Bách Luyện Thành Thần

Chương 1944: Sâu kẹp

“Tên nhóc kia nhảy thật rồi!”“Không coi tính mạng mình ra gì ư?”

“La Thiên Hành!”

Nhóm các vị thần không ngờ La Chinh nói nhảy là nhảy, trên mặt cả đám đều là vẻ kinh ngạc.

Hàm Sơ Nguyệt và Làm Bích La lại càng kinh ngạc hơn, đến mức các nàng còn dùng tay che miệng.

Một lúc lâu sau, Hàm Sơ Nguyệt mới nhỏ giọng hỏi: “Tỷ tỷ, hắn nói gì với tỷ vậy?”

Hàm Lưu Tô cúi dầu, vẻ mặt trầm tư. Nghe thấy Hàm Sơ Nguyệt hỏi vậy, nàng ngẩng đầu cười, nhỏ giọng nói: “Kêu ta chờ hắn”

Thật ra Hàm Lưu Tô rất hiểu động cơ của La Chinh.

Nếu cứ như vậy rời khỏi cấm địa biển Thời Gian thì kết cục của La Chinh chính là cái chết. Không cần nghĩ cũng biết, kết quả khi rơi vào tay Đông Phương Thuần Quân là như thế nào. Mà Hàm Thanh Đế chắc chắn cũng không có khả năng bảo vệ hắn. Mặc dù Hàm Cửu Di là á thánh, nhưng nàng cũng không thể đối phó được với Đông Phương Thuần Quân.

Bây giờ hắn làm vậy, có lẽ còn tìm được một chút cơ duyên, xoay chuyển cục diện trước mắt.

Đúng vào lúc này, lại có một bóng dáng màu đỏ thả người nhảy xuống vầng sáng năm màu kia, biến mất trong mắt mọi người, chỉ để lại từng vòng gợn sóng chậm rãi khuếch tán.

“Là Mục Ngưng!”

“Không ngờ nàng cũng đi vào…”

“Người trẻ tuổi thời này, ngày càng to gan!”

Hàm Lưu Tô thấy Mục Ngưng cũng tiến vào thì trên mặt xuất hiện một tia dao động.

Chẳng ai biết được vầng sáng năm màu này thông đến chỗ nào. Có lẽ nó sẽ đi qua đoạn thời gian nào đó trong lịch sử, cũng có thể đó sẽ là một bí cảnh vô cùng nguy hiểm nào đó.

Nếu là vì La Chinh, nàng bằng lòng mạo hiểm.

“Soạt!”

Hàm Lưu Tô đang nghĩ vậy thì Hàm Sơ Nguyệt ở phía sau đã tóm được quần áo của nàng.

Sau đó bỗng nghe Hàm Sơ Nguyệt nhỏ giọng nói: “Tỷ tỷ, tỷ phải tin tưởng hắn. Muội thấy hắn chắc chắn sẽ bình yên trở về…”

Hàm Sơ Nguyệt hiểu thấu suy nghĩ của Hàm Lưu Tô, cho nên mới ra tay ngăn cản trước. Nàng sợ Hàm Lưu Tô cũng nhảy vào vầng sáng đó.

“Tỷ tỷ, đừng bỏ chúng ta lại” Hàm Sơ Nguyệt năn nỉ.

Thấy vẻ mặt năn nỉ của Hàm Sơ Nguyệt, Hàm Lưu Tô nhẹ thở dài. Trước nay La Chinh đều có thể vượt qua nguy hiểm, gặp dữ hóa lành, hy vọng hắn có thể bình yên vượt qua.

Khoảng thời gian sau đó cũng có hai, ba mươi vị thần lục tục nhảy vào vầng sáng.

Cũng có một vài vị thần sử dụng các phương pháp của mình, muốn lấy ấn ngọc ra. Nhưng bất cứ thứ gì khi đã tiến vào phạm vi của vầng sáng thì đều biến mất ngay, không có ngoại lệ.

Sau khi dùng hết các phương pháp, cuối cùng nhóm các vị thần đành từ bỏ, chỉ còn muốn được ra khỏi cấm địa biển Thời Gian…

***

Trong nháy mắt khi nhảy vào vầng sáng năm màu kia, La Chinh cảm thấy toàn thân đều mềm đi, như đã biến thành một sợi mì dài vô hạn, không ngừng trượt xuống dưới.

Cảnh sắc xung quanh cũng trở nên vô cùng quái dị.

Những vầng sáng năm màu kia cũng kéo dài tới vô hạn, hóa thành từng sợi mì với màu sắc rực rỡ.

Nếu cẩn thận phân biệt, La Chinh còn có thể thấy một vài sợi mì có “màu da”, chăm chú nhìn thêm một lúc lâu, hắn mới phân biệt được đó là những “vị thần” khác cũng nhảy vào vầng sáng. Bọn họ cũng giống hắn, bị kéo dài thành một sợi mì và không ngừng trượt xuống theo ánh sáng này.

“Không biết lối đi không gian này sẽ dẫn đến nơi nào…”

La Chinh thầm suy nghĩ.

Nhưng cho dù có dẫn đến đâu thì cũng còn tốt hơn là ra khỏi cấm địa biển Thời Gian, rơi vào tay Đông Phương Thuần Quân.

Hơn nữa, thời gian và không gian vốn là hai khái niệm liên quan đến nhau…

Nếu như trong biển Thời Gian có vô số mảnh vỡ thời gian thì đồng thời sẽ có những không gian độc lập tương ứng. Chẳng qua những không gian độc lập này đại diện cho quá khứ.

“Khụ khụ khụ khụ…”

Lúc này, La Chinh chợt nghe thấy một tràng âm thanh quái dị truyền đến.

Hắn di chuyển tầm mắt lên phía trên, thấy ngay một sợi mì đen tuyền đang trượt đến.

“Sâu?”

Tim La Chinh đập nhanh hẳn lên.

Đầu sợi mì màu đen kia tách đôi ra thành hai như lưỡi kìm, mặt sau của nó còn có ánh mắt đang phát sáng. Ngoài ra, thân thể còn kéo dài ra thành hai hàng giống như hai chân, có cảm giác trông giống như con sâu nghìn chân vậy.

Sau khi La Chinh nhảy vào trong đó, hắn chỉ có thể di chuyển theo luồng sáng rực rỡ này, còn bản thân hắn không thể nhúc nhích được, các vị thần khác hẳn là cũng như vậy.

Nhưng không ngờ con sâu màu đen kia lại di chuyển đôi chân của mình, bơi lội trong dòng ánh sáng này.

Chỉ chốc lát sau, La Chinh đã nhìn thấy con sâu màu đen kia đã di chuyển tới một sợi mì màu da ở phía trên, sau đó kẹp nó lại như một cái kìm.

“Thứ này… muốn ăn vị thần kia?” Trong lòng La Chinh cảm thấy kinh hãi.

Trong hoàn cảnh này, ngay cả nói còn không thể chứ đừng nói tới chuyện phản kháng.

La Chinh nhanh chóng nhìn thấy một tia màu đỏ bắn ra từ một mặt của sợi mì màu da kia.

“Máu!”

Mắt La Chinh bắt đầu nhìn chăm chú.

Sau đó hắn thấy sợi mì màu da kia không ngừng bị con sâu màu đen này ăn mất. Chiều dài của sợi mì màu da không ngừng ngắn lại, vị thần kia đã bị con sâu màu đen ăn mất từng tấc thịt.

“Khụ khụ khụ khụ…”

Sau khi con sâu màu đen này nuốt lấy một vị thần, nó bắt đầu di chuyển trong luồng sáng.

Giờ phút này, có lẽ tất cả các vị thần đều đang mong con sâu màu đen không chú ý tới mình. Nhưng không lâu sau, con sâu kia vẫn chú ý tới một vị thần, bắt đầu di chuyển về phía vị thần đó, dần dần ăn từng tấc thịt của vị thần này…

“Không biết vị thần nào bị nó ăn như vậy, thật là xui xẻo” La Chinh thở dài một hơi. Chết trong tình huống như vậy thì đúng là tức chết mà.

La Chinh đang nghĩ vậy, con sâu màu đen kia vừa mới di chuyển được một lát đã bắt đầu hướng về phía hắn.

“Thôi xong!”

Trong lòng La Chinh lập tức nặng trĩu.

Mắt thấy con sâu màu đen kia ngày càng gần mình, trong lòng hắn cũng ngày càng lo lắng.

Không biết con đường này phải đi bao lâu mới hết, nếu không rời khỏi đây, chỉ sợ bản thân sẽ phải chết.

“Khụ khụ khụ khụ…”

Những âm thanh kỳ lạ kia càng lúc càng lớn, con sâu màu đen to đùng kia ngày càng gần La Chinh, khiến hắn cũng vội chết đi được.

Đúng lúc này, hắn bỗng cảm nhận được một luồng ánh sáng đang truyền đến từ phía dưới.

La Chinh nhìn xuống, hắn thấy ngay luồng sáng của chính mình đột nhiên dừng lại, mà ở phía cuối luồng sáng còn có một vầng sáng rất nhỏ, giống như luồng sáng hắn đã thấy trong khe núi!

“Lối ra?”

Tim La Chinh đập mạnh.

Tuy tốc độ rơi xuống của hắn không chậm, nhưng tốc độ di chuyển của con sâu màu đen kia càng lúc càng nhanh. Hắn cũng không biết bản thân có thể kiên trì được đến lúc ra hay không.

“Mau lên, mau lên chút nữa…”

Trong lòng La Chinh thầm giục.

Mắt thấy lối ra ngày càng gần, nhưng con sâu đen kia cũng đã đến đỉnh đầu mình mất rồi. Đôi kẹp của nó chỉ còn cách đầu La Chinh trong gang tấc mà thôi.

Mắt hắn liếc qua đôi kẹp như cái kìm kia của nó, nhìn vào đôi mắt u ám lạnh lẽo kia, trong lòng lập tức cảm thấy sợ run người.

“Khụ khụ…”

Đôi kẹp kia đột nhiên mở ra, kẹp vào đầu hắn!

Toàn thân hắn cảm thấy đau đớn.

Đúng lúc này, La Chinh cảm thấy toàn thân mình bỗng được thả lỏng, sau đó khôi phục lại trạng thái tự do.

Hắn không kịp phân biệt hoàn cảnh xung quanh, thân thể lập tức cử động, xoay về một hướng khác. Đồng thời, hắn phạt hiện ra một đôi kẹp thật lớn đang kẹp chặt bản thân. Mà ở trên đôi kẹp này còn có những cây gai nhọn đâm thẳng vào đầu óc mình.

Không ngờ con sâu màu đen kia cũng chạy ra khỏi vầng sáng ấy với hắn, chẳng qua một nửa thân thể nó vẫn đang ở trong vầng sáng mà thôi.

Ngay sau đó, La Chinh cảm thấy đôi kẹp kia truyền tới một luồng sức mạnh thật lớn. Không ngờ con sâu này lại muốn kéo hắn trở lại lối đi thời gian vừa rồi!

“Muốn chết!”

Vừa rồi La Chinh không thể nhúc nhích, nên chỉ có thể làm cá nằm trên thớt.

Nhưng tình huống lúc này đã khác nhiều rồi.

Hai tay hắn vừa quơ một cái đã bắt được đôi kẹp lớn kia, lập tức phát ra luồng sức mạnh rất lớn, kéo ngay con sâu này ra ngoài.

Đồng thời, suy nghĩ của hắn đã lôi Phật Hoàng Kiếm và Thiên Nha Kiếm xuất hiện!

Vừa mới tập trung tinh thần thì hai luồng sức mạnh gốc đã xuất hiện bên ngoài cơ thể hắn.

Suýt chút nữa đã bị con sâu màu đen này ăn thịt, đang trong cơn tức giận nên làm gì có chuyện La Chinh tha cho nó? Đương nhiên phải giết chết con sâu này rồi!

Không ngờ hắn đang tập trung thì hai luồng sức mạnh gốc vừa mới hình thành đã tan biến.

“Chuyện gì thế này?” Vẻ mặt La Chinh kinh ngạc không thôi.

Hắn phát hiện mình không thể vận dụng sức mạnh gốc được, hơn nữa ngay cả thuật phân tâm khống chế của thần đạo Tử Khí cũng không thể vận dụng!

May là đầu hắn nảy số cũng nhanh. Nếu đã không thể vận dụng thì chỉ có thể bẻ cong đôi kẹp này.

Hai tiếng “rắc rắc” giòn vang, trực tiếp bẻ gãy đôi kẹp này…

Con sâu màu đen kia thấy La Chinh bộc phát ra sức mạnh kinh khủng như vậy thì con mắt tối tăm bỗng xuất hiện một tia kiêng kỵ. Nó cũng không dám dừng lại chút nào, “vèo” một cái đã rút lui về trong vòng sáng ngay lập tức!

* Waka là đơn vị duy nhất sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận