Bách Luyện Thành Thần

Chương 3237: Tới gần

Đội cận vệ của Đế Tuấn có tổng cộng hơn tám mươi người, chiếu theo thực lực được chia thành ba cấp bậcĐốc Sai được tính là người có thực lực tương đối mạnh trong cấp thứ hai, thuộc nhóm đứng đầu trong cấp thứ hai, còn Phượng Nữ thì không thuộc đội cận vệ, nhưng thực lực lại thuộc cấp cao nhất, nhưng là nhóm dưới cùng của cấp cao nhất.

Đương nhiên, thân là thủ lĩnh Thần Sào, địa vị của Phượng Nữ tại tộc Kim Ô không hề tầm thường, ngay cả địa vị của những người mạnh nhất đội cận vệ cũng không thể sánh bằng Phượng Nữ.

Minh Thạch và Bạch Hồ thuộc cấp cao nhất trong đội cận vệ, là hai tộc nhân tộc Kim Ô có thực lực mạnh nhất.

Hai vị Kim Ô này xưa nay đều vô cùng khiêm tốn, lúc nào cũng bảo vệ trong tộc Kim Ô, ít khi lộ diện bên ngoài.

Lòng trung thành của bọn họ đối với Đế Tuấn là không thể nghi ngờ.

Tộc Kim Ô đã dốc hết toàn lực đánh một trận, đây cũng là một thử thách lớn đối với bọn họ, dù sao Thái Nhất Thiên Cung cũng không phải dạng dễ chơi.

Lúc này đôi cánh của Minh Thạch đang vỗ mạnh đuổi theo ở bên trên.

Ninh Hư Viễn của núi Thái Nhất đang không ngừng lùi lại trên không trung.

“Vù…”

Ninh Hư Viễn không ngừng bay về sau giữa không trung, xung quanh ông là ba con Tà Nhãn đang lơ lửng.

Ba con Tà Nhãn không ngừng chớp chớp, mỗi một lần chớp lại có một mũi nhọn sắc bén bắn ra, nói đúng hơn là những mũi kiếm sắc bén.

Những lưỡi kiếm nhìn như bình thường nhưng thực tế ẩn chứa sức mạnh khiến người ta sợ hãi.

Nếu trúng một kiếm, ngay cả cường giả như Minh Thạch cũng không chịu nổi!

Trước đây vì để tới gần Ninh Hư Viễn, Minh Thạch đã trúng hai kiếm, hai kiếm này đâm trúng người, khiến Hồn Nguyên Chi Linh gần như rơi vào trạng thái mệt nhọc!

Sau đó Minh Thạch đều cực kỳ cẩn thận, không dám xông lên.

Cho nên tuy tốc độ của Minh Thạch hơn xa Ninh Hư Viễn, nhưng vẫn không dám tới gần ông.

“Vù vù vù vù vù vù…”

Phi kiếm trong ba con Tà Nhãn không ngừng bắn ra.

Trên gương mặt già nua của Ninh Hư Viễn tràn đầy vui vẻ.

Ông đã không nhớ rõ bao lâu rồi mình chưa ra tay, hiện tại là thời khắc sinh tử tồn vong, ngoài toàn lực ứng phó ra thì không còn lựa chọn nào khác.

Minh Thạch vỗ cánh, rẽ trái rẽ phải giữa không trung, luồn lách qua khe hở giữa những thanh kiếm, mượn mỗi một khe hở nhỏ bé để kéo ngắn khoảng cách với Ninh Hư Viễn.

“Thái Nhất Thiên Cung đã mất lợi thế, lão Ninh các hạ cũng là lão nhân thành danh đã lâu trong Thái Nhất Thiên Cung, nếu có thể quy thuận tộc Kim Ô chúng ta, hoàng đế của chúng ta sẽ không nhớ nợ cũ” Minh Thạch vừa tới gần vừa khuyên nhủ.

Năm xưa Đông Hoàng và Đế Tuấn tình như huynh đệ, sau đó hai người trở mặt, Ninh Hư Viễn từng giáp mặt mắng chửi Đế Tuấn, xích mích giữa ông và Đế Tuấn không hề nhỏ.

Ba con Tà Nhãn xung quanh Ninh Hư Viễn không ngừng bay lượn, góc độ của phi kiếm cũng thay đổi thoăn thoắt, ông cười nhạt một tiếng, thoải mái đáp: “Những người tu kiếm như ta xem trọng nhất là hai chữ khí tiết, nếu Thái Nhất Thiên Cung đã đổ, chúng ta tự cầm kiếm kết liễu, Yêu Hoàng Đế Tuấn có nhớ nợ cũ gì đó hay không, ta không thèm để ý!”

Minh Thạch lạnh nhạt nhìn chằm chằm Ninh Hư Viễn, tồn tại như vậy chắc chắn là cổ hủ cứng đầu, hắn ta cũng không nghĩ mình có thể thuyết phục đối phương, làm vậy chỉ là để khiến ông phân tâm mà thôi.

“Đạo mà vua ta hết lòng tuân thủ chính là đáp án duy nhất của Chung Yên, lão Ninh tội gì cứ giữ khư khư?” Minh Thạch lại nói.

Nhắc đến cuộc giao tranh giữa hai đạo Thủ Tự và Chung Yên, khóe miệng Ninh Hư Viễn chợt nhếch lên, nói với vẻ khinh thường: “Đạo đồ tranh phong, đám điểu yêu các ngươi đều không có sức để phân biệt, chẳng qua chỉ là học vẹt theo Yêu Hoàng, ha ha…”

Tộc Kim Ô vì sùng bái huyết mạch, từ trên xuống dưới đều do một mình Đế Tuấn định đoạt, ngay cả đám Phượng Nữ, Minh Thạch tuy có đủ trí tuệ nhưng cũng không hề có bất cứ nghi ngờ gì về quan niệm của Đế Tuấn, cũng không thể nghi ngờ.

Còn Thái Nhất Thiên Cung lại không sùng bái huyết mạch, đương nhiên không tồn tại vấn đề này, cho dù Đông Hoàng có anh minh thần võ đến đâu, làm sai chuyện cũng sẽ có người can ngăn khuyên nhủ, cho nên Ninh Hư Viễn khinh thường cũng có lý do cả.

Nhưng Ninh Hư Viễn còn chưa dứt lời thì khóe miệng Minh Thạch đột nhiên nhếch lên, một đường sáng đằng sau Ninh Hư Viễn nhanh chóng lao tới.

“Vù…”

Chờ khi Ninh Hư Viễn phát hiện ra thì đã không thể né tránh được nữa, mắt ông mở to, ngoại thân hiện ra một lớp màng hình trăng non.

Ánh sáng trắng đang nhanh chóng tới gần chính là Bạch Hồ của tộc Kim Ô.

Bạch Hồ vốn đang giao đấu với Cam Cao Hàn, nhưng Bạch Hồ vừa mới kích hoạt sức mạnh huyết mạch của mình, tốc độ tăng vọt, cho nên bèn lựa chọn đánh lén Ninh Hư Viễn.

Khi tiến lên như vậy, Bạch Hồ tin chắc mình có thể lấy đầu Ninh Hư Viễn chỉ với một chiêu duy nhất!

Có điều lớp màng xuất hiện ngoài thân Ninh Hư Viễn nhìn như yếu ớt, nhưng độ bền vượt xa dự đoán của Bạch Hồ, bị Bạch Hồ đụng phải, lớp màng không ngừng bị đè ép tới mức biến dạng, nhưng chung quy vẫn không vỡ!

Ninh Hư Viễn khom người một cái, ngoan cường kéo dài khoảng cách với Bạch Hồ, ba con Tà Nhãn bay quanh người tỏa ra ánh nhìn hung ác.

“Vù vù vù vù…”

Càng nhiều thanh phi kiếm như mưa kiếm dày đặc tiếp tục bắn về phía Minh Thạch.

Lúc Bạch Hồ định phát động tấn công lần nữa thì một ánh kiếm sắc bén chợt từ trên trời giáng xuống, chắn ngang trước mặt Bạch Hồ.

Cam Cao Hàn nghiêm mặt nói: “Bạch Hồ, đối thủ của ngươi chính là ta!”

Bạch Hồ cau mày nhìn chằm chằm Cam Cao Hàn.

Tuy thực lực ngang bằng nhưng Cam Cao Hàn lại cực kỳ khó chơi, Bạch Hồ không hài lòng với tên đối thủ mà bản thân được phân cho này một chút nào!

Kế hoạch của hắn ta là giết Ninh Hư Viễn trước, sau đó hợp lực với Minh Thạch xử lý Cam Cao Hàn!

Bốn người cứ thế giằng co trên bầu trời.

Nhưng cuộc giằng co này kéo dài không lâu lắm…

Đông đảo Thi Linh Kim Ô bên dưới đột nhiên giương cánh bay tới, trên lưng Thi Linh Kim Ô là Phượng Nữ và Đốc Sai!

Nhìn thấy Thi Linh Kim Ô, Bạch Hồ tức khắc vui vẻ ra mặt: “Cuối cùng cũng cướp về rồi!”

Sắc mặt Cam Cao Hàn và Ninh Hư Viễn bỗng trở nên buồn bã.

Trước đây bọn họ còn hy vọng đám Thi Linh Kim Ô này có thể trở thành lực lượng hỗ trợ cho Thái Nhất Thiên Cung…

Thi Linh Kim Ô bị bọn họ cướp về nhanh như vậy, La Chinh thân là người khống chế Thi Linh Kim Ô, sợ là lành ít dữ nhiều.

Hai người nhìn nhau một cái, trong mắt tràn đầy tiếc nuối, tốc độ suy sụp của Thiên Cung nhanh hơn bọn họ tưởng tượng.

Hàng trăm con Thi Linh Kim Ô xếp san sát nhau, gần như hình thành một hòn đảo nhỏ giữa không trung, Phượng Nữ và Đốc Sai đứng ở trên đó, còn Minh Thạch và Bạch Hồ thì ở sau lưng đám Thi Linh Kim Ô này.

Lấy tín vật Bỉ Ngạn để điều khiển suy nghĩ của người khác, hoặc là lấy thủ đoạn nào đó để thao túng linh hồn, thậm chí thủ đoạn như Đạo Luyện Phân Thể, Minh Thạch và Bạch Hồ đều có thể phát hiện.

Bọn họ nằm mơ cũng không tưởng tượng được Phượng Nữ và Đốc Sai lại thần phục một “Đế Tuấn” khác.

“Lão Ninh, lão Cam, ta bằng lòng cho các ngươi một cơ hội cuối cùng” Minh Thạch tiếp tục khuyên, hắn ta thật lòng muốn chiêu mộ hai người.

Nhưng hai người đâu thèm để ý lời bọn chúng, bọn họ đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng hy sinh, giờ đã tới lúc liều mạng.

“Không cần nói lời vô nghĩa nữa!” Cam Cao Hàn quát lạnh một tiếng.

Mũi kiếm lay động, khí tức tăng vọt!

Ngay khi hai người đang định liều mạng thì Thi Linh Kim Ô đang dàn trận trên không trung đột nhiên bay loạn lên.

La Chinh đang ẩn nấp dưới một con Thi Linh Kim Ô!
Bạn cần đăng nhập để bình luận