Bách Luyện Thành Thần

Chương 2899: Thú khổng lồ

Thiếu nữ Nhân tộc vẩy vẩu cho sạch những vệt máu còn dính trên tay mình, ngắm nghía một lúc rồi mới có vẻ hài lòng. Sau đó, nàng lại nhẹ nhàng rung rung cặp chân béo núc, trên đùi cũng xuất hiện từng vết rạn, mấy khối thịt xoay tròn rồi nhường chỗ cho đôi chân thon thả nõn nàNhững thứ bị biến đổi tiếp theo chính là bả vai, trước ngực, rồi bên hông. Thoáng chốc, mùi máu tươi lại tràn ngập khắp căn phòng tối.

Chẳng bao lâu sau, một thân thể hoàn mỹ đã bước ra khỏi đống bầy nhầy.

Mặc dù nàng vẫn có rất nhiều nghi vấn, nhưng tâm trạng dường như đã khá hơn nhiều. Đôi chân tuyết trắng trần trụi bắt đầu bước đi trong căn phòng tối ngổn ngang đầy máu thịt.

Khi nàng bắt đầu di chuyển, cột sáng rọi xuống khe núi cũng di chuyển theo.

Bia mộ, đất đai xung quanh phần mộ đều bị thay đổi đặc tính khi Thuần Khiết Giả sinh ra. Chúng đã không còn được xem là vật chất của Ám vực nữa nên đương nhiên sẽ không bị vầng sáng ăn mòn.

Nhưng còn vật chất bên ngoài cột sáng thì lại khác, chỉ cần chạm đến ánh sáng một chút thôi là năng lượng giữa đôi bên sẽ lập tức triệt tiêu lẫn nhau.

Khi cột sáng từ từ dịch chuyển, trên mặt đất trong sơn cốc cũng bị ăn mòn thành từng khe rãnh, một vài con quái mặt heo đang tế bái thậm chí còn suýt bị cột sáng quét trúng. Chúng vội vàng núp vào một bên sơn cốc, quan sát cảnh tượng trước mắt với vẻ mặt thận trọng.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Cột sáng dịch chuyển ư?”

“Là Hổ Doãn đại nhân! Hổ Doãn đại nhân đã hoàn thành quá trình chuyển thân thuần khiết?”

Đám quái mặt heo biết được tình hình đều hiểu rõ, cột sáng kia không phải chiếu lên phần mộ hay bia mộ gì cả, mà chiếu sáng chính bản thân Hổ Doãn đại nhân.

Một khi Hổ Doãn đại nhân trở thành Thuần Khiết Giả, Hổ Doãn đại nhân đi đến đâu là cột sáng sẽ theo đến đó!

Bây giờ cột sáng này dịch chuyển tới lui như thế, hiển nhiên Hổ Doãn đại nhân đã thức tỉnh và bước qua bước lại trong phòng tối, cho nên cột sáng cũng di động theo.

Quái mặt heo màu xanh lại cau mày nói: “Nếu Hổ Doãn đại nhân thành công thì tại sao lại không rời khỏi phòng tối?”

“Có lẽ còn cần chuẩn bị thêm một lát?” Một con quái mặt heo ở cạnh cười quái dị, nói.

“Nghe nói Thuần Khiết Giả có thể ban cho chúng ta năng lực rời khỏi bóng tối?” Một con quái mặt heo khác vô cùng mong đợi.

Quái mặt heo màu xanh gật đầu nói: “Nghe đồn là vậy, nhưng không phải vĩnh viễn”

“Dù sao cũng vẫn mạnh hơn bất cứ sinh linh nào khác trong Ám vực rồi” Con quái mặt heo kia nhận xét, vẻ mặt đầy hưng phấn.

Cột sáng không ngừng di chuyển, khe rãnh trên mặt đất xung quanh cũng ngày càng sâu, cuối cùng cột sáng quay về chỗ cũ và đứng im bất động. Đám quái mặt heo nghĩ rằng Hổ Doãn đại nhân sắp đi ra rồi nên đều quỳ lạy trên đất chờ đợi, vẻ mặt đầy cung kính.

Cùng lúc đó…

Tại Hắc Đàm đằng sau sơn cốc, La Chinh lại bị bạch tuộc ném vào sâu trong Hắc Đàm.

Vì đã trải qua mấy lần rồi nên La Chinh đã quá quen thuộc với quá trình này.

Đối với các sinh linh khác, những con Thanh Ngọc Trùng này chính là kịch độc, nhưng với La Chinh thì chẳng qua chỉ bị kim đâm vài trăm lần mà thôi. Ít ra, tính mạng hắn vẫn còn.

Nhưng La Chinh không hề biết rằng trong Hắc Đàm này không chỉ có mỗi Thanh Ngọc Trùng sinh sống!

“Hôm nay lạ nhỉ… Đám côn trùng kia đâu?”

La Chinh lẳng lặng trôi nổi ở chỗ sâu trong Hắc Đàm, trên mặt là vẻ quái lạ.

Theo như tiết tấu của mấy ngày trước thì chỉ sau một nén nhang, đám Thanh Ngọc Trùng kia sẽ lũ lượt kéo nhau tới. Thế mà bây giờ lại yên tĩnh đến khác thường, một con cũng không thấy ló mặt.

“Đừng nói là mấy ngày nay câu nhiều quá rồi nên tuyệt chủng đấy nhé?” Trong đầu La Chinh nảy ra ý nghĩ ấy.

Trong lúc hắn đang thả hồn bay xa, trong Hắc Đàm sền sệt bỗng dấy lên gợn sóng.

Vừa cảm nhận được gợn sóng ấy, trong lòng La Chinh lập tức run lên.

Hắc Đàm sệt đến mức đặc quánh, dù La Chinh muốn bơi lội tự do trong này cũng cực kỳ khó khăn. Vậy mà gợn sóng này lại lớn đến vậy, chỉ sợ là do quái vật khổng lồ nào đó tạo ra, mà về sức mạnh thì càng khó lòng đánh giá…

“Tuyệt đối đừng tiến về chỗ mình đấy” La Chinh thầm cầu nguyện trong lòng.

Khi gợn sóng trong Hắc Đàm mạnh dần lên, trái tim La Chinh cũng chìm đến tận đáy vực. Con quái vật khổng lồ kia đang nhanh chóng lại gần.

Hắn đã hơi hiểu ra vì sao Thanh Ngọc Trùng không xuất hiện rồi, e là chúng trốn con quái vật khổng lồ này.

“Ùng ục ục…”

Khi những đợt gợn sóng ấy bỗng ngừng lại, phía trước đột nhiên truyền đến lực hút rất lớn. La Chinh cảm thấy như mình bị rơi vào trong cái miệng rộng của một con thú khổng lồ, nó hút cả La Chinh và tấm sắt, đồng thời giật mạnh về phía dưới.

Còn ở trên Hắc Đàm, đám bạch tuộc vẫn đang dùng xúc tu quấn chặt lấy sợi thừng buộc trên tấm sắt nên lập tức cảm nhận được tấm sắt bị chìm xuống, thế là chúng cũng bắt đầu dốc sức kéo lên.

Sức mạnh của đám bạch tuộc này không nhỏ, ngay cả La Chinh còn chẳng chống lại được. Thế nhưng con thú khổng lồ trong Hắc Đàm cũng rất mạnh, nó cứ liều mạng kéo La Chinh vào sâu trong Hắc Đàm. Đôi bên liền hình thành thế giằng co.

La Chinh nằm trong cái miệng rộng, gương mặt đầy vẻ bất đắc dĩ. Trong hoàn cảnh này, hắn cũng không thể phản kháng lại được.

Nhưng La Chinh vẫn hy vọng đám bạch tuộc kia có thể kéo mình lên. Dù gì thì làm mồi câu cho chúng vẫn tốt hơn là mất mạng trong bụng cá…

Sau một lúc giằng co như thế, đám bạch tuộc bên trên bỗng bộc phát sức lực. La Chinh liền cảm thấy mình bị kéo lên một mạch và xông ra khỏi Hắc Đàm.

Thế nhưng bản thân hắn vẫn còn đang ở trong cái miệng rộng kia, không gian xung quanh vẫn chỉ có một màu đen kịt, hắn chỉ có thể cảm thấy mình đang được kéo lên cao!

“Uỳnh!”

Sau cú va chạm thật mạnh, con thú khổng lồ kia cũng bị đập ầm ầm trên đỉnh núi, bèn phun La Chinh ra.

La Chinh bị quăng quật đến mức đầu váng mắt hoa. Hắn vác tấm sắt cố gắng đứng dậy, bấy giờ mới thấy hình dạng của con thú kia ra sao.

Cái miệng của nó lớn đến mức không gì sánh được, trên thân có hai cánh, từ trên xuống dưới cũng chỉ có một màu xanh lục, bóng loáng hệt như mỡ đông. Trông nó chẳng khác nào một món đồ được điêu khắc từ ngọc xanh, nhưng thật ra lại là một con thú khổng lồ còn sống nhăn!

“Các…”

Con thú khổng lồ màu xanh cúi đầu gầm lên. Nó không còn đặt mục tiêu lên người La Chinh mà nhào thẳng tới con bạch tuộc gần mình nhất.

Đám bạch tuộc kia cũng biết rõ rằng chúng không phải đối thủ của con thú khổng lồ này. Từng xúc tu nhanh chóng co rụt vào, mấy con bạch tuộc chạy đi như bay trong khe núi.

Mặc dù động tác của chúng rất nhanh, nhưng con bạch tuộc rơi lại sau cùng vẫn bị thú khổng lồ đè dưới cơ thể và cắn từng miếng, cuối cùng nát tan.

La Chinh vốn bị con bạch tuộc cuối cùng này quấn lấy, nó đã bị xé nát rồi nên đương nhiên không thể nào mang hắn về lại khe núi được nữa.

Thú khổng lồ màu xanh ăn hết con bạch tuộc chỉ trong vòng vài ba miếng, sau đó nó quay đầu nhìn La Chinh.

La Chinh thấy con thú khổng lồ quá hung hãn, vẻ mặt hắn cũng chẳng tốt nổi. Trong tình thế cấp bách, hắn đột nhiên dùng lực vác theo cả tấm sắt lăn lông lốc xuống từ trên đỉnh núi.

Thế núi ở đây dốc đứng, tốc độ lăn xuống đương nhiên không hề chậm. Mặc dù trên đường đi bị va chạm này kia sẽ vẫn bị thương, nhưng nói thế nào thì vẫn tốt hơn là làm thức ăn cho thú khổng lồ!

Thấy La Chinh lăn xuống núi, trong mắt thú khổng lồ liền lóe lên vẻ hung ác. Nó lại bắt đầu bám theo sát nút từ trên đỉnh núi xuống tới bên dưới.

Đám quái mặt heo còn đang quỳ lạy đợi Thuần Khiết Giả ra ngoài thì bỗng nghe bên trên phát ra tiếng động ầm ĩ. Khi thấy mấy con bạch tuộc chạy trối chết vào trong hang động tam giác, quái mặt heo kinh ngạc không thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận