Bách Luyện Thành Thần

Chương 2677: Ta càng hiểu kiếm hơn ngươi

Ở bên cạnh thiếu niên mặc áo tơi này còn có một cô gái cực kỳ xinh đẹp. Tu vi của hai người họ đều không cao, chẳng qua chỉ mới là Bỉ Ngạn cảnh Tam Trọng Thiên, nhưng bất luận là cô gái áo cam hay là thiếu niên áo tơi nho nhỏ này đều tỏa ra khí thế mà người bình thường không thể nào sánh đượcLa Chinh liếc thiếu niên một cái rồi nói với Tô Khoan: “Chúng ta đi”

Hai người bước nhanh trên đường, lướt qua bên cạnh thiếu niên.

Họ chưa đi được mấy bước thì bỗng nghe thiếu niên nọ lên tiếng: “Có thể dừng bước không?”

La Chinh nhướng mày, nghiêng đầu hỏi: “Chuyện gì?”

“Ngộ Kiếm Linh Dịch là ngươi chế tạo ra?” Thiếu niên mặc áo tơi hỏi.

Nghe được câu hỏi này, La Chinh đã xác nhận được đến tám, chín phần mười.

Thiếu niên này chính là người đứng sau lưng Tư Đồ Tu…

La Chinh vốn tưởng rằng tu vi của kẻ đó phải cao thâm cực kỳ, tuổi tác chắc cũng không trẻ, nào ngờ lại là một thiếu niên nho nhỏ như này.

“Phải thì sao? Mà không phải thì sao?” La Chinh hỏi ngược lại.

Đôi mắt trong suốt của thiếu niên đánh giá La Chinh, hắn ta lập tức nói: “Nếu không phải do ngươi chế tạo, vậy ta sẽ giết ngươi ngay. Còn nếu phải thì ta có thể giữ lại cho ngươi một mạng”

“Nơi này là Long thành, ngươi là ai mà dám ra tay ở đây!” Tô Khoan lạnh giọng nói.

Thiếu niên lườm y một cái, sau đó vươn tay ra rồi khẽ nắm lại.

Thấy hắn ta làm ra hành động này, sắc mặt La Chinh đột nhiên biến đổi như thể gặp phải địch thủ sống còn. Hữu Tuyết kiếm cũng đột ngột xuất hiện trong tay hắn.

Ánh kiếm dữ dội tựa như thủy triều tuôn trào về phía thiếu niên!

Mấy vị minh chủ đứng trước cổng tháp luyện kiếm còn chưa biết chuyện gì xảy ra, chỉ thấy thiếu niên mặc áo tơi này nói vài câu gì đó với La Chinh rồi bỗng nhiên đôi bên ra tay. Hơn nữa, nhìn tư thế thì La Chinh ra tay có vẻ rất quyết liệt, điều này khiến họ giật nảy mình.

Chỉ có điều, ánh kiếm của “Lục Yên Kiếm” chỉ chém ra được tám tấc…

Khi cảm nhận được “không khí” trong tay thiếu niên tản đi, La Chinh cũng cưỡng chế thu “Lục Yên Kiếm” về.

Năng lượng dung đạo cuồng bạo và dao động liên tục nên đương nhiên La Chinh không thể thu phóng tự nhiên như thiếu niên. Sau khi cưỡng chế thu năng lượng dung đạo về, hắn chỉ có thể đưa nó vào thế giới trong cơ thể để nó tự nổ tung.

“Ngươi quả là một người trọng nghĩa khí, để tâm tới thuộc hạ của mình đến vậy” Thiếu niên mặc áo tơi khẽ nhún vai.

Tô Khoan thì vẫn ngơ ngác đứng ngẩn ra không hiểu gì. Y hoàn toàn không biết chuyện gì vừa xảy ra, cũng không biết rằng mình mới đi dạo một chuyến đến Quỷ Môn Quan.

Ban nãy La Chinh cảm giác được rất rõ, thiếu niên này định ra tay giết Tô Khoan, hơn nữa còn có xu thế không chừa lại bất kỳ đường nào để thương lượng.

“Còn dám ra tay với người của ta nữa thì vấn đề sẽ không đơn giản như vậy đâu” La Chinh nói, vẻ mặt âm trầm.

Thiếu niên mặc áo tơi vẫn tỏ ra thờ ơ chẳng thèm để ý. Hắn ta cười nói: “Vậy ra tay với ngươi thì sao?”

“Cừ tùy tiện” La Chinh đáp lại.

Thiếu niên nhếch miệng, nói với cô gái áo cam: “Hàm Nhi, tỷ xem kìa. Người này thông minh thật đấy, biết rõ ta không thể làm gì được hắn nhưng vẫn bày ra dáng vẻ không sợ trời không sợ đất. Đúng là quá đáng mà…”

Cô gái áo cam che miệng cười một tiếng, không phát biểu ý kiến gì.

“Chỉ có điều… Ngươi thật sự nghĩ rằng ta không dám làm gì ngươi sao?”

Thiếu niên mới nói tới một nửa, dáng vẻ ôn hòa nhã nhặn bỗng biến mất không còn chút nào. Hắn ta đột ngột sải chân, tiến thẳng về phía La Chinh.

Thiếu niên vẫn không hề rút kiếm mà chỉ giơ tay nắm lấy một luồng không khí, cơ thể chậm rãi tiến lên như một con voi vụng về, vừa đi vừa quơ tay trong không khí…

Nhìn bước chân của thiến niên này cùng với không khí trong tay hắn ta, La Chinh cũng hít sâu một hơi, nhấc thanh Hữu Tuyết kiếm lên. Năng lượng dung đạo quanh quẩn trong tay hắn, Hữu Tuyết kiếm lóng lánh tia sáng cũng chém ra từng kiếm một.

“Vụt…”

“Xoẹt…”

“Vụt…”

“Xoẹt…”

Năng lượng dung đạo không nổ tung mà khi Hữu Tuyết kiếm va chạm với không khí trong tay thiếu niên, uy lực ấp ủ trong Lục Yên Kiếm bỗng bị triệt tiêu hết sạch.

Mỗi một lần vung kiếm, La Chinh đều tiêu hao một nhát “Lục Yên Kiếm”.

Hắn với thiếu niên cứ tới tới lui lui như thế, năng lượng dung đạo mà hắn tiêu hao nhiều gấp mười lần so với khi giao đấu với Tư Đồ Tu, mà áp lực hắn phải gánh chịu thì còn mạnh hơn gấp trăm lần.

Bắt đầu từ khi thiếu niên vung vẩy không khí, hắn ta vẫn luôn tiến lên. Trong khi đó, La Chinh vì đối phó với không khí ấy mà không ngừng lui lại…

Tô Khoan mở to hai mắt nhìn, cô gái áo cam vẫn đang cười mỉm, mấy vị minh chủ thì chẳng hiểu gì cả.

Ôn Tứ trước cổng tháp luyện kiếm nắm chặt nắm tay, trong lòng do dự không thôi. Vừa nghĩ đến Thu Âm Hà, ông ta cảm thấy bây giờ mình can thiệp vào cũng không được mà không can thiệp vào cũng không được.

Đối diện với áp lực kinh khủng trước mặt, La Chinh không ngừng lùi lại. Hắn cảm nhận được không khí trong tay thiếu niên càng ngày càng giống thực, càng ngày càng mạnh hơn.

Ban đầu, bước chân lui lại của hắn chỉ tạo thành dấu chân nhàn nhạt trên mặt đá rắn chắc, nhưng cùng với áp lực không ngừng gia tăng, dấu chân của hắn cũng mỗi lúc một sâu thêm.

Khi hắn lùi lại được hơn mười bước, cứ mỗi một bước lùi của hắn lại khiến mặt đá dưới chân nổ tung “Bụp” một tiếng…

Sau hai mươi bước, Hữu Tuyết kiếm bỗng nhiên đứt gãy cùng tiếng “Keng” vang giòn.

Trường kiếm Hữu Tuyết bị gãy bắn vụt ra ngoài, văng trúng cây cột chống ban công cách đó không xa khiến ban công chỗ đó sụp đổ ầm ầm, làm không ít người phải ngoái lại nhìn.

Thiếu niên mặc áo tơi vẫn nắm không khí, chỉ vào cổ La Chinh, ngẩng đầu nói ngạo nghễ: “Ta… càng hiểu kiếm hơn ngươi”

Thiếu niên nhẹ nhàng đung đưa tay phải, không khí trong tay liền tiêu tán, toàn bộ áp lực đè lên La Chinh cũng biến mất tăm mất tích.

“Nhớ kỹ tên của ta, ta là Mạc Nhất Kiếm”

Dứt lời, hắn ta quay đầu bỏ đi, bàn tay khoác lên vòng eo của nữ tử áo cam.

Chỉ có điều, hắn ta còn chưa bước được hai bước thì bỗng nghe thấy tiếng “Cạch” vang lên ở đằng xa, đoạn Hữu Tuyết kiếm bị gãy xoay tròn và bay vụt trở lại trong tay La Chinh. La Chinh mở miệng nói: “Làm gãy thanh kiếm này, ngươi nhất định phải đền cho ta. Còn câu ngươi vừa nói kia, ta nhất định sẽ trả cho ngươi”

Thiếu niên mặc áo tơi quay đầu nhìn La Chinh, khinh thường cười cười, có vẻ như không hề để ở trong lòng. Hắn ta nhỏ giọng thầm thì trao đổi gì đó với cô gái áo cam.

“Hắn vẫn không trả lời câu hỏi của đệ…”

“Không cần, Ngộ Kiếm Linh Dịch chính là do hắn chế ra, nếu không thì hắn chỉ lùi ba bước đã phải chết rồi”

“Ba bước đã chết à, người ta lùi lại đến hơn hai mươi bước cơ đấy!”

“Mẹ nó chứ, đúng là vượt xa sự trông đợi của ta. Ta còn tưởng hắn chỉ có thể lùi được mười bước, không, tám bước thôi…”

“Nhất Kiếm đệ đệ cũng biết lo lắng cơ à! Hì hì…”

“Nói nhảm, hai kẻ trên đỉnh núi Thái Nhất kia không yếu đâu, trong Long thành lại có thêm một kẻ đến đoạt bát cơm của ta rồi…”

“…”

La Chinh nhìn Hữu Tuyết kiếm đã bị gãy, cười khổ lắc đầu, sau đó đưa cho Tô Khoan xem: “Làm sao đây?”

La Chinh dùng thanh Hữu Tuyết kiếm này rất thuận tay, không ngờ số mạng của nó lại ngắn ngủi đến thế.

“Sửa thì sửa được, chỉ là hơi rắc rối…” Trên mặt Tô Khoan đầy vẻ đau lòng.

Trước khi Hữu Tuyết kiếm bị gãy, y vẫn cảm thấy trận giao đấu này quá lạ kỳ, thậm chí y còn tưởng La Chinh đang chơi đùa gì đó chứ.

Mãi đến khi thanh kiếm bị gãy, y mới hiểu được La Chinh hoàn toàn bị rơi vào thế hạ phong!

Trong mắt Tô Khoan, La Chinh đã là yêu nghiệt trong thần thoại rồi, thế mà thiếu niên mặc áo tơi kia còn biến thái hơn cả La Chinh nữa!

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận