Bách Luyện Thành Thần

Chương 211: Tôi luyện kiếm ý

Bình thường, sau khi thất bại, Triệu Chiêu sẽ rời khỏi đài. Nhưng hôm nay hắn không định rời đi ngay mà muốn nán lại nhìn xem La Chinh có thể kiên trì tới mức nàoTừng đợt Nguyên Cực Từ Quang cuồn cuộn lao tới, số lượng không ngừng tăng lên, La Chinh vẫn giữ tốc độ ổn định chém từng nhát, từng nhát về phía chúng.

Đợt thứ hai mươi lăm…

Đợt thứ ba mươi…

Đợt thứ bốn mươi…

Đợt thứ năm mươi…

Lúc này, từng lớp sóng Nguyên Cực Từ Quang dồn dập trào ra, Triệu Chiêu nhìn mà da đầu tê dại, nhưng La Chinh vẫn có thể đối phó được. Triệu Chiêu không nhịn được mà nghi ngờ, chẳng lẽ thằng nhóc này không có giới hạn sao?

Đến đợt thứ sáu mươi, La Chinh rốt cuộc cũng cảm thấy hơi khó khăn.

“Nguyên Cực Từ Quang khá nhạy cảm với kiếm ý, mặc dù kiếm quang của Lưu Quang Kiếm lợi hại, nhưng tốc độ chém vẫn không đủ nhanh” La Chinh nhíu mày. Nói cách khác, sự lĩnh ngộ kiếm ý của La Chinh vẫn chưa đạt đến trình độ hắn muốn.

Kiếm là binh khí đứng đầu, lưỡi kiếm sắc bén có thể cắt vạn vật trên thế gian.

Dù là kiếm pháp căn bản hay các bộ kiếm pháp sinh động muôn màu muôn vẻ, uy lực của chúng không dựa trên sức mạnh thô bạo mà dựa vào lực cắt bén nhọn do kiếm ý tuôn trào sinh ra.

“Nên tăng mạnh kiếm ý như thế nào?”

Sau khi cảm nhận được áp lực, La Chinh rốt cuộc bắt đầu suy nghĩ.

“Phá! Phá cho ta!”

Một kiếm chém ra, chỉ trong nháy mắt La Chinh cắt đứt ba luồng Nguyên Cực Từ Quang. Nhưng lại càng có nhiều Nguyên Cực Từ Quang cuồn cuộn lao tới hơn.

Triệu Chiêu nhìn những luồng Nguyên Cực Từ Quang kia, thầm nghĩ trong lòng, có vẻ La Chinh không chống đỡ nổi nữa rồi. Nguyên Cực Từ Quang thật sự quá nhiều. Có điều lần đầu tiên đi vào đã có thể chống đỡ được sáu mươi đợt tấn công, hơn nữa cảnh giới của La Chinh mới chỉ là Tiên Thiên Nhị Trọng, thực lực như này có thể coi là trước nay chưa từng có. Trong Thanh Vân Tông từ xưa đến giờ, sợ rằng không tìm được người thứ hai!

Triệu Chiêu xuất thân từ sĩ tộc, tầm mắt không thể nói là hạn hẹp, thế mà trong lòng hắn đã nhận định như vậy! Hắn cảm thấy cho dù là thiên tài lợi hại hơn nữa cũng khó có thể lập được kỷ lục như La Chinh.

Dưới những nhát kiếm lia lịa, La Chinh thành công vượt qua đợt thứ sáu mươi mốt. Có điều một luồng Nguyên Cực Từ Quang suýt nữa đã chạm được vào quả cầu thủy tinh của hắn. Triệu Chiêu dự đoán, trong đợt tiếp theo có thể trên quả cầu thủy tinh sẽ xuất hiện vết rạn. Theo tình hình này, La Chinh chắc hẳn không vượt qua được đợt thứ sáu mươi ba…

Thành tích như vậy đã đủ hài lòng rồi, Triệu Chiêu ngồi ở bên cạnh thầm nghĩ.

Không ngờ khi đợt thứ sáu mươi mốt vừa ngừng, La Chinh đột ngột cắm Lưu Quang Kiếm xuống đất, ngồi xuống nhắm mắt rơi vào trầm tư.

“Hắn định làm gì?” Triệu Chiêu tò mò nhìn động tác của La Chinh.

La Chinh không nhúc nhích, hai tay đặt trên đầu gối, cũng không hề vận chuyển chân nguyên điều dưỡng thân thể mà là đang suy tư.

“Suy tư vào lúc này ư?” Triệu Chiêu nhất thời á khẩu…

Thời gian giữa mỗi đợt Nguyên Cực Từ Quang không quá dài nên thời gian để La Chinh suy tư cũng không nhiều. Chỉ chốc lát sau, những luồng Nguyên Cực Từ Quang cách đó không xa bắt đầu ồ ạt lao tới.

“Này, Nguyên Cực Từ Quang sắp tới rồi, ngươi không đứng lên đối phó sao?” Triệu Chiêu hét lên với La Chinh. Quả cầu thủy tinh của hắn vẫn còn nguyên vẹn không chút sứt mẻ, nếu cứ từ bỏ như vậy thì thật đáng tiếc. Triệu Chiêu thật sự muốn biết rốt cuộc La Chinh có thể chịu đựng tới lúc nào.

Nhưng La Chinh vẫn bất động tại chỗ, dường như hoàn toàn không nghe thấy lời Triệu Chiêu nói, giống hệt như lão tăng ngồi thiền.

“Chỉ cần ba luồng Nguyên Cực Từ Quang chạm vào quả cầu thủy tinh là trận đấu sẽ kết thúc, ngươi không đứng lên thì sẽ không còn cơ hội!” Nhìn Nguyên Cực Từ Quang đang cuồn cuộn trào dâng kia, Triệu Chiêu cũng hơi nóng nảy, đợi chúng tới mới đối phó thì đã muộn mất rồi.

Thấy Nguyên Cực Từ Quang càng lúc càng gần, La Chinh vẫn làm như không nghe thấy, Triệu Chiêu chỉ có thể ở bên cạnh lo lắng cuống cuồng. Khi Nguyên Cực Từ Quang chỉ cách quả cầu thủy tinh của La Chinh chưa đến một trượng, Triệu Chiêu khẽ thở dài một hơi: “Thôi, có thể đạt được thành tích như thế cũng đủ kiêu ngạo khắp Thanh Vân Tông rồi. Thử hỏi trong Thanh Vân Tông có đệ tử nào đạt được thành tích như thế? Hắn đã chứng minh được năng lực của mình, sau này tới khiêu chiến lần nữa cũng không muộn!”

Nhưng vào thời khắc này, La Chinh đang ngồi ngay ngắn đột nhiên mở mắt.

Chẳng biết tại sao, Triệu Chiêu thấy khí thế ẩn sâu trong mắt La Chinh dường như đổi khác. Ánh mắt kia trở nên sắc bén tột độ, đánh thẳng vào lòng người!

Lúc này Nguyên Cực Từ Quang chỉ còn cách quả cầu thủy tinh trong gang tấc!

La Chinh cầm chuôi Lưu Quang Kiếm, vung tay chém thẳng về phía Nguyên Cực Từ Quang gần quả cầu thủy tinh nhất.

“Xoẹt!”

Nguyên Cực Từ Quang vừa va chạm phải kiếm quang liền tan vỡ trong tích tắc.

Trước đây, khi tiếp xúc với kiếm quang của La Chinh, Nguyên Cực Từ Quang chỉ bị cắt thành nhiều mảnh, sau đó từ từ nứt vỡ. Nhưng hiện tại, kiếm quang của La Chinh tựa như là khắc tinh của chúng. Nếu Nguyên Cực Từ Quang là lửa nóng thì kiếm quang chính là nước lạnh, từng chậu nước lạnh buốt hắt lên ngọn lửa, tiêu diệt chúng chỉ trong nháy mắt.

“Xoẹt, xoẹt, xoẹt!”

Kiếm quang phát ra từ trường kiếm trong tay La Chinh ngày càng nhiều. Chỉ chốc lát sau, sáu mươi mốt luồng Nguyên Cực Từ Quang đã bị kiếm quang của La Chinh tiêu diệt sạch sẽ.

Thậm chí, thời gian La Chinh đối phó với đợt tấn công thứ sáu mươi mốt này chỉ bằng hơn nửa đợt thứ sáu mươi.

“A…” Triệu Chiêu nào ngờ được La Chinh chỉ ngồi ngây người một lát đã có thể biến đổi kinh khủng như thế. Nét mặt hắn lộ rõ vẻ đờ đẫn, La Chinh này còn là người sao? Không, không, ngay cả trâu bò cũng không phải, tên này đã là biến thái rồi…

Giờ này khắc này, có lẽ dùng từ “biến thái” đã không thể hình dung La Chinh được nữa, người này quả thực là cực kỳ biến thái…

Trên gương mặt La Chinh khẽ nở nụ cười sung sướng.

Thật ra kiếm ý của La Chinh lúc trước chỉ dừng ở mức sơ đẳng mà thôi. Sự lý giải về kiếm ý của hắn thậm chí còn không bằng Triệu Chiêu. Dù sao những năm gần đây, La Chinh cũng không lấy kiếm làm vũ khí chủ đạo.

Thế nhưng sau một hồi trầm tư, hắn nhận ra sự lý giải của mình với kiếm ý đã tăng lên một chút. Hơn nữa thực lực của La Chinh vốn không kém, vậy nên lần này hắn đối phó với đám Nguyên Cực Từ Quang càng dễ dàng hơn.

“Ở độ khó cấp tám tổng cộng có bao nhiêu đợt Nguyên Cực Từ Quang?”

Nếu nơi đây được phân chia là độ khó cấp tám thì chắc chắn số lượng Nguyên Cực Từ Quang là có hạn. Nếu là vô hạn thì không chỉ Cực Địa Linh Thạch trong đài Thất Tinh Kiếm Quang không thể cáng đáng, hơn nữa những người đến đây tu luyện cũng không chống đỡ được. Ngay cả là cường giả Chiếu Thần Cảnh thì làm sao có thể tiêu diệt được một nghìn luồng Nguyên Cực Từ Quang?

“Đợt thứ bảy mươi! Giết!”

“Đợt thứ tám mươi!”

“Đợt thứ chín mươi!”

“Đợt thứ một trăm!”

Sau khi La Chinh hoàn thành đợt thứ một trăm, trên đài đá cuối cùng đã không còn động tĩnh gì nữa.

“Hả? Một trăm đợt là cực hạn rồi sao?” La Chinh kỳ quái hỏi.

Triệu Chiêu đứng bên cạnh gật đầu. Hắn đã quen với thực lực khủng bố đến biến thái của La Chinh, chỉ có giọng nói còn hơi run rẩy: “Cực hạn của độ khó cấp tám là một trăm đợt. Thật ra có thể vượt qua con số này cũng không có mấy người…”

Bất kỳ ai cũng sẽ cố gắng đạt đến giới hạn cao nhất khi tôi luyện kiếm ý. Tựa như Triệu Chiêu cảm thấy độ khó cấp tám là thích hợp nhất để tôi luyện kiếm ý của mình, cho nên hắn vẫn dừng chân ở đài đá này. Nếu ở đây hắn có thể trụ vững sau bốn mươi, năm mươi đợt, cảm giác được Nguyên Cực Từ Quang ở độ khó cấp tám không còn hiệu quả với mình, hắn sẽ chọn độ khó tiếp theo.

Mà giờ khắc này, vị chấp sự bên ngoài cửa chợt nghe có tiếng ầm ầm vang vọng từ bàn trận pháp phía sau.

“Âm thanh này là… Có người ‘phá trăm’?”

Chấp sự có chút ngạc nhiên, bình thường có rất ít người làm được như vậy. Ngay cả những vị Tiên Thiên Đại Viên Mãn có thể đột phá độ khó nào đó, nhưng bọn họ thường không làm chuyện phí công uổng sức này mà nhất định sẽ chọn cách khiêu chiến độ khó cao hơn.

Chấp sự cầm bàn trận pháp lên, vừa nhìn liền phát hiện ảo trận trong độ khó cấp tám bị “phá trăm” rồi. Hắn nhớ hôm nay chỉ có hai người lựa chọn khu đài đá đó, một người là Triệu Chiêu, còn người kia là một đệ tử ngoại môn tên La Chinh.

Triệu Chiêu thường xuyên đến tu luyện ở đài Thất Tinh Kiếm Quang, chấp sự biết rõ thực lực của hắn. Triệu Chiêu cùng lắm chỉ có thể chống đỡ được hai mươi mấy đợt Nguyên Cực Từ Quang, tuyệt đối không thể đột phá giới hạn một trăm.

Chẳng lẽ là La Chinh sao? Chấp sự đột nhiên trợn mắt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận