Bách Luyện Thành Thần

Chương 2761: Từ bỏ

Cao Khải Chính và các đệ tử tinh nhuệ của Tâm Lưu kiếm phái ngồi bên cạnh tường đá nhìn dáng vẻ chật vật của đám người Tang Hầu, nở nụ cười ẩn ý sâu xaThí kiếm phái và Tuyệt Trận kiếm phái có chung nguồn gốc với núi Thái Nhất, nhưng hai đại kiếm phái này nhằm vào Tâm Lưu kiếm phái cũng không chỉ mới ngày một ngày hai.

Thấy La Chinh có biểu hiện thần kỳ như vậy, nhóm người Cao Khải Chính khôi phục lại từ nỗi khiếp sợ, tâm trạng vô cùng sảng khoái.

“Cao Khải Chính! Ngươi cười cái gì!” Thấy Cao Khải Chính cười như gió xuân, trên mặt Tang Hầu lại không giấu nổi vẻ giận dữ.

Cao Khải Chính nhún vai: “Ta cười có người tự nhấc đá đập chân mình!”

“Ngươi… muốn chết sao?” Trong mắt Tang Hầu lóe lên ánh nhìn nham hiểm.

Nét mặt Cao Khải Chính vẫn nhởn nhơ như không: “Muốn ra tay à, nơi này không phải địa điểm thích hợp. Đổi nơi khác đi, ta sẵn lòng tiếp ngươi”

Xét về thực lực, Cao Khải Chính cũng không sợ đám người này. Cả tu vi lẫn tín vật Bỉ Ngạn của hắn ta đều đứng đầu tam đại kiếm phái, chẳng qua tiềm lực không bằng La Chinh và Mạc Nhất Kiếm mà thôi.

Nhớ đến bàn tay Cao Khải Chính vừa lấy ra, Tang Hầu chỉ có thể nghẹn họng, cùng với mọi người dựa trên vách đá, trong lòng thì không ngừng nguyền rủa.

Thất Sơn Tiểu Hội lần trước bị Mạc Nhất Kiếm chết tiệt chèn ép, lần này cứ tưởng Mạc Nhất Kiếm không tới thì Tâm Lưu kiếm phái sẽ là trái hồng mềm tùy ý bọn họ nắn bóp. Thế nhưng lần này lại vô cớ lòi ra một người, mà người này thậm chí còn biến thái hơn cả Mạc Nhất Kiếm…

Ngay khi bọn họ ngẩng đầu nhìn lên thì chợt thấy tảng đá của Tâm Lưu kiếm phái đã thay đổi phương hướng, lao vút về phía tảng đá của núi Thái Hạo.

“Núi Thái Hạo sắp nguy rồi!”

“Kết cục của Từ Hữu Vi cũng không tốt hơn chúng ta là bao”

“…”

La Chinh giải quyết xong Thí kiếm phái và Tuyệt Trận kiếm phái thì đột nhiên xoay ngược tảng đá trở về, lao nhanh về phía sau.

Từ Hữu Vi đã năm lần bảy lượt tìm La Chinh gây sự, đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua cho người này!

La Chinh không định để lộ phần tiếp theo của chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng sớm đến thế, nhưng có lẽ Thu Âm Hà cũng biết chuyện hắn mượn giấy vàng trong Chân Ý Kiếm Các.

Nếu đã sử dụng thì phải tiện tay đá Từ Hữu Vi ra khỏi cuộc chơi.

Mười mấy người của núi Thái Hạo thấy tảng đá của Tâm Lưu kiếm phái bay ngược trở về, trên mặt đều hiện lên vẻ hoảng sợ.

“Tên kia tới rồi!”

“Tốc độ này căn bản tránh không thoát!”

“Hữu Vi công tử! Làm sao bây giờ?”

Sắc mặt Từ Hữu Vi đã âm u xám xịt, sao y ngờ được tình thế sẽ chuyển biến như vậy?

Ngay khi La Chinh vừa điều khiển tảng đá thì Từ Hữu Vi đã biết mình đánh giá La Chinh quá thấp, độ phù hợp đối với chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng của người này cho dù chưa hoàn mỹ thì cũng xấp xỉ hoàn mỹ.

Nhưng biểu hiện bây giờ của La Chinh đã vượt ra khỏi tầm hiểu biết của Từ Hữu Vi, cho dù là người nhất niệm ngộ đạo cũng không thể hành động thoải mái như vậy!

Thắc mắc trong lòng hắn ta đương nhiên không ai giải đáp, bây giờ câu hỏi đặt ra là nên tránh hay nên đánh trả.

Dù sao cũng không cách nào trốn thoát, Từ Hữu Vi quát lên một tiếng: “Lỗ Sâm! Ngươi tới điều khiển!”

Sau đó y giẫm lên phù trận thứ ba, trên tảng đá lập tức triển khai một tầng kết giới.

Tuy Từ Hữu Vi không có khả năng nhất niệm ngộ đạo, nhưng độ phù hợp đối với chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng cũng gần như hoàn mỹ, thời điểm y đạp lên phù trận kết giới thì một tầng kết giới rất dày cũng lập tức triển khai.

“Rầm!”

Ngay khi kết giới này triển khai, tảng đá của La Chinh đã đâm tới.

Nhưng cú va chạm này vẫn chưa khiến kết giới vỡ nát.

Từ Hữu Vi mang theo tảng đá rơi thẳng xuống dưới. Lúc chạm đất, kết giới này lại bộc lộ sự dẻo dai kinh người, tảng đá có kết giới bao quanh tựa như một quả bóng cao su đầy tính đàn hồi, cứ thế bật ngược lên!

“Thủ đoạn hay lắm, nhưng ngươi có thể kiên trì bao lâu?”

Sắc mặt La Chinh vẫn bình tĩnh, ý nghĩ trong lòng xoay chuyển, lập tức bay theo phương hướng tảng đá của núi Thái Hạo, lại lần nữa rơi thẳng xuống.

Từ Hữu Vi nghiến chặt răng, liều mạng chuyển động khí tức chân ý, kết giới đang mờ dần bỗng chốc khôi phục trở lại.

“Rầm!”

Lực đánh của cú va chạm thứ hai còn lớn hơn nữa, khiến thế rơi của tảng đá càng mạnh hơn.

Lần thứ hai rơi xuống đất, kết giới Từ Hữu Vi triển khai đã bị đè ép đến cực độ. Một đệ tử tinh nhuệ thuộc núi Thái Hạo không tránh kịp, bị đập đầu xuống đất ngất đi.

Dù vậy, tảng đá kia vẫn không chạm đất, kiên cường bắn ngược về không trung.

Lần thứ ba, lúc La Chinh mang theo tảng đá từ trên cao giáng xuống, Từ Hữu Vi cũng không chịu nổi nữa. Y bất đắc dĩ thở dài với gương mặt mỏi mệt: “Các vị, từ bỏ đi…”

Nói xong, y giẫm chân một cái, rời khỏi tảng đá.

Bị giày vò trong kinh hoàng lo sợ một hồi, những người khác thuộc núi Thái Hạo cũng đang gồng mình chống đỡ. Cú va chạm quá dữ dội, không cẩn thận sẽ bị thương nặng, chỉ là Hữu Vi công tử còn đang vất vả kiên trì thì chẳng lẽ bọn họ lại mặt dày từ bỏ?

Hiện giờ Từ Hữu Vi đã hạ lệnh, cả đám bèn thoát khỏi tảng đá, để mặc nó rơi xuống đất.

Núi Thái Hạo, bị loại.

Từ Hữu Vi đứng giữa không trung nhìn chằm chằm La Chinh, hai tay siết chặt nắm đấm, không thể nào kiềm chế lửa giận trong lòng.

Bị người kia năm lần bảy lượt sỉ nhục, với lòng kiêu ngạo của Từ Hữu Vi thì sao có thể nhẫn nhịn? Nếu không có nhóm cường giả Linh Tê và người của vùng đất Kiếm Đỗng ở đây, sợ rằng y đã xông lên giết hắn rồi!

Núi Thái Kim, núi Thái Nhạc, núi Thái Minh, núi Thái Hạo cùng Thí kiếm phái và Tuyệt Trận kiếm phái đều đã bị loại. Hiện giờ chỉ còn núi Thái Ất, núi Thái Tú, Phượng Ca và Tâm Lưu kiếm phái.

Núi Thái Tú ngoại trừ lúc đầu từng ngăn chặn Phượng Ca một lần thì tới giờ vẫn duy trì chiến thuật bo bo giữ mình, tránh ra một khoảng xa. Sách lược như vậy không thể nào giành được hạng nhất.

Thập đại kiếm phái đâm nhau vô cùng kịch liệt, ví dụ như trong lần quyết đấu cuối cùng của Thất Sơn Tiểu Hội lần trước chỉ có hạng nhất và hạng hai chứ không tồn tại hạng ba, bởi cả tám kiếm phái còn lại đều đã bị loại.

Núi Thái Tú chỉ chờ bọn họ bị loại, sau đó nhân cháy nhà đi hôi của giành lấy vị trí thứ ba là được, thậm chí nếu may mắn còn lấy được vị trí thứ hai.

Nhân lúc La Chinh đang bận áp chế Từ Hữu Vi, tảng đá của núi Thái Tú đã lặng lẽ đến bên cạnh núi kim loại, bắt đầu hấp thu một phù văn trọng lực.

Nhưng vừa hấp thu được phân nửa thì họ bỗng phát hiện La Chinh đứng trên tảng đá vun vút lao tới. Núi Thái Tú vô cùng biết thời thế, lựa chọn từ bỏ, “vù” một phát, nhường lại phù văn trọng lực cho Tâm Lưu kiếm phái.

Những người bị loại đứng bên ngoài đều vừa chỉ trỏ vừa cười ha hả vào mặt núi Thái Tú.

“Chu Trác quá giảo hoạt!”

“Chỉ cần có người bị loại, núi Thái Tú bọn họ chẳng cần làm gì cũng yên ổn ở vị trí thứ ba!”

“Biết vậy thì ban đầu chúng ta cũng làm thế…”

Ngoại trừ đám người Từ Hữu Vi và Tang Hầu buồn bực không vui thì đa số người bị loại đều có tâm trạng không tồi. Tuy họ để lỡ phần thưởng nhưng dầu gì Thất Sơn Tiểu Hội cũng không phải một trận chiến sinh tử.

La Chinh đứng trên tảng đá, dựa vào một bên núi kim loại, bắt đầu dung hợp một phù văn trọng lực. Trong quá trình dung hợp, bên trên vẫn truyền đến tiếng đá va chạm khiến hắn chau mày nhìn lên.

Phượng Ca vẫn ngồi ngay ngắn trên tảng đá, gương mặt xinh đẹp không chút biểu cảm như bị đóng băng. Dưới sự điều khiển của nàng, tảng đá kia không ngừng tấn công vào tảng đá của núi Thái Ất.

Đằng sau Phượng Ca còn có đầy đủ mười chín người, nhưng núi Thái Ất chỉ còn lại mười hai người, đương nhiên yếu thế hơn.

Núi Thái Ất sắp không chống đỡ nổi những đòn tấn công dữ dội của Phượng Ca.
Bạn cần đăng nhập để bình luận