Bách Luyện Thành Thần

Chương 2716: Bất ngờ

Sau khi làm thời gian trôi chậm lại, La Chinh không nói thêm gì nữaLa Niệm ở trong không gian yên tĩnh này nghiền ngẫm hai Phạn văn kia…

Trong mắt cậu, mỗi đường nét trong cấu trúc phức tạp của Phạn văn đều ẩn chứa hàm nghĩa sâu rộng, mà cấu trúc càng phức tạp thì hàm nghĩa càng sâu xa.

Từ xưa đến nay đã có vô số người giải mã chúng, gần như mỗi một dịch giả đều phải vắt óc suy luận rồi từ từ loại bỏ từng ý nghĩa một.

Mỗi một chữ được giải nghĩa thường phải loại trừ mấy chục ý nghĩa khác, nên giải mã Phạn văn là cực kỳ khó khăn.

Trong khi đó, dường như La Niệm có thiên phú bẩm sinh trong lĩnh vực này. Cậu có thể gạt bỏ những ý nghĩa khác của Phạn văn trong nháy mắt, cho nên cậu gần như có thể dịch một ít Phạn văn đơn giản ngay lập tức.

Nhưng mức độ phức tạp của hai Phạn văn này vượt xa những cái khác, mỗi một đường nét đều ẩn chứa hơn ngàn loại ý nghĩa!

Đối với phần lớn dịch giả, muốn lọc ra ý nghĩa chính xác giữa hơn một ngàn loại chính là nhiệm vụ không thể hoàn thành. Vậy nên chính bản thân Đông Hoàng cũng không thể giải mã Phạn văn trên tờ giấy vàng này.

Từ nhỏ đến giờ, tuy La Niệm ngang bướng nhưng một khi tập trung vào chuyện nào đó thì cũng hết sức nghiêm túc.

Một giờ…

Hai giờ…

Một ngày…

Hai ngày…

Suốt sáu ngày liên tiếp, La Niệm gần như không hề nhúc nhích mà chỉ trợn tròn mắt chăm chú nhìn Phạn văn, trong con ngươi đã hiện ra tơ máu.

Não bộ hoạt động hết công suất cũng tiêu tốn rất nhiều lực linh hồn. Trong thời gian này, La Chinh cũng đưa cho cậu mấy viên đan dược để tăng cường lực linh hồn.

Trong sáu ngày vừa qua, cậu không giải mã một chữ nào cả mà chỉ ra sức tìm kiếm quy luật liên hệ giữa chúng!

Đến ngày thứ bảy…

Đôi mắt ảm đạm và mờ đục vì mệt mỏi của La Niệm bỗng nhiên sáng bừng lên!

Mỗi đường nét trong Phạn văn đều có hơn một ngàn ý nghĩa, gần một ngàn đường nét kết hợp với nhau e là phải tổ hợp thành mấy chục triệu, thậm chí hơn trăm triệu ý nghĩa ẩn chứa trong đó. Mà cuối cùng La Niệm cũng tìm ra quy luật giữa vô vàn ý nghĩa mênh mông như khói đó!

Thông qua quy luật này kết hợp với suy đoán từ những cấu trúc khác, La Niệm đã khám phá ra ý nghĩa thực sự ẩn giấu trong Phạn văn.

“Chắc là được rồi đó!” La Niệm vui vẻ thốt lên rồi nói tiếp: “Phạn văn này tiếp nối sáu Phạn văn trước…”

Dứt lời, cậu trực tiếp đọc chúng lên…

Nhưng khi La Niệm vừa mới đọc được bốn chữ, trong mắt cậu chợt lóe lên một tia sáng sắc bén. Trong lúc cậu đang hoang mang thì một đường kiếm vô hình đột nhiên xông ra khỏi đỉnh đầu cậu và trực tiếp phá vỡ kết giới của La Chinh!

Tốc độ thời gian giữa không gian bên trong và bên ngoài kết giới vốn khác nhau, hai dòng thời gian va chạm làm phát ra một chút ánh sáng…

Cùng lúc đó, La Niệm trợn trắng mắt, cơ thể kiệt sức ngã gục xuống đất.

“Niệm Nhi!”

La Chinh thấy vậy liền tái mặt. Hắn thân là chúa tể của thế giới này, khả năng kiểm soát thế giới trong cơ thể phải mạnh đến mức nào?

Với kết giới hắn tạo ra, ngay cả Tà Thần có thiên phú cao hơn, mạnh hơn nữa, hắn cũng có thể tùy ý nhốt lại. Thế nhưng khí tức chân ý mà La Niệm vừa phát ra lại có thể phá vỡ kết giới…

Thật ra sức mạnh tích trữ trong khí tức chân ý này rất nhỏ, nhưng lại cực kỳ sắc bén!

Tuy linh hồn của La Niệm không yếu nhưng cũng không có cách nào ngăn cản được!

Ngay khi la Niệm ngã xuống, Ninh Vũ Điệp đang yên lặng tu luyện trong Tiên Phủ đột nhiên mở bừng mắt, vẻ mặt hiện rõ sự kinh hoàng.

Vì đảm bảo an toàn cho La Niệm, Ninh Vũ Điệp đã yêu cầu La Chinh làm một ngọn đèn sinh mệnh cho Niệm Nhi. Cho nên ngay khoảnh khắc La Niệm hôn mê, nàng liền phát hiện.

“Rắc…”

Nàng đột ngột bóp nát một thẻ bùa. Lúc thẻ bùa này vỡ tan, thẻ bùa treo bên hông La Niệm cũng vỡ theo. Hai cánh cổng không gian đồng thời xuất hiện ở bên cạnh Ninh Vũ Điệp và La Niệm.

Ninh Vũ Điệp vừa đi qua cánh cổng kia thì thấy La Niệm đã ngất xỉu. Nàng kinh hoàng kêu lên: “Niệm Nhi! Con làm sao vậy?”

La Chinh đặt tay lên đỉnh đầu La Niệm, sau khi cảm nhận thử thì trầm giọng nói: “Linh hồn của nó bị chém thành hai nửa…”

“Cái gì! Vậy phải làm sao!” Ninh Vũ Điệp vừa nghe vậy, cả gương mặt lập tức tái đi.

La Chinh không nói gì. Hắn đang cảm nhận mức độ tổn thương của linh hồn La Niệm.

Linh hồn dẻo dai hơn thân thể rất nhiều nên có không ít người có thể tự chém linh hồn mình để bồi dưỡng thành phân thân. Tuy nhiên, trong quá trình tự chém linh hồn phải vô cùng cẩn thận, chỉ cần một chút sơ suất thôi là sẽ gây ra tổn thương không thể khắc phục cho linh hồn.

Khí tức chân ý vừa nãy chứa rất ít năng lượng, tuy nó cắt linh hồn La Niệm làm đôi nhưng lại không làm tổn thương đến linh hồn gốc, mà cho dù có tổn thương thì cũng không nghiêm trọng.

Theo như những gì La Chinh cảm nhận được thì hai nửa linh hồn của La Niệm đã bắt đầu dung hợp lại với nhau rồi…

“Không nghiêm trọng” La Chinh an ủi: “Chúng ta về Tiên phủ rồi nói tiếp…”

Dứt lời, La Chinh dùng ý nghĩ khiến ba người lập tức biến mất tại chỗ, thoắt sau đã xuất hiện trong Tiên phủ.

Tình huống vừa rồi thật sự đã dọa La Chinh sợ hết hồn.

Tu luyện chân ý của đạo đúng là sẽ gây ra áp lực cực lớn với linh hồn, nhưng áp lực ấy nhiều nhất chỉ khiến người ta không thể tiếp tục đọc nữa và ngất xỉu chứ không thể xuất hiện tình huống như La Niệm được.

Mặc dù La Chinh an ủi Ninh Vũ Điệp là không đáng lo nhưng Ninh Vũ Điệp vẫn trách mắng La Chinh một trận, bảo hắn không nên để La Niệm tham dự vào chuyện nguy hiểm như vậy.

La Chinh chỉ có thể cười khổ. Hắn hiểu nỗi lo của vợ mình.

Mãi nửa canh giờ sau La Niệm mới từ từ tỉnh lại, bấy giờ Ninh Vũ Điệp mới yên lòng.

Khi tỉnh lại, La Niệm cũng không thấy đau đớn gì. Điều đầu tiên cậu quan tâm chính là tờ giấy vàng: “Phụ thân… thứ này còn nguy hiểm hơn chân ý Đạo Pháp Tự Nhiên. Con chỉ sợ không thể đọc ra được, nhưng có thể viết ra”

Khi ở Thần vực, La Niệm cũng từng dùng phương pháp này để viết chân ý Đạo Pháp Tự Nhiên.

Chân ý của đạo vốn là một loại “nhịp điệu” đặc biệt, nếu đọc theo “nhịp điệu” này thì có thể chạm đến sức mạnh trong biển Chân Ý. Chỉ cần không suy nghĩ về loại “nhịp điệu” này mà chỉ giải nghĩa riêng biệt từng câu từ trong đó thì không có vấn đề gì lớn.

“Còn viết cái gì nữa… Con suýt mất mạng đấy có biết không!” Ninh Vũ Điệp bất mãn nói.

“Không viết không được, vất vả lắm con mới dịch ra mà!” La Niệm đã phải tốn rất nhiều công sức mới giải mã được Phạn văn này, đương nhiên cậu không muốn thành quả của mình bị cuốn đi theo dòng nước.

Sau đó La Niệm cầm bút lên, chấm mực rồi tiếp tục đối chiếu với Phạn văn trên tờ giấy vàng, lần lượt viết từng chữ ra…

Để bảo đảm an toàn, mỗi khi La Niệm viết một chữ là sẽ dùng một miếng vải đen che nó đi, tránh cho bản thân liên tưởng giữa câu trước với câu sau mà phát ra khí tức sắc bén như lần trước.

Một lúc lâu sau La Niệm mới viết xong, toàn bộ quá tình đều vô cùng thuận lợi.

Cậu dè dặt cuộn trang giấy lại rồi đưa cho La Chinh, đồng thời nói với hắn bằng giọng đầy thận trọng: “Phụ thân, mặc dù con không biết đây là gì nhưng nếu phụ thân muốn tu luyện thì phải hết sức, hết sức cẩn thận!”

La Chinh vô cùng cảm động khi nghe con trai dặn dò. Thằng nhóc này tu hành ở thế giới trong cơ thể hắn quả thực đã trưởng thành hơn rất nhiều.

“Niệm Nhi đã tốn nhiều công sức như vậy, lần này con không muốn được thưởng gì sao?” La Chinh bỗng nhiên cười hỏi.

“Thưởng…” La Niệm trợn tròn mắt rồi đột nhiên nói: “Nếu con và Linh Nhã tu thành đại viên mãn thì có thể ra khỏi thế giới trong cơ thể phụ thân không?”

Linh Nhã chính là Thánh nữ Lưu Hoa Tông.

La Niệm hiện đang ở trong thới giới trong cơ thể La Chinh, thực lực của cậu đã đến cấp cao nhất rồi… Nếu muốn tiến thêm một bước thì chỉ có thể lựa chọn ra khỏi đây.

Ninh Vũ Điệp vừa nghe vậy thì sầm mặt phản đối: “Không được!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận