Bách Luyện Thành Thần

Chương 2732: Xung đột

Chỉ trong một ý nghĩ, La Chinh đã hóa ra một hóa thân trong cơ thể và xuất hiện trong Tiên phủCác cô gái khi nghe được tin tức này, sắc mặt mỗi người một vẻ.

Ánh mắt Ninh Vũ Điệp sáng bừng lên, trên mặt có vẻ chờ mong. Khê Ấu Cầm lại nhảy cẫng hoan hô, biểu hiện vô cùng hăng hái. Tô Linh Vận vẫn mặt mày bình tĩnh, có vẻ dửng dưng, thỉnh thoảng La Chinh lại trở về Tiên phủ một khoảng thời gian là nàng đã rất thỏa mãn…

Về phần Huân, tuy nàng không nói lời nào nhưng đã dừng việc tu luyện. Nàng cũng muốn xem xem thế giới mẹ trong truyền thuyết là như thế nào.

Từng tia sáng trắng hiện lên, các cô gái xuất hiện tại khoảng đất trống trong đình viện, vẻ mặt tràn đầy hiếu kỳ.

Huân vươn tay, hít vào một hơi, lẳng lặng cảm nhận rồi đột nhiên nói: “Nơi này… cũng chẳng khác Thần vực là bao”

“Quả thực không khác là bao” La Chinh gật đầu nói.

Từ vũ trụ tới Thần vực chênh lệch vô cùng lớn, dù sao thì vũ trụ cũng chỉ là một thế giới bên trong cơ thể, bản chất quy tắc khác với thế giới chân chính. Còn Thần vực mặc dù là do Xi Vưu sáng tạo ra nhưng đẳng cấp không khác thế giới mẹ là bao.

Khê Ấu Cầm dạo một vòng trong đình viện, đình viện này dù sao cũng được chuẩn bị cho đệ tử tinh nhuệ trong Tâm Lưu kiếm phái nên được thiết kế rất đẹp đẽ và tinh tế, quả thực là chỗ ở cao cấp, không thua kém gì Tiên phủ.

Nhưng tâm điểm chú ý của Khê Ấu Cầm không giống các cô gái khác. Nàng quay về bên cạnh La Chinh, tầm mắt chợt đụng phải Tiểu Nhân và Tiểu Hân. Thấy dung nhan xinh đẹp của hai người, nàng bèn nói với giọng điệu trêu đùa: “Hai vị này có lẽ lại là hồng nhan mà phu quân kết giao chăng?”

La Chinh biết đưa Khê Ấu Cầm ra thể nào cũng có chuyện như vậy, nhưng nếu chỉ để Ninh Vũ Điệp và những người khác đi ra thì Khê Ấu Cầm sẽ đồng ý sao?

Hắn vừa định giải thích thì Tiểu Hân đã thi lễ với Khê Ấu Cầm một cái: “Phu nhân này, chúng ta chỉ là nha hoàn của La công tử mà thôi”

Khê Ấu Cầm trừng mắt nhìn, nhóm Ninh Vũ Điệp và Huân cũng cảm thấy kỳ quái.

Với tính cách của La Chinh, tất nhiên là không cần nha hoàn hầu hạ…

“Thì ra là nha hoàn?” Khê Ấu Cầm cười nhẹ: “Nếu chúng ta đã ra ngoài, phu quân cũng không cần các ngươi chăm sóc nữa, các ngươi có thể đi được rồi”

Nghe nàng nói vậy, Tiểu Hân cứng họng không dám phản bác, nhưng còn Tiểu Nhân thì đã nhíu chặt lông mày.

Nàng nhìn mấy cô gái bên cạnh La Chinh, tâm trạng cũng hết sức phức tạp. Những cô gái này đều có dung mạo và khí chất không tầm thường, mỗi người một vẻ.

Trước đây nàng còn cho rằng La Chinh là người khổ tu không màng ái tình, thì ra thế giới trong cơ thể lại ẩn giấu gia quyến, đúng là nằm ngoài dự liệu của nàng. Chỉ là nghĩ kỹ lại thì La công tử ưu tú như vậy, đương nhiên không phải nhảy ra từ tảng đá, được những cô gái khác ái mộ cũng là chuyện bình thường.

Nhưng lời nói của Khê Ấu Cầm đã khiến hai nàng hoàn toàn tuyệt vọng. Tiểu Nhân và Tiểu Hân trải qua bao nhiêu cực khổ mới chờ được La Chinh phát huy kỳ tích, vất vả lắm mới vào được đình viện biệt lập, vậy mà cô gái này vừa mở miệng đã đuổi các nàng đi, sao Tiểu Nhân có thể nhượng bộ?

“Thưa phu nhân này, nói như vậy có quá ngang ngược hay không” Tiểu Nhân trầm giọng nói.

Khê Ấu Cầm nhướng mày: “Ngang ngược? Nha hoàn mà lại ăn nói như ngươi à?”

“Chúng ta được Tâm Lưu kiếm phái tới chăm sóc La công tử, đương nhiên không thể tùy tiện đuổi đi. Sau này việc tu hành của La công tử và việc trong kiếm phái đều do chúng ta truyền tin…” Tiểu Nhân nói hợp tình hợp lý.

Khê Ấu Cầm nào biết Tâm Lưu kiếm phái là cái quỷ gì?

Trong số các cô gái trong Tiên phủ, Huân khá quan tâm đến việc tu luyện của La Chinh. Mỗi lần La Chinh xuất hiện nàng đều nhờ hắn chỉ giáo, hắn cũng sẽ truyền lại kinh nghiệm của mình cho nàng. Mà Ninh Vũ Điệp thì lại quan tâm tiền đồ của phu quân, hắn ở đâu, có những thế lực gì, thỉnh thoảng nàng sẽ bày mưu tính kế cho hắn.

Về phần Khê Ấu Cầm, ngoại trừ ân ái với La Chinh thì nàng hầu như không suy nghĩ quá nhiều…

Lời này của Tiểu Nhân khiến Khê Ấu Cầm bất ngờ.

Chỉ có điều, ánh mắt tinh ranh của Khê Ấu Cầm hơi lấp lóe, nàng lập tức nói: “Được, các ngươi chỉ truyền tin thôi đúng không?”

Nàng vung tay lên, một thanh trường kiếm màu tím xuất hiện bên tay. Chỉ thấy ngón tay nàng khẽ động, trường kiếm màu tím cũng di chuyển theo.

“Roẹt roẹt…”

Trường kiếm vẽ ra một đường thẳng trong sân.

“Phu quân của ta đương nhiên phải do ta chăm sóc, bên kia đình viện là của các ngươi. Ngoại trừ những lúc truyền tin, các ngươi không thể vượt qua” Khê Ấu Cầm ra vẻ vô cùng hào phóng.

Tiểu Nhân nhìn dáng vẻ ta đây rất hiểu chuyện của Khê Ấu Cầm mà trong lòng thầm bực bội. Nàng cứ tưởng cô gái này dịu dàng điềm tĩnh thì dễ nói chuyện nhất, không ngờ lại khó chơi như vậy.

Mấy người Ninh Vũ Điệp và Huân thấy Khê Ấu Cầm như thế cũng chỉ có thể nở nụ cười, thầm lắc đầu. Bao nhiêu năm nay các nàng cũng đã quen rồi.

Ninh Vũ Điệp nhìn dáng vẻ khổ não của Tiểu Nhân và Tiểu Hân thì đưa tay cầm lấy trường kiếm trong tay Khê Ấu Cầm, khuyên nhủ: “Được rồi, đừng làm loạn nữa. Phu quân đã gia nhập Tâm Lưu kiếm phái, vẫn nên làm theo quy củ nơi này, đừng khiến phu quân khó xử”

Nơi này không giống như Thần vực. Đây là thế giới mẹ, là Thái Nhất Thiên Cung, phu quân chỉ là một đệ tử trong đó mà thôi, không thể làm càn như khi ở trong Thần vực. Về điểm này, Ninh Vũ Điệp suy nghĩ thông thấu hơn Khê Ấu Cầm rất nhiều.

Tô Linh Vận và Ninh Vũ Điệp khuyên nhủ một hồi, cuối cùng Khê Ấu Cầm cũng chịu nhượng bộ, nhưng nàng vẫn lập ra quy định: không cho hai nàng vào phòng của La Chinh!

***

Mấy ngày sau đó trải qua vô cùng an nhàn và tĩnh lặng.

Một buổi sáng, Tiểu Nhân rời khỏi đình viện, lúc trở về trong tay còn cầm theo một hộp gấm.

Nàng đem hộp gấm tới lầu hai đình viện, Khê Ấu Cầm lại không bỏ lỡ cơ hội, dựa vào một bên lầu các cản đường nàng ta.

“Đây là vật cơ mật Tâm Lưu kiếm phái ban tặng La công tử, ta phải tự tay giao cho hắn!” Tiểu Nhân nói.

Mấy ngày nay mọi người đầu yên ổn hòa hợp, chỉ có Tiểu Nhân và Khê Ấu Cầm là vẫn còn khúc mắc.

“Vật gì, ta tự tay chuyển cho phu quân là được, ngươi không thể bước vào trong đó” Khê Ấu Cầm kiêu ngạo nói.

“Vật quý trọng nhường này, ngươi không có tư cách động tay!” Tiểu Nhân cũng châm chọc.

“Ngươi!” Khê Ấu Cầm sao có thể dễ dàng bỏ qua, nàng đang chuẩn bị bùng nổ thì đúng lúc này, trong đình viện bỗng vang lên tiếng ho khan. Hai nàng nhìn về nơi phát ra âm thanh, vẻ mặt đều thay đổi.

Chẳng biết từ lúc nào, trong viện đã xuất hiện một người đàn ông trung niên tướng mạo anh tuấn có bộ râu dài.

Cảm nhận được khí tức của người đàn ông trung niên này, Khê Ấu Cầm bỗng cảm thấy sợ hãi. Dù nàng không biết trời cao đất rộng nhưng cũng biết thực lực người này sâu không lường được.

“Quyển Tâm Lưu Kiếm Điển kia cứ để ta tự mình đưa vào đi, ta còn có điều muốn nói với La Chinh” Người tới chính là Thu Âm Hà.

Sau đó ông tiếp nhận hộp gấm trong tay Tiểu Nhân, bước thẳng vào căn phòng tầng hai, đưa hộp gấm tới trước mặt La Chinh rồi cười ha ha, nói: “Biết rõ ta đã tới từ lâu mà thằng nhóc nhà ngươi vẫn không chịu ra đón, còn muốn ta đích thân tiến vào. Thiên tài mới của Tâm Lưu kiếm phái chúng ta ghê gớm thật đấy”
Bạn cần đăng nhập để bình luận