Bách Luyện Thành Thần

Chương 2938: Pho tượng lớn dần

Thuần Hiên trơ mắt nhìn La Chinh thoát khỏi phạm vi Triền Giới của mình, trên mặt hiện lên vẻ tức giận. Y không biết ánh sáng đỏ trong mắt phải của La Chinh là thế nào, nhưng nỗi sợ này cực kỳ chân thật, mặc dù chỉ tồn tại trong nháy mắt“Bàng môn tà đạo!”

Thuần Hiên giận dữ quát lên, trường kiếm màu máu trong tay đâm xuyên qua không gian lần nữa, bắn ra mấy đường ánh kiếm!

“Soạt soạt soạt…”

La Chinh cũng biết cứ mãi trốn chạy thì sớm muốn gì cũng sẽ thua.

Đối mặt ánh kiếm lao vút tới, trường kiếm Hữu Tuyết của La Chinh đột nhiên chém tới từ chín hướng.

“Cửu Thiểm Phân Quang!”

“Vù vù vù vù…”

Chín đường ánh kiếm sáng loáng với tốc độ không thể tin nổi chém về phía ánh kiếm của Thuần Hiên. Nhưng ánh kiếm của Thuần Hiên cực kỳ vững chắc, lại tích chứa sức mạnh Bỉ Ngạn cao hơn La Chinh, ánh kiếm Cửu Thiểm Phân Quang của La Chinh tuy có tốc độ nhanh tới mức tận cùng nhưng lại thiếu uy lực. Ánh kiếm của hai người va chạm, chín ánh kiếm của La Chinh gãy nát như củi khô.

La Chinh không thể ngăn chặn ánh kiếm của Thuần Hiên, chỉ có thể lùi lại đằng sau, trông có vẻ chật vật.

“Tu vi chênh lệch, sao có thể bù đắp dễ dàng như vậy?” Thuần Hiên cầm kiếm, vừa nói vừa bước từng bước tới gần La Chinh.

Đám đệ tử dòng chính cũng vô thức gật đầu. Như này mới là bình thường, La Chinh dựa vào cái gì mà dám đấu với cường giả Hồn Nguyên cảnh?

Nhưng trong lòng Thuần Hiên cũng có chút nghi hoặc. Tuy y không biết ánh sáng đỏ trong mắt La Chinh là cái gì, nhưng tín vật Bỉ Ngạn có thể làm nhiễu loạn tâm trí đều vô cùng đặc biệt, đa số đều thuộc loại thần bí, mà sức mạnh Bỉ Ngạn của tín vật Bỉ Ngạn loại thần bí thường không được mạnh cho lắm.

Cho dù là tín vật Bỉ Ngạn loại thần bí trong Thập Tứ Trọng Thiên cũng chỉ có thể bộc phát ra sức mạnh Bỉ Ngạn chừng hai ba trăm thần quân lực. Tuy nhiên, sức mạnh tên nhãi này vừa bộc phát ra cũng phải tới hơn một nghìn thần quân lực, chẳng lẽ hắn có hai món tín vật Bỉ Ngạn?

Y vừa suy nghĩ vừa cầm trường kiếm màu máu chém xống.

“Diệt Giới!”

Trong ánh kiếm này ẩn chứa từng luồng khí thế hủy diệt tới mức cực hạn, chỉ cần bị ánh kiếm cắt qua sẽ phải chịu thương tổn cực kỳ kinh khủng.

Đối mặt với thế tiến công này, La Chinh chỉ có thể tránh né càng thêm thận trọng.

Một người không ngừng tiến tới, một người không ngừng lùi về sau, chẳng mấy chốc La Chinh đã ra khỏi Càn Luyện Cung.

Những cung nữ theo hầu đi ngang qua nhìn thấy cảnh này đều hoảng hốt kinh sợ, vội vàng bỏ chạy. Người hầu trông giữ Thái Đích Cung cũng nhận ra Thuần Hiên, không dám ngăn cản.

Nhóm Huân và Mục Ngưng cũng theo sát phía sau. Từ lúc La Chinh rơi vào thế yếu, sắc mặt của các nàng đều tràn đầy lo âu. Nhìn La Chinh tránh ngang tránh dọc giữa ánh kiếm, chỉ cần sơ sẩy một chút là có thể chết bất cứ lúc nào, lồng ngực họ đều căng chặt.

“Xem ra vẫn phải sử dụng đến Văn Minh Chi Khí à? Cũng được…”

La Chinh đã kể lại gần như tất cả mọi chuyện trong Ám vực cho Diễm Phi và Thu Âm Hà, nhưng chuyện về Văn Minh Chi Khí thì lại giấu đi.

Trước đây Diễm Phi muốn bảo tồn lửa ký ức của “Hổ Doãn”, nhưng thời khắc cuối cùng Hổ Doãn lại để cho lửa ký ức tiêu tan, như vậy cũng không ai tra được văn minh Thanh Ngọc và Văn Minh Chi Khí.

Nhưng sau khi Phượng Ca khôi phục, sớm muộn gì nàng cũng sẽ nhắc tới chuyện này với mẫu thân mình, bí mật này chẳng thể nào che giấu mãi được.

Chỉ với ý nghĩ trong đầu, ảo ảnh Văn Minh Chi Khí tại thế giới trong cơ thể La Chinh chợt hiện lên. Hắn phẩy tay qua không trung một cái, một bức tượng ngọc đã xuất hiện trước người.

Đó là một con Thanh Ngọc Cự Thú, hình thể chỉ cao chừng một mét.

“Ù…”

Thanh Ngọc Cự Thú đứng yên một chỗ không hề nhúc nhích, nhìn như một bức tượng ngọc bình thường.

Thuần Hiên vốn đang từng bước ép sát La Chinh vừa thấy Thanh Ngọc Cự Thú, trên mặt liền hiện lên vẻ khó hiểu. Khóe miệng y nhếch lên thành nụ cười: “Đây là tín vật Bỉ Ngạn của ngươi? Loại giáng lâm?”

Nói xong, kiếm máu của y rung lên, một đường ánh kiếm bắn thẳng về phía Thanh Ngọc Cự Thú. Y muốn chém nát bức tượng này chỉ bằng một kiếm.

“Rắc!”

Ánh kiếm chém trúng bề mặt Thanh Ngọc Cự Thú làm phát ra một tiếng vang lanh lảnh, để lại một vết kiếm sâu hoắm.

“Tín vật Bỉ Ngạn này cứng rắn đấy, nhưng chịu được mấy kiếm của ta?”

Thuần Hiên liên tục chém ra ba kiếm, Diệt Giới Kiếm ẩn chứa khí tức hủy diệt chém ra mấy nhát khiến Thanh Ngọc Cự Thú vỡ nát, hóa thành mảnh nhỏ màu xanh văng đầy đất rồi dần dần biến mất.

Tín vật loại giáng lâm có thể bị phá vỡ, một khi phá vỡ rồi thì cần một lượng lớn Thần Tinh mới có thể chữa trị.

Thuần Viễn và các đệ tử dòng chính thấy cảnh này đều cười ầm lên.

“Gì mà tín vật Bỉ Ngạn loại giáng lâm, đúng là cười chết mất!”

“Đây là tín vật Bỉ Ngạn loại giáng lâm yếu nhất mà ta từng thấy…”

“Tín vật Bỉ Ngạn loại giáng lâm bình thường đều khá là mạnh bởi vì có thể đột phá hạn chế thân thể, nhưng mà hắn vừa lấy ra cái quỷ gì?”

Thân thể chưa trải qua Hồn Nguyên Tái Tạo không thể chịu đựng hàng nghìn thần quân lực, nhưng loại giáng lâm không cần thân thể gánh chịu cũng có thể đột phá hạn chế này, giống như “Thạch Khâu Vương Giả” của Phượng Ca có thể phát ra sức mạnh hơn một nghìn thần quân lực.

Bức tượng này của La Chinh không những bất động mà còn bị chém vỡ, quả thực làm cho người ta không thể hiểu nổi, bọn họ cười nhạo cũng là chuyện đương nhiên.

Nhưng Thuần Hiên vừa chém vỡ tín vật Bỉ Ngạn, La Chinh lại nhẹ nhàng phẩy tay trên không trung một cái.

“Ù!”

Lại có một tín vật Bỉ Ngạn hiện lên bên cạnh hắn, là bức Thanh Ngọc Cự Thú thứ hai.

“Cái quỷ gì vậy?” Thuần Hiên sửng sốt.

Trên mặt đám người Thuần Viễn cũng hiện lên vẻ nghi hoặc.

Bức tượng Thanh Ngọc Cự Thú vừa rồi đã bị Thuần Hiên chém nát rồi mà? Đâu thấy La Chinh dùng Thần Tinh tu sửa, vả lại tín vật Bỉ Ngạn vỡ vụn không thể sửa nhanh như vậy…

Lẽ nào bọn họ nghĩ sai rồi? Tín vật Bỉ Ngạn của La Chinh không phải loại giáng lâm? Vậy hắn lấy Thanh Ngọc Cự Thú ra có tác dụng gì?

Thuần Hiên hơi mất kiên nhẫn, y không biết La Chinh đang giở trò gì bèn tung người lên, trường kiếm màu máu đâm ra, một kiếm đâm thẳng vào pho tượng Thanh Ngọc Cự Thú.

“Ầm!”

Pho tượng Thanh Ngọc Cự Thú thứ hai bị Thuần Hiên chém nát.

Trong lúc pho tượng này vỡ nát, Thuần Hiên đã đuổi theo La Chinh. Y mặc kệ những bức tượng đá xanh này có ích lợi gì, chỉ cần giải quyết tên nhãi này là được.

Đối mặt với đợt truy kích của Thuần Hiên, La Chinh tỏ ra rất bình tĩnh. Hắn không thể chống lại Cửu Ngôn Kiếm của Thuần Hiên nên chỉ có thể không ngừng né tránh, trong lúc lui về sau vẫn không ngừng phóng ra pho tượng Thanh Ngọc Cự Thú.

Nếu có người tinh mắt hơn một chút và quan sát tỉ mỉ sẽ phát hiện, những bức tượng Thanh Ngọc Cự Thú này đang lớn dần!

Thuần Hiên đang truy kích cũng nhanh chóng phát hiện ra vấn đề này.

“Bức tượng đá xanh này có gì đó là lạ…”

Theo bản năng, y không bỏ qua cho một bức tượng nào. Suốt dọc đường đi, toàn bộ pho tượng La Chinh phóng ra đều bị y chém nát.

Chính vì phải phá hủy những pho tượng này nên bước truy sát của Thuần Hiên cũng chậm lại.

Khi Thuần Hiên chém tới pho tượng thứ mười, vấn đề mới xuất hiện.

Pho tượng Thanh Ngọc Cự Thú này đã cao bằng một người. Vốn dĩ đó là pho tượng đá xanh mà Thuần Hiên có thể dùng một kiếm đâm xuyên qua, song bây giờ chỉ có thể để lại vết nứt vài tấc. Những pho tượng đá xanh này không chỉ trở nên càng ngày càng cao lớn hơn mà còn càng lúc càng kiên cố.
Bạn cần đăng nhập để bình luận