Bách Luyện Thành Thần

Chương 3635: Thu hoạch ít ỏi

Từ khi lẻn vào sơn động đến lúc rời đi, thời gian chưa đầy nửa nén hương, trong toàn bộ quá trình không làm kinh động đến những tộc nhân tộc Tà Hổ khácTuy rằng Thương Đa từng thấy thần thông của những người này, nhưng một loạt thủ đoạn kia vẫn khiến nó cảm thấy chấn động. Bọn họ lấy “Mê” từ tay tộc trưởng tộc Tà Hổ đi đơn giản như lấy vật trong túi! Chuyện này cũng quá dễ dàng rồi!

Thương Đa cảm thấy không tưởng tượng nổi, còn đoàn người La Chinh lại cảm thấy bình thường. Đảo Dạ Kiến là một hòn đảo độc lập không có cách nào trao đổi với bên ngoài, đương nhiên không có nhiều tín vật Bỉ Ngạn ly kỳ cổ quái như vậy, sức chiến đấu bên trong đảo Dạ Kiến đều dựa vào dung hợp với Quỷ Quyệt để tăng lên. Sức mạnh của Quỷ Quyệt tuy mạnh mẽ, nhưng biến số lại không như tín vật Bỉ Ngạn.

Hơn nữa trong tay La Chinh bọn họ còn nắm giữ đá thánh, còn có ánh sáng Phá Diệt, dùng để đối phó với Quỷ Quyệt cấp Thù thì quá là dễ dàng. Chẳng qua họ xem đó là đòn sát thủ, sẽ không lấy ra lúc này.

Sau khi rời khỏi địa bàn của tộc Tà Hổ, đoàn người La Chinh đi về phía ngọn núi lớn khác liền kề.

Tâm trạng Thương Đa rất tốt, một mặt nó chứng minh được giá trị của mình với đám người La Chinh, mặt khác cướp đoạt tộc Tà Hổ giúp ích cho tộc Mộc Diệp.

“Dị tộc nhân sống tụ tập ở dưới chân núi là tộc Mạc Nhân, bọn họ là đồng minh của tộc Mộc Diệp chúng ta” Thương Đa nói.

“Đồng minh thì không thể cướp à?” Huyết Lang hỏi.

Thương Đa vội vàng khoát tay: “Đương nhiên không phải ý này. Ta rất quen thuộc với tộc Mạc Nhân, muốn lấy “Mê” từ chỗ bọn họ đi càng đơn giản hơn. Chẳng qua là tộc Mạc Nhân trước đây không lâu đã đi tới núi quỷ, đã tiêu hao toàn bộ “Mê”, chư vị đi một chuyến cũng sẽ không có thu hoạch quá lớn”

Dị tộc trên đảo Dạ Kiến rất thực tế. Tộc Mộc Diệp và tộc Mạc Nhân kết minh hoàn toàn là vì sự nhỏ yếu của cả hai bên, một khi có một phe cường đại sẽ lập tức hóa bạn thành địch.

“Tộc tiếp theo” La Chinh nói.

Có thể Thương Đa đang nói dối, nó sẽ lợi dụng đoàn người La Chinh để chèn ép những tộc đối đầu với tộc Mộc Diệp. Nhưng La Chinh bọn họ cũng không để bụng.

Trên ngọn núi lớn thứ ba, kẻ sống tập trung ở đây là một loại sinh linh dạng rắn.

Giữa các cá thể sinh linh dạng rắn này tồn tại cảm ứng tâm linh, một khi ra tay với một sinh linh dạng rắn, những sinh linh dạng rắn khác cũng có thể cảm ứng được.

“Tuy ta tin tưởng thực lực của chư vị đại nhân, nhưng e rằng sẽ rơi vào khổ chiến, hy vọng chư vị đại nhân cân nhắc thiệt hơn” Thương Đa khuyên.

“Kẻ tiếp theo” Phục Hy nhún vai.

Bọn họ vội vã tích lũy “Mê”, không cần phải lãng phí thời gian.

Trong ngọn núi lớn thứ tư là tộc Dương Đầu Nhân. Thương Đa nói chúng là mục tiêu cực kỳ thích hợp, thực lực vừa phải, mà khoảng thời gian gần đây thu hoạch rất phong phú.

Sau khi nghe xong lời giới thiệu của Thương Đa, đoàn người La Chinh quan sát khoảng chừng nửa nén nhang, tìm được một cơ hội lẻn vào trong đó.

Toàn bộ quá trình cơ bản giống nhau, khống chế được vị Dương Đầu Nhân cao to kia xong, sau khi vơ vét sạch “Mê” không còn một mống lại lặng lẽ rời đi. Chỉ có điều đoàn người bọn họ đã đi xa, vị thủ lĩnh Dương Đầu Nhân kia cũng không dám rao tin.

Vốn mọi người cho là tiếp theo sẽ cực kỳ thuận lợi, nhưng liên tiếp mấy dị tộc được lựa chọn làm mục tiêu sau đó đều thất bại bởi vì các loại nguyên nhân khác nhau. Hoặc là những dị tộc này trước đây không lâu đã xài hết “Mê” không còn một mống, hoặc là dùng phương thức che giấu đặc thù giữ “Mê” nhất thời không lấy ra được, có vài tộc trưởng dị tộc lại thà chết cũng không chịu giao ra.

Tuy lần nào cũng toàn thân rút lui, nhưng thu hoạch ít ỏi không được bao nhiêu…

Bất kể như thế nào, giữ Thương Đa ở bên cạnh là chính xác. Những dị tộc tương đối phiền toái hoặc là khó đối phó kia, bọn họ luôn có thể tìm được cách để ứng phó.

Lúc sắp đến đêm, mọi người đang ở trên đỉnh một ngọn núi đào một cái hang đá.

La Chinh kiểm kê thu hoạch hôm nay, tổng cộng là ba trăm ba mươi viên “Mê”, cộng thêm hôm trước dùng Khoái Ngưu đổi lấy “Mê” cũng chỉ được ba trăm bốn mươi hai viên…

“Đám “Mê” này đủ để mấy người vào núi quỷ?” La Chinh hỏi.

Thương Đa bật thốt lên: “Một người cần hai trăm viên “Mê”, như vậy đại khái có thể dẫn một người rưỡi vào. Vận may và thực lực của chư vị đều rất tốt, hiệu suất thật cao…” Trong mắt Thương Đa, tốc độ tích lũy như vậy đã là vô cùng nghịch thiên.

Chân mày của đám người Đông Hoàng, Nữ Oa lại nhíu lại, hiệu suất quá chậm, ngày mai phải tăng tốc độ…

Chờ đến khi màn đêm hoàn toàn bao phủ đảo Dạ Kiến, bọn họ đều bắt đầu bôi thuốc bột quỷ lên người.

Lúc bôi thuốc, La Chinh hỏi ra một nghi hoặc: “Khắp nơi trên đảo Dạ Kiến đều là thuốc bột quỷ này, thuốc bột quỷ lại từ nơi nào tới?”

Thương Đa ngược lại trả lời rất dứt khoát: “Cũng không ai biết”

“Chưa từng có ai điều tra à?” Nữ Oa tò mò hỏi.

“Đương nhiên là có” Trong mắt Thương Đa cũng tràn đầy nghi hoặc: “Bản thân ta cũng từng điều tra, những thuốc bột quỷ kia đều do con lười Quỷ Quyệt móc từ trong túi ra. Phạm vi hoạt động của những con lười Quỷ Quyệt kia cũng không lớn, bọn chúng đại đa số thời điểm đều yên lặng ở trong rừng cây”

“Như vậy thuốc bột quỷ trong túi bọn chúng lẽ ra phải tiêu hao hết rất nhanh mới đúng, chít” Thắng Thiên Thử Vương nói.

“Đúng vậy” Thương Đa nói: “Có một đoạn thời gian ta ở cùng với một con lười Quỷ Quyệt, ta cố ý phủi thuốc bột quỷ trên người xuống, xài hết thuốc bột quỷ trong túi nó. Vất vả lắm mới xài hết, nó đi vòng một vòng, sau khi trở về túi lại đầy!”

“Ta hoài nghi nó len lén đi thu thập thuốc bột quỷ nên dứt khoát trói nó lại, nhưng sau khi trói một thời gian ngắn, túi nó vẫn tự động phồng lên, thuốc bột quỷ vẫn tự động xuất hiện trong túi nó!”

“Quá thần kỳ…”

Thương Đa cảm khái xong, Thắng Thiên Thử Vương lại hỏi: “Vậy ngươi đã từng xem qua túi của nó chưa? Có khi bên trong nối liền với lối đi không gian các thứ…”

Những Bất Hủ cảnh bên trong Tam Thanh Thiên rất khó xây dựng lối đi không gian, cũng không cách nào hoàn thành dịch chuyển trong nháy mắt, nhưng không có nghĩa là những sinh linh khác không làm được.

“Ta đã thử” Trong mắt Thương Đa tràn ngập sợ hãi: “Suýt thì chết”

“Tại sao?” La Chinh tò mò hỏi.

“Túi của con lười Quỷ Quyệt là vảy ngược của bọn nó, không thể chạm vào, một khi chạm sẽ chọc giận bọn nó, nó sẽ không còn là loại hiền lành nữa” Thương Đa lẩm bẩm.

Khi nó mở túi của con lười Quỷ Quyệt ra, tất cả con lười Quỷ Quyệt xung quanh đều bộc phát ra khí tức mãnh liệt. Khí tức Quỷ Quyệt kia rất mạnh, căn bản không phải Quỷ Quyệt cấp Thù cấp thấp nhất có thể có.

Thương Đa biết không ổn, điên cuồng chạy thục mạng. Những con lười Quỷ Quyệt hành động nhìn qua có vẻ chậm chạp kia lại linh hoạt như khỉ đuổi giết nó hơn trăm dặm đường mới ngừng lại, Thương Đa mới coi như nhặt về một cái mạng. Từ đó về sau Thương Đa cũng không dám điều tra bí mật của con lười Quỷ Quyệt nữa.

“Chuyện ly kỳ cổ quái trên hòn đảo này cũng nhiều thật đấy” Phục Hy nhún vai.

Đang nói chuyện, bên ngoài sơn động một lần nữa có đám lông trắng mất trật tự rơi xuống, chất đống thành từng con quái vật lông trắng. Đã từng trải qua một buổi tối, mọi người tỏ ra ổn định hơn nhiều, chỉ lặng lẽ nhìn những con quái vật lông trắng kia. Quái vật lông trắng nghiêng ngả đi một vòng quanh hang động, sau đó hóa thành một đống lông trắng dần dần biến mất.

Một đêm trôi qua.

Ngày hôm sau, đoàn người La Chinh lại lần nữa dựa theo kế hoạch ban đầu tiến hành vơ vét cướp bóc. Quá trình ngược lại là thuận lợi. Thực lực của dị tộc bị bọn họ cướp bóc đều không coi là mạnh, thực lực cơ bản được liệt vào bậc thứ hai, thứ ba trong đảo Dạ Kiến. Dưới hành động đánh lén của đoàn người La Chinh, những dị tộc kia căn bản không có đường nào phản kháng.

Nhưng kết quả lại vô cùng không tốt. “Mê” trong tay những tộc trưởng này vô cùng ít ỏi, nhiều cũng chỉ có mấy viên, ít thì hoàn toàn không có.

Ngày thứ hai là như vậy, ngày thứ ba cũng thế.

Mọi người bắt một tên thủ lĩnh dị tộc ra tra hỏi mới biết bọn họ đã giao “Mê” cho tộc Xích Ma. Tộc Xích Ma là đại tộc số một số hai đảo Dạ Kiến, cưỡng ép những tộc nhỏ này nộp “Mê” cũng là bình thường.

Bởi vì tộc Xích Ma cướp sạch trước một lần, mấy ngày tiếp theo, thu hoạch ít ỏi không nhiều lắm.

Buổi tối ngày thứ bảy, đoàn người La Chinh bôi thuốc bột quỷ nghỉ ngơi ở bên trong sơn động. Xa xa truyền tới một tiếng kêu thê lương thảm thiết.

“Âm thanh gì vậy? Chít!” Thắng Thiên Thử Vương cảnh giác.

La Chinh nghiêng tai lắng nghe, chỉ rõ phương hướng: “Bên kia, bên kia núi, không phải tiếng kêu thảm thiết của một người mà là rất nhiều người đang kêu thảm thiết…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận