Bách Luyện Thành Thần

Chương 3904: Tình hình thế giới

Hàng Cách Giả bò ra xung quanh một đoạn, hiện lên trong mắt chính là những đường cong màu trắng dài ngắn không đồng đềuCho dù gã thân là Hàng Cách Giả cũng khó có thể thích ứng với thế giới ngăn thứ hai ngay lập tức. Khi thấy những thứ màu trắng kia, Hàng Cách Giả hơi sững sờ nhưng chẳng bao lâu sau đã kịp phản ứng lại, những đường cong màu trắng này chính là những bông tuyết lúc trước Tà Thần phóng ra.

Những bông tuyết này vẫn có thuộc tính lạnh như cũ, nhưng sau khi bị hàng cách, có nhiều chi tiết bị mở rộng hơn. Từ thuộc tính băng có thể mở rộng thành năm sáu loại năng lượng khác nhau.

“Sau khi tất cả thế giới xuống ngăn thứ hai, tổng diện tích của cả thế giới mở rộng gấp ma mươi tỷ lần… Chủng loại năng lượng từ ba nghìn loại tăng lên đến mười một nghìn loại… Nhưng thế giới này quá hoang vu, có lẽ sẽ không còn sinh linh nào ra đời nữa…”

Thế giới ngăn thứ ba được gọi là “Hạ Cực Giới”, chữ “cực” kia biểu thị cho cực hạn của sinh mạng.

Tất cả sinh linh từ thế giới ngăn cao hơn khi hàng cách xuống dưới vẫn có thể sống sót, nhưng thế giới Bích thì không được.

Mặc dù diện tích của thế giới ngăn thứ hai mở rộng ra đến mức đáng sợ, chủng loại năng lượng cũng càng phong phú hơn, nhưng thế giới này không thỏa mãn điều kiện cho sinh mệnh tồn tại, cho nên sinh linh thế giới ngăn thứ tư tiến vào thế giới ngăn thứ ba sẽ không chết, mà lúc sinh linh thế giới ngăn thứ ba tiến vào thế giới Bích thì sẽ bị nghiền ép đến mức mất đi tính mạng.

Hàng Cách Giả tăng tốc độ bò lên, hai cánh tay gã hóa thành dạng như mái chèo, dùng sức khuấy về sau lưng, thân thể đã trôi đi một khoảng cách rất dài.

Trong quá trình này, Hàng Cách Giả còn thấy một vài đường cong màu đỏ, vàng nhạt, trắng ngà… Đường cong màu đỏ là máu, màu vàng nhạt là da thịt, màu trắng ngà là xương cốt, ba loại đường cong khác nhau được khảm vào chung một chỗ. Những thứ này là dấu vết chiến đấu của Tà Thần là La Chinh, chính là những bộ phận thân thể lúc hai người đang cận chiến thì bị thế giới Bích cắn nuốt.

Sau khi đi qua những dấu vết đánh nhau này, phía trước là một mảnh hư không. Toàn bộ thế giới Hỗn Độn sau khi được mở rộng đã khuếch trương lên ba mươi tỷ lần, khoảng cách từ trung tâm Hỗn Độn đến bên rìa cũng đã xa hơn gấp ba mươi tỷ lần.

Nhưng với tốc độ của Hàng Cách Giả thì không thành vấn đề.

“Vù…”

Một mảnh không gian kéo Hàng Cách Giả vào trong đó rồi chợt lóe lên, thoắt cái Hàng Cách Giả đã thoát khỏi vùng hư không này, tiến vào phạm vi từng là Chủ Giới. Nơi này càng rộng lớn hơn nữa.

Sau khi mỗi một ngăn thế giới hàng cách hoàn toàn, không gian sẽ mở rộng ra ba mươi tỷ lần, cho nên một ngọn núi bên trong Chủ Giới đã có thể chứa cả một thế giới Hỗn Độn.

Mà sau khi Chủ Giới từ không gian ngăn thứ tư hàng cách thành không gian ngăn thứ hai, tất cả không gian đều hóa thành diện tích của thế giới Bích, đó chính là ba mươi tỷ nhân ba mươi tỷ.

Khuếch đại lên chín trăm tỷ tỷ lần.

Sau khi tiến vào phạm vi Chủ Giới, màu sắc đường cong trở nên phức tạp hơn. Đủ loại đường cong với các hình dáng dài ngắn, màu xanh, màu nâu, màu xám tro nối thành từng chuỗi, khó mà phân biệt đường cong đó đã từng là hình thái vật chất gì, chỉ có thể cảm nhận được bọn chúng qua năng lượng cấu thành chúng…

Hàng Cách Giả vừa đi vừa tìm, xem thử còn sinh linh nào tồn tại không.

Sứ mạng của gã là hàng cách, sinh linh xuất hiện sau khi thế giới mở rộng chỉ là “vật phụ thuộc” trong quá trình hàng cách, nhưng giết chết những vật phụ thuộc này đối với gã lại là niềm vui thú cực lớn.

Loại vui thú này càng ngày càng tăng lên, nhất là khi ở thế giới ngăn thứ ba, niềm vui thú kia đã đạt tới đỉnh điểm. Thậm chí gã đã gặp được con người có thể đánh bại mình, nhưng rồi kẻ đó vẫn thua dưới hàng cách.

Sau khi tới thế giới ngăn thứ hai, đối với những đường cong hoang vu kia, gã hơi không thích ứng được.

Ngay khi gã đang cực khổ tìm kiếm thì chợt thấy một đường cong màu xanh lá cây cực mảnh đang động đậy ở phía trước.

“Có sinh linh!”

Trong lòng Hàng Cách Giả vui mừng.

Gạ vội vã rút ngắn khoảng cách, cuối cùng phát hiện đó là một đường cong màu xanh dài đến mấy chục nghìn mét.

Mấy chục nghìn mét nghe thì rất dài, nhưng trên thực tế đó là kết quả sau khi mở rộng hoàn toàn, nếu quy đổi ra thì đường cong màu xanh này tương đương với một con côn trùng nhỏ dài chưa đến một tấc ở thế giới ngăn thứ ba.

Dù vậy, Hàng Cách Giả vẫn rất thận trọng đến gần, rất sợ không cẩn thận sẽ giết chết đường cong màu xanh kia.

Dưới tình huống không có cách nào vận dụng thần thức, rất khó để trao đổi bên trong thế giới Bích. Cách trao đổi duy nhất là khống chế độ dài ngắn của đường cong và biến hóa màu sắc, trên lý thuyết thì trao đổi kiểu này là khả thi, nhưng trông cậy vào sinh linh giống như côn trùng có cách thức trao đổi như vậy thì không thực tế.

Sau khi quan sát một thời gian ngắn, đường cong màu xanh kia vẫn chậm rãi ngọ nguậy về một hướng.

“Nhìn một con sâu bò, thật là quá nhàm chán…” Hàng Cách Giả hơi chán, nhưng trong lúc đó gã chợt nhớ ra “Tòng”.

Đúng rồi… tên kia nhất định vẫn còn ở đó, nó cũng giống như mình, không thể chết được.

Nghĩ tới đây, Hàng Cách Giả lập tức tăng tốc chạy như bay về một hướng, đường cong màu xanh chắn ngang trước mặt gã trực tiếp bị gã đụng gãy. Nếu còn ở thế giới ngăn thứ ba thì chuyện này tương đương với việc một chân đạp xuống nghiền nát con côn trùng kia.



Trong bóng tối hư không truyền tới chút dị động.

Giống như linh hồn bị đánh thức, như một chùm pháo hoa nở rộ giữa trời đêm tăm tối.

“Tỉnh lại”

“La Chinh, mau tỉnh lại…”

“…”

Giọng nói kia vang lên ở nơi sâu thẳm trong linh hồn La Chinh, nhưng La Chinh vẫn không có chút phản ứng nào.

Hắn đang ở trong một trạng thái mơ hồ, không có bất kỳ suy nghĩ nào nữa, không quan tâm đến mọi thứ bên ngoài, cắt đứt toàn bộ liên kết.

Chuyện gì cũng không quan trọng… Suy nghĩ đó chiếm cứ ý thức của La Chinh.

Nhưng bỗng nhiên hắn lại cảm nhận được sự ấm áp.

Có một vầng mặt trời nhô lên, kèm theo đó ánh sáng chói mắt đâm thẳng vào linh hồn.

Thế giới tối tăm kia như một bức tranh được tô màu, vặn vẹo, biến đổi.

Tiên Phủ như chốn bồng lai tiên cảnh lại xuất hiện một lần nữa, bên trong bức tường cao vang lên tiếng cười vui sướng, La Vân Hân còn nhỏ khó khăn trèo qua ngưỡng cửa, nở nụ cười hồn nhiên với hắn.

“Phụ thân, mau tỉnh lại! Đừng ngủ… Con không muốn nhìn phụ thân hôn mê”

Biểu cảm của La Vân Hân rất dễ thương, cô bé cười tươi để lộ ra hai lúm đồng tiền, nhưng đáng ra những lời này tuyệt đối không thể phát ra từ miệng cô bé mới đúng.

“Ngươi là ai?” La Chinh hỏi.

Sau khi thành công hấp dẫn sự chú ý của La Chinh, nụ cười trên mặt La Vân Hân biến mất, thay vào đó là vẻ nghiêm túc: “Ta là Tòng, ta vẫn luôn gọi ngươi, vì sao ngươi không trả lời ta”

“Ta đã chết” La Chinh nói với vẻ hơi chán ghét.

“Không, ngươi chưa chết!” Tòng nói.

La Chinh vẫn lắc đầu kháng cự: “Đây là huyễn cảnh ngươi tạo ra?”

“Phải, mà cũng không phải. Nói đúng ra thì đây là ký ức của ta, ta có tất cả ký ức từ Vùng Đất Hoàn Mỹ đến bây giờ, thứ ngươi thấy là thực tại mà ta dùng ký ức xây dựng lên!” Tòng trả lời.

“Thực tại dùng ký ức xây dựng lên? Đây thật sự không phải huyễn cảnh?”

“Từ nhận thức của ngươi mà nói thì đây chính là thế giới chân thật” Tòng trả lời.

“Tòng” là người nắm giữ Vùng Đất Hoàn Mỹ, ký ức của nó rất đặc thù. Tất cả mọi thứ trên thế giới này đều được lưu giữ trong ký ức của nó, những ký ức này giống như hàng trăm tỷ tỷ tỷ mảnh gỗ ghép hình. Nó chỉ cần căn cứ vào ký ức cũ ghép những mảnh gỗ kia lại, thực tại cứ thế được xây dựng lên. Nếu như nó đẩy ngã những mảnh gỗ kia, xáo trộn vị trí trong ký ức, thực tại cứ thế bị chôn vùi.

“Vậy… Có thể để ta sống mãi ở nơi này không?” La Chinh cầu xin.

“Đương nhiên là… không thể!” Tòng quả quyết từ chối yêu cầu của La Chinh.

Một khắc sau, mây đen giăng đầy, tiếng gió nổi lên.

Tiên Phủ kiên cố vững chắc giống như tấm màn bị gió thổi thành vô số mảnh vụn, La Vân Hân cũng biến thành một đốm sáng nho nhỏ.

Đây là lần đầu tiên Tòng dùng hình dạng loài người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận