Bách Luyện Thành Thần

Chương 1970: Bước đường cùng

Đôi mắt đẹp của Hàm Cửu Di lặng lẽ liếc qua Đông Phương Thuần QuânBất cứ lúc nào Đông Phương Thuần Quân đều có thể ra tay…

La Chinh có thể lấy tính mạng của hơn hai mươi đại viên mãn trao đổi để rời đi, thủ đoạn này gần như hoàn mỹ. Lấy thực lực của thần cấp thấp có thể nói là đã làm đến cực hạn.

Đáng tiếc vẫn chưa đủ…

Hàm Cửu Di chỉ có thể thở dài một tiếng trong lòng.

Đúng lúc này, bầu trời vốn tối om bắt đầu phát ra ánh sáng.

Nữ Tộc trưởng vẫn luôn trầm lặng không nói thản nhiên tuyên bố: “Ngày Lăng, kết thúc”

Dường như nữ Tộc trưởng không hề để ý tới sống chết của La Chinh. Dù La Chinh lấy được ấn ngọc, bị các thánh nhân uy hiếp, nàng ta cũng không nói một lời.

“Rào… rào…”

Lối đi màu xanh lam xuất hiện ở giữa chín tòa tháp bắt đầu từ từ tiêu tan.

Sự chú ý của các thánh nhân tạm thời chuyển từ La Chinh sang chín tòa tháp kia.

“Chính là bây giờ!”

Ở sâu trong con ngươi Hàm Cửu Di lóe ra một chút quyết đoán. Nàng ta không thể để con trai của La Tiêu chết ở chỗ này!

Nàng ta đạp mũi chân bay lên trời cao.

Một màn sương mù hình tròn màu tím lan rộng ra trong không trung theo mũi chân của nàng ta…

“Thuật Đại Tử Khí, tuyệt địa Tử Thiên, Mê Thần Hóa Vụ!”

Vào lúc tất cả các thần và thánh nhân còn chưa kịp phản ứng, sương mù màu tím kia đã lan rộng cả đảo nhỏ trong nháy mắt.

Những sương mù này hóa thành từng không gian hình tròn, bao phủ tất cả các thánh nhân và thần ở trong đó!

Tất cả các thánh nhân giữa không trung bỗng nhiên bị từng vòng sương mù dày đặc màu tím bao phủ. Trong nháy mắt bị bao phủ, dường như quy tắc không gian xung quanh hoàn toàn thay đổi. Mỗi một vòng sương mù màu tím đều là một không gian độc lập, mọi mối liên hệ với thế giới đã hoàn toàn biến mất…

“Tuyệt địa Tử Thiên buông xuống? Á thánh Hàm gia nổi điên cái gì vậy?” Một thánh nhân khẽ cau mày.

“Hàm Cửu Di, ngươi đang làm cái quái gì vậy!” Hàm Thanh Đế biến sắc, hét to nói.

“Ha” Có thánh nhân chỉ cười khẩy một tiếng.

Mê Thần Hóa Vụ này quả thật là chiêu thức kỳ diệu, thậm chí có thể bao vây thánh nhân. Nhưng các thánh nhân bị nhốt trong đó không hoảng hốt chút nào!

“Vèo!”

Lợi dụng sương mù màu tím dày đặc này, Hàm Cửu Di đã xuất hiện bên cạnh La Chinh.

Nàng ta nắm lấy tay La Chinh, chỉ nói: “Đi!”

Vừa dứt lời liền muốn thi triển dịch chuyển không gian rời khỏi nơi này!

Nếu như Hàm Cửu Di có thể dùng dịch chuyển không gian dẫn La Chinh rời khỏi nơi này, liên tục dịch chuyển không gian mấy lần nữa, là có thể trốn thoát khỏi tay Đông Phương Thuần Quân.

Thành bại chỉ nhìn trong một lần hành động.

Đông Phương Thuần Quân cũng rơi vào màn sương dày đặc, nhưng sắc mặt của ông ta không thay đổi chút nào…

Trong màn sương dày đặc, ông ta chỉ từ từ giơ một tay lên, nhắm hai mắt lại…

Tay khẽ lắc lư trong màn sương cuồn cuộn bốc lên, giống như ngắm trúng con cá trong nước.

Trong nháy mắt khi Hàm Cửu Di túm lấy La Chinh thi triển dịch chuyển không gian, Đông Phương Thuần Quân liền cảm nhận được luồng dao động trong không gian đó, ông ta lập tức duỗi tay bắt lấy!

Cho dù là đại viên mãn, hay là thánh nhân thi triển dịch chuyển không gian trong Thần Vực thì đều gần như không hề có chút độ trễ nào.

Thường thường chỉ cần nghĩ một cái, cả người đã biến mất.

Chẳng qua, khoảng cách mà dịch chuyển không gian của thánh nhân đi được xa hơn đại viên mãn rất nhiều lần.

Nhưng trong nháy mắt Hàm Cửu Di và La Chinh vừa mới dịch chuyển không gian, cú chộp của Đông Phương Thuần Quân lại chộp trúng Hàm Cửu Di, cứng rắn túm bọn họ xuống. Chiêu thức này không thể nói là không kỳ lạ!

Trong khoảnh khắc khi La Chinh phát hiện Đông Phương Thuần Quân muốn túm lấy Hàm Cửu Di, hắn bèn thi triển khả năng của ấn ngọc kia một lần nữa. Ý nghĩ lóe lên, thúc giục những con sâu kia cắn nuốt hết ba nhịp thở này!

Đông Phương Thuần Quân nở nụ cười lạnh. Một trảo mà ông ta vươn lên trời cao kia cũng trở nên vô cùng mơ hồ!

Thời gian ba nhịp thở lại bị La Chinh xóa sạch một lần nữa.

Dựa theo phán đoán của La Chinh, trong ba nhịp thở này, bất kỳ tổn thương nào do Đông Phương Thuần Quân tạo thành, đều sẽ không có kết quả gì!

Nhưng lần này, khả năng của La Chinh lại mất hiệu lực…

Hắn điều khiển những con sâu kia xé nát cả trang sách, chỉ để lại duy nhất một góc chết nhỏ bé không đáng kể so với cả Thần Vực. Góc chết này được cứng như sắt vàng, hoàn toàn không thể cắn nuốt được…

Góc chết này nằm ở bên cạnh La Chinh và Hàm Cửu Di, chính là dấu móng vuốt mơ hồ không thể tả kia!

“Két két két két két két…”

Cùng với tiếng không gian bị xé rách, màn sương mù dày đặc cuồn cuộn kia liền tan không còn một mảnh!

Mọi người lập tức nhìn thấy rõ ràng.

“Hàm Cửu Di!”

“Cửu Di…”

Đám người Hàm Thương Yên và Hàm Lưu Tô biến sắc.

Trong mắt những thần khác cũng đầy vẻ bất ngờ…

Trên đỉnh đầu La Chinh xuất hiện một vết nứt không gian màu đen, mà Hàm Cửu Di thì ngã xuống bên cạnh La Chinh. Trên khuôn mặt xinh đẹp mềm mại đáng yêu kia đầy vẻ thống khổ, bên hông nàng ta có ba dấu móng vuốt màu đen. Phía trên dấu móng vuốt đang tỏa ra từng luồng hơi thở màu đen.

Trên tay Đông Phương Thuần Quân cũng có hơi thở màu đen nhàn nhạt tỏa ra. Ông ta từ từ rút tay về, lắc nhẹ tay phải, thản nhiên nhìn Hàm Cửu Di cười nói: “Á thánh của Hàm gia còn chưa chặt đứt triệt để tình yêu ư? Vì La Tiêu mà chịu hy sinh mọi thứ của bản thân, cứu mạng thằng nhóc này, thật sự khiến người ta hơi kinh ngạc đó”

Hàm Cửu Di nửa ngồi dưới đất, phụt một tiếng, phun ra rất nhiều máu tươi, vẻ mặt không cam lòng. Tay nàng ta vẫn nắm chặt La Chinh như trước, cười thảm một tiếng, nói với La Chinh: “Xin lỗi… thất bại rồi…”

Muốn chạy trốn trước mặt Đông Phương Thuần Quân, gần như là chuyện bất khả thi.

Thậm chí La Chinh còn sử dụng sự giúp đỡ của ấn ngọc, song vẫn không thể tránh được một trảo kia của Đông Phương Thuần Quân.

Giờ phút này, Hàm Thanh Đế nắm chặt tay, ông ta nhíu mày nhìn chằm chằm Đông Phương Thuần Quân, trong lòng mơ hồ xuất hiện một chút ý định giết người.

Chắc là cảm nhận được cảm xúc của Hàm Thanh Đế, Đông Phương Thuần Quân đầy vẻ ung dung khẽ mỉm cười với Hàm Thanh Đế: “Thanh Đế huynh, á thánh của Hàm gia các ngươi muốn dẫn tên nhóc này chạy trốn, thế là có ý gì?”

Nghe thấy Đông Phương Thuần Quân hỏi vậy, vẻ mặt Hàm Thanh Đế hơi cứng lại, nắm tay đang xiết chặt lại buông lỏng, hơi lúng túng nói: “Ta, ta cũng không rõ tại sao Hàm Cửu Di lại như vậy!”

Đông Phương Thuần Quân cười ha ha, bước từ trên trời xuống, chậm rãi đi về phía Hàm Cửu Di, đồng thời cao giọng nói: “Người không biết không trách, nhưng Thanh Đế huynh cũng biết tính tình của Đông Phương Thuần Quân ta. Ta ghét nhất là có người quấy nhiễu chuyện của ta, á thánh của Hàm gia muốn chết thì đừng trách ta!”

Hàm Lưu Tô, Hàm Thương Yên nhìn chằm chằm Phụ hoàng của mình…

Dù sao Hàm Cửu Di cũng là á thánh của Hàm gia!

Phụ hoàng sẽ không thật sự thấy chết mà không cứu chứ?

Hàm Thanh Đế nhìn chằm chằm Đông Phương Thuần Quân, thân thể cứng đờ.

Thấy Đông Phương Thuần Quân lững thững đi về phía Hàm Cửu Di, ông ta khó khăn gật đầu, nói một cách miễn cưỡng: “Đương nhiên phải làm như thế, tùy ý đại thánh Đông Phương xử trí”

Nghe vậy, Hàm Lưu Tô tức bể phổi, không nhịn được lớn tiếng: “Cha! Sao cha có thể như vậy!”

Hàm Sơ Nguyệt, Hàm Bích La và Hàm Thương Yên đều nhìn Hàm Thanh Đế giữa không trung với vẻ mặt khó có thể chấp nhận…

Hàm Cửu Di và La Chinh thấy Đông Phương Thuần Quân lững thững đi tới, trong đôi mắt đầy vẻ tuyệt vọng.

*Waka là đơn vị duy nhất nắm giữ bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cá nhân, tổ chức khác có hành vi sao chép, đăng tải tác phẩm dưới mọi hình thức đều vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận