Bách Luyện Thành Thần

Chương 3509: Đột nhiên xuất hiện

Thực lực của Đông Hoàng bản tôn không yếu nhưng chắc hẳn vẫn không phải đối thủ của “Không”. Thông Thiên giáo chủ nhìn thấy Đông Hoàng chạy tới thì cảm thấy rất ngạc nhiên. Phục Hy, Nữ Oa bản tôn, Tịch và Trắc cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, còn trong lòng Khư lại có thêm một chút tuyệt vọngĐông Hoàng bản tôn xoay người bay lên, ánh kiếm màu vàng kim khuếch tán ra cả một vùng trời.

“Vù! Vù ! Vù! Vù…”

Thần thông kiếm đạo được thúc giục bởi huyết mạch được Đông Hoàng bản tôn phát huy tới cực hạn, mười chín chuôi trường kiếm màu vàng kim lấy ông làm tâm điểm kéo dài ra. Những trường kiếm màu vàng kim này xuất hiện với trạng thái nửa hư ảnh, kéo dài vô hạn vào hư vô. Một phần trường kiếm màu vàng kim đâm vào thế giới mẹ, thậm chí đâm xuyên toàn bộ thế giới mẹ, nhưng thế giới mẹ lại không hề bị trường kiếm màu vàng kim làm tổn hại. Có một số sinh linh cực kỳ nhạy bén bị kiếm vàng hư vô này đảo qua cũng cảm thấy run sợ một hồi.

Càng gần mũi kiếm thì độ ngưng tụ càng cao, ngay cả pháp bảo kiên cố nhất trong hỗn độn cũng có thể bị chém đứt chỉ bằng một nhát kiếm.

“Vù!”

Mười chín chuôi trường kiếm màu vàng kim hợp lại thành một, kèm theo tiếng rít chói tai gần như làm rách cả mãng nhĩ. Lúc này, nó đang chém về phía Thông Thiên giáo chủ.

Vào giây phút kiếm màu vàng kim chém xuống, dường như vô số mặt trời đã vẽ lên không trung một đường vòng cung màu vàng kim. Mũi kiếm phóng thích ra sức mạnh cực kỳ kinh khủng. Đông Hoàng bản tôn muốn chém vỡ cả lồng giam Bất Pháp lẫn Thông Thiên giáo chủ.

“Đông Hoàng này mạnh thật!” Phục Hy hưng phấn nói.

Nữ Oa bản tôn lại tỏ ra bình tĩnh, Phục Hy bản tôn đang ở trong thân thể của Phục Hy thì thở dài. Thực lực của Đông Hoàng bản tôn tất nhiên không yếu nhưng so với Thông Thiên giáo chủ thì vẫn chênh lệch rất lớn. Dù Đông Hoàng bản tôn phát huy thân thể này tới cực hạn cũng không thể trở thành đối thủ của Thông Thiên giáo chủ.

Bọn họ cũng không biết Đông Hoàng làm cách nào đánh bại được “Không”. Nhưng bây giờ, Đông Hoàng bản tôn chạy tới đây cũng chẳng thể thay đổi thế cục được.

Đối mặt với nhát chém của Đông Hoàng bản tôn, Thông Thiên giáo chủ chỉ khịt mũi một cái, kiếm Thanh Bình nhẹ nhàng phóng về phía trước.

Dường như kiếm Thanh Bình này đã cố định bản thân, nó chắn ngang trên đỉnh đầu Thông Thiên giáo chủ, không hề nhúc nhích.

“Keng!”

Thanh kiếm màu vàng kim khổng lồ kia bổ vào kiếm Thanh Bình. Thanh kiếm màu vàng kim lớn run rẩy không ngừng, còn kiếm Thanh Bình thì vẫn cố định trên không trung không hề nhúc nhích chút nào.

Trong mắt Đông Hoàng bản tôn tràn ngập chấp niệm, hai tay nhẹ nắm lại, rút kiếm ra rồi chém xuống.

“Keng!”

“Keng!”

“Keng!”

Thanh kiếm màu vàng kim này là thần thông mạnh nhất mà Đông Hoàng bản tôn có thể khống chế. Nhưng kiếm Thanh Bình trông có vẻ tầm thường như vậy lại có thể nhẹ nhàng đỡ được…

Sau khi chém liên tiếp vài nhát kiếm, Đông Hoàng bản tôn chuyển từ chém dọc tới chém ngang, thay đổi mấy phương hướng liên tiếp. Thông Thiên giáo chủ dùng một ngón tay nhẹ nhàng chỉ một cái, kiếm Thanh Bình cũng thay đổi phương hướng theo. Nó vẫn nhẹ nhàng đỡ được những nhát chém của kiếm màu vàng kim.

Sau tầm mười nhát chém liên tiếp, kiếm màu vàng kim mà Đông Hoàng bản tôn ngưng tụ ra đã có dấu hiệu tan rã. Hào quang vàng kim cũng ảm đạm đi nhiều.

“Mặc dù ta không biết ngươi thoát khỏi chỗ ‘Không’ như thế nào, nhưng ngươi đã có dũng khí chịu chết thì ta sẽ cho ngươi được toại nguyện” Thông Thiên giáo chủ đột nhiên rút kiếm bay lên, rời khỏi cột trụ màu tím bay thẳng tới chỗ Đông Hoàng bản tôn.

Thông Thiên giáo chủ vừa rời khỏi lồng giam Bất Pháp, “Khư” đã định cướp đoạt quyền khống chế. Nhưng “Khư” vừa dùng năng lực của mình thì Thông Thiên giáo chủ đột nhiên quay đầu lặng lẽ nhìn nó một cái. Mấy cột trụ màu tím lóe sáng, sau đó áp chế “Khư” một cách chặt chẽ.

Đông Hoàng bản tôn không định rút lui khi đối mặt với Thông Thiên giáo chủ. Ông vẫn quơ kiếm màu vàng kim đã ảm đạm chém về phía Thông Thiên giáo chủ.

“Boong!”

Kiếm Thanh Bình của Thông Thiên giáo chủ nhẹ nhàng thoải mái chặn được nhát kiếm này của Đông Hoàng bản tôn, đồng thời bất ngờ tăng tốc. Chỉ trong nháy mắt, y đã tới trước mặt Đông Hoàng bản tôn, kiếm Thanh Bình bốc lên ngọn lửa màu đen đặt ở trước người ông.

“Chết!” Thông Thiên giáo chủ thốt ra một chữ.

Điều làm Thông Thiên giáo chủ nghi ngờ là chẳng những Đông Hoàng bản tôn không hề sợ hãi khi đối mặt với nhát kiếm lấy mạng này của y, mà ông còn tỏ ra chế giễu…

Người sắp chết lộ ra biểu cảm như vậy là có thâm ý gì?

Vào giây phút Thông Thiên giáo chủ cảm thấy khó hiểu, y chợt cảm thấy bất thường, dường như phần gáy bị một sợi râu đâm vào sinh ra một cảm giác đau đớn không nói thành lời. Y gần như phản xạ có điều kiện quay đầu lại thì thấy một quái vật xấu xí nhìn giống như con tinh tinh khổng lồ xuất hiện trước mặt. Con quái vật này vươn cánh tay dài ra muốn dùng một tay túm lấy y.

“Cút ngay!”

Phản ứng của Thông Thiên giáo chủ gần như tới một cực hạn, thậm chí như có năng lực biết trước. Kiếm Thanh Bình trong tay y chém ngang về phía ngực của con quái vật. Nếu quái vật này thật sự dám giơ tay túm tới, kiếm Thanh Bình chắc chắn sẽ chém nó thành hai nửa. Nếu là người bình thường thì chắc chắn sẽ buông bỏ cơ hội, nhưng La Chinh ở trong hình thái này gần như có thể hóa thành vô số hình dáng.

Có hai chiếc xương sườn ở phần ngực hắn chui ra bên ngoài thân thể. Mặt ngoài hai chiếc xương sườn này của hắn lóe ra ánh sáng kim loại, có vẻ vô cùng kiên cố. Phần đầu của hai chiếc xương sườn này tách ra, đúng lúc đỡ được mũi kiếm của kiếm Thanh Bình.

“Thứ quỷ gì vậy?”

Hai chiếc xương sườn kia giống như giá kiếm được đặt làm riêng cho kiếm Thanh Bình, không lớn không nhỏ mà vừa khít. Chuyện kỳ lạ này đột nhiên xảy ra khiến người có kiến thức rộng rãi như Thông Thiên giáo chủ cũng phải kinh ngạc rơi cả tròng mắt ra ngoài.

Lúc Thông Thiên giáo chủ còn đang kinh ngạc, hai bàn tay của La Chinh đã bao vây y, đồng thời những chiếc xương sườn khác ở ngực cũng chui từ bên trong ra, đâm về phía Thông Thiên giáo chủ.

“Phập phập phập phập phập…”

Những chiếc xương sườn này chính là những thanh kiếm sắc bén nhất, đâm xuyên qua người Thông Thiên giáo chủ mà chẳng gặp bất cứ trở ngại nào. Phục Hy, Nữ Oa bản tôn, Tịch và Trắc ở trong lồng giam Bất Pháp đều lộ ra vẻ mặt khó tin.

“Kia là ai?”

“Tại sao đột nhiên quái vật này lại xuất hiện?”

“Đây coi như là trời giúp chúng ta!”

Mọi người đều hiểu thế cục đã có cơ hội chuyển mình, dù bọn họ cũng không rõ quái vật lông trắng này chui từ đâu ra.

Lúc cuộc chiến nổ ra, đám Phục Hy, Nữ Oa cũng không có thời gian rảnh rỗi mà để ý tới La Chinh. Bọn họ nghĩ mặc dù La Chinh dung hợp huyết mạch khởi nguyên rất mạnh nhưng hắn vừa mới bước vào Bất Hủ cảnh, thực lực của La Chinh kém nhất ở đây nên không thể tham dự cuộc chiến với cổ thần hỗn độn. Vì thế, họ mới để hắn và La Yên bảo vệ Lê Sơn. Ai mà ngờ La Chinh lại có thể biến dị như vậy?

Sau khi Thông Thiên giáo chủ bị La Chinh bắt được, phản ứng của y gần như giống “Không” y như đúc, cố gắng vùng thoát ra. Thân thể của y đang liên tục chuyển đổi giữa chân thật và mờ ảo, chân thật, mờ ảo rồi lại chân thật. Sau khi chuyển đổi mấy lần, y vẫn bị La Chinh tóm như trước, vốn chẳng thể dịch chuyển rời đi. Nhưng chẳng mấy chốc, Thông Thiên giáo chủ cũng nghĩ tới phương pháp trốn chạy như “Không”, đó là biến thân thể thành vô số không gian cực nhỏ nhằm trốn khỏi La Chinh.

Thông Thiên giáo chủ đang ngưng kết thành vô số không gian cực nhỏ lộ ra vẻ mặt bất thiện. Nếu không phải năng lực này của “Không” huyền diệu, e rằng y cũng chẳng có cách nào chạy thoát.

“Ngươi là người phương nào?” Thông Thiên giáo chủ lạnh lùng hỏi.

Phục Hy, Nữ Oa bản tôn, Tịch, Trắc, thậm chí ngay cả Khư cũng nhìn chằm chằm quái vật xấu xí kia. Trong lòng bọn họ tràn ngập cảm giác tò mò. Trong hỗn độn này không hề có mãnh thú mạnh như vậy, nếu nói có thì cũng chỉ có cổ thần hỗn độn “Lãnh” là có vẻ na ná quái vật này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận