Bách Luyện Thành Thần

Chương 2571: Kẻ chặn đường

Sau khi tiến vào đồng bằng Thanh Cẩm, Lại Hoa Bắc lấy ra một la bàn màu xámHắn ta vỗ nhẹ lên la bàn, nó bắt đầu quay tròn chuyển động.

Đồng bằng Thanh Cẩm tên như ngoài đời thật, trong tầm mắt chỉ có một màu xanh lục tựa gấm vóc, không có bất kỳ vật nào để định hướng. Tiến vào trong đây rồi rất khó phân rõ Đông Tây Nam Bắc.

Dù gì Lại Hoa Bắc cũng là người Thiên Dung thành, nhờ la bàn trợ giúp mà hắn ta dễ dàng tìm ra được con đường dẫn đến hang động.

Chỉ nửa canh giờ sau, Lại Hoa Bắc đã đứng ở giữa đồng bằng.

La Chinh phóng thần thức ra tìm kiếm, lập tức cảm nhận được dưới bụi cỏ có một hố lõm nho nhỏ. Thần thức của hắn chạy dọc theo chỗ lõm ấy, liền cảm giác được trong đó có một cái hang.

“Chúng ta xuống dưới thôi!”

Lại Hoa Bắc có vẻ rất vội vã. Sau khi hắn ta biết được bạn mình nhanh chân đến đây trước, trong lòng cũng lo lắng bội phần.

Vừa dứt lời, hắn ta đã lao thật nhanh xuống phía dưới. La Chinh cùng với ba chân thần đại viên mãn còn lại thì theo sát phía sau.

Hang động dưới đồng bằng không quá lớn, chỉ đủ cho một người ra vào. Năm người bọn họ bèn nối đuôi nhau đi xuống, bò men xuống dưới trong hang động chật hẹp này.

Sau chừng vài trăm mét, không gian trong hang động bỗng rộng hơn. Bây giờ nơi này đã là một cái hang rất rộng rãi.

Vừa tiến vào đây, Lại Hoa Bắc liền nhìn vào la bàn để phân biệt phương hướng một chút, sau đó nói: “Đi theo ta. Ở ngay bên kia thôi…”

Bọn họ đi thêm vài bước men theo một con đường trong hang động, bỗng nhiên La Chinh chợt dừng bước, lông mày khẽ nhíu lại.

Lại Hoa Bắc đi đằng trước thấy vậy liền quay đầu lại hỏi: “La Chinh huynh, sao thế?”

Mấy chân thần đại viên mãn sau lưng La Chinh cũng khó hiểu không thôi.

“Thần trí của các huynh không cảm giác được gì sao? Có mấy thứ đang bò qua đây” La Chinh nói.

Những chân thần đại viên mãn như bọn họ mà đi thăm dò một địa phương xa lạ đều sẽ vô cùng cảnh giác, khuếch tán thần thức ra khắp nơi. La Chinh như vậy, mà cả Lại Hoa Bắc và những người kia cũng thế.

Thần thức chính là một đôi mắt khác của bọn họ.

“Không cảm giác được!”

“Có thứ gì đâu?”

Bốn người còn lại ngoảnh đầu nhìn quanh quất khắp nơi, trên gương mặt toàn là vẻ cảnh giác.

Sắc mặt Lại Hoa Bắc cũng không lấy gì là đẹp. Hắn ta nói: “Chẳng lẽ đã ẩn đi thân thể rồi?”

“Chắc vậy”

Trong thần thức của mình, La Chinh có thể cảm giác được hình bóng của những thứ đó vô cùng mờ ảo, lúc ẩn lúc hiện hệt như rắn cỏ.

Khi nhóm La Chinh vừa dừng lại, những thứ ấy cũng ngừng theo. Chúng ẩn núp đi rồi thì ngay cả La Chinh cũng khó lòng điều tra ra được.

“Hoa Bắc huynh tiếp tục dẫn đường đi” La Chinh nói.

Cả nhóm năm người tiếp tục tiến sâu vào trong hang động. Ngay khi La Chinh vừa cất bước, hắn lại cảm nhận được động tĩnh nhỏ xíu ấy.

Lần này La Chinh không để lộ ra mà chỉ yên lặng đi theo sau lưng Lại Hoa Bắc.

Họ tiếp tục tiến thêm vài trăm mét vào sâu trong hang động, thần thức của La Chinh cảm nhận được tốc độ của những thứ kia bỗng tăng nhanh, đồng thời còn phát ra âm thanh ầm ĩ, cấp tốc bao vây xung quanh họ.

Lần này, không chỉ La Chinh mà cả Lại Hoa Bắc và những chân thần đại viên mãn khác cũng đã nhận ra.

Nhưng rất kỳ lạ là dù họ nghe được tiếng bò của thật nhiều thứ gì đó, song xung quanh hang động vẫn cứ trống trải như trước. Bất luận là nhìn bằng mắt hay cảm nhận bằng thần thức thì họ đều không thể tìm ra chúng được.

“Rốt cuộc là thứ quỷ quái gì!”

“Đừng hành động quá khích, chúng ta không nhìn thấy mấy thứ kia!”

Thấy nhóm Lại Hoa Bắc lộ vẻ căng thẳng khẩn trương, La Chinh khẽ bĩu môi.

Dù bọn họ là dân bản địa của thế giới mẹ, nhưng tâm tính thế này thì thật kém quá. Chỉ mới gặp chút rắc rối nho nhỏ như này mà đã hoang mang lo sợ rồi.

Đúng lúc này, sâu trong hang động bỗng vọng tới một giọng nói: “Tốt nhất là đừng cử động!”

Tiếng nói vừa dứt, một cái bóng màu xanh lục nhạt nhẹ nhàng trôi nổi ra. Đó là một thanh niên ở tầm độ tuổi hai mươi sáu, hai mươi bảy. Y tựa vào vách tường ở bên kia, lạnh nhạt cất giọng về phía này.

La Chinh vừa thấy thanh niên này cũng hơi nhướng mày lên.

Y cũng chỉ là chân thần đại viên mãn, nhưng đã lĩnh ngộ chân ý của đạo rồi. Thần thông ẩn mình này được vận dụng từ chân ý Đạo Pháp Tự Nhiên.

La Chinh cũng có thể sử dụng chân ý Đạo Pháp Tự Nhiên để ẩn cơ thể đi, thế nhưng phương pháp ẩn mình của hắn dựa vào chính quy luật của chân ý Đạo Pháp Tự Nhiên nên đương nhiên không sánh được với thanh niên này…

Y nhẹ nhàng phẩy tay, quanh hang động bắt đầu xuất hiện từng điểm sáng màu xanh lục to cỡ hạt gạo. Sau khi ánh sáng tản đi, những con kiến to bằng hạt gạo cũng hiện thân ra!

“Thật thú vị, thảo nào đám kiến này có thể tránh khỏi sự dò xét bằng thần trí của ta. Đó là vì ngươi đã sử dụng chân ý Đạo Pháp Tự Nhiên” La Chinh quan sát xung quanh, khóe miệng khẽ cong lên.

Mặc dù La Chinh vẫn giữ được bình tĩnh, nhưng mấy người Lại Hoa Bắc thì khó mà làm được. Bọn họ vừa trông thấy đám kiến chúa đen sì này liền tái mét mặt mày.

“Ngao Độc Quân Nghị! Ngươi muốn làm gì!” Một chân thần đại viên mãn lộ rõ vẻ sợ hãi.

Ngao Độc Quân Nghị là một loại trùng độc vô cùng nổi tiếng tại Thiên Đô Châu. Ngay cả Chân Thần cảnh, chỉ cần bị nó cắn một phát thôi là độc tố có thể lan ra khắp người chỉ trong vòng một hơi thở. Nếu bị Ngao Độc Quân Nghị cắn, thân xác có thể bị thối rữa trong vòng một nén nhang, tình trạng chết thê thảm vô cùng.

Vì vậy, có người từng nói rằng, nếu bị Ngao Độc Quân Nghị cắn trúng thì phải ngay lập tức chặt bỏ phần bị cắn đi, chỉ cần để trễ một hơi thở thôi là chắc chắn sẽ phải chết. Từng ấy đủ để thấy được sự hung mãnh của loài kiến độc này.

Mà bây giờ xung quanh bọn họ bu đầy Ngao Độc Quân Nghị, bảo họ làm sao không sợ hãi đây?

Thanh niên kia nhẹ nhàng vẫy tay, toàn bộ Ngao Độc Quân Nghị liền phát ra đốm sáng lục nho nhỏ. Chúng lại biến mất trong tầm mắt mọi người một lần nữa.

Ngay sau đó, thanh niên nọ lên tiếng: “Chẳng muốn làm gì cả. Du Mục Chi đã lường được rằng sẽ có kẻ khác tiến vào thăm dò hang động này nên đã bảo ta ở lại đây canh gác. Nếu các ngươi thức thời, ngoan ngoãn rời khỏi đây, vậy ta sẽ xem như chuyện này chưa từng xảy ra. Còn nếu các ngươi vẫn ngoan cố tiến thêm một bước… Phong cảnh trong động này thực không tệ, vừa vặn có thể làm nơi mai táng của các ngươi”

Ý uy hiếp trong lời thanh niên kia đã rất rõ ràng rồi, mà trong mắt y cũng tràn đầy vẻ khinh miệt.

“Du Mục Chi!”

Hai mắt Lại Hoa Bắc ánh lên vẻ căm hận tột cùng.

Ở tại Thiên Dung thành, tu vi của họ đều xấp xỉ nhau, quan hệ cũng rất tốt.

Lại Hoa Bắc tuyệt đối không ngờ được Du Mục Chi lại dẫn người ngoài tới đây, mà bây giờ còn muốn chặn họ ở bên ngoài. Thử hỏi sao trong lòng hắn ta không hận cho được?

Thấy vẻ mặt u uất của Lại Hoa Bắc, trong lòng La Chinh cũng khẽ thở dài. Cảm giác khi bị bạn bè phản bội quả thực khó mà chịu nổi.

“Rút lui đi, đám rác rưởi các ngươi. Áo mộ của Thiên La Vệ, các ngươi căn bản không đủ tư cách nhúng chàm” Thanh niên kia không kiên nhẫn xua tay và nói.

Ba chân thần đại viên mãn còn lại đã có ý định muốn lùi về. Đương nhiên sức hấp dẫn của áo mộ Thiên La Vệ là rất lớn, nhưng dâng cả tính mạng cho nó thì thật không đáng.

“Lại Hoa Bắc, hay là chúng ta quay về tính toán lại?” Một người trong đó nói.

Trên mặt Lại Hoa Bắc cũng thoảng qua vẻ do dự. Những người mà Du Mục Chi mời tới giúp đỡ có thực lực vượt xa dự đoán của hắn ta.

Mặc dù hắn ta cũng mời được La Chinh, một chân thần đại viên mãn đặt chân vào biển Chân Ý, đi cùng mình, song thứ mà hắn ta nhìn trúng chỉ là Dương Hồn của La Chinh. Trong ý nghĩ của Lại Hoa Bắc, Dương Hồn của La Chinh sẽ dễ dàng thu phục được ác quỷ áo mộ kia, còn thực lực chân chính của La Chinh như nào thì hắn ta lại không rõ, hơn nữa cũng không trông cậy gì quá nhiều.

Lại Hoa Bắc không còn cách nào khác nên chỉ đành căm giận gật đầu, chấp nhận lời đề nghị của bạn mình.

Thế nhưng, ngay lúc hắn ta định bảo mọi người rời đi thì La Chinh đột nhiên hỏi: “Hoa Bắc huynh, đám Ngao Độc Quân Nghị này có sợ lửa không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận