Bách Luyện Thành Thần

Chương 3762: Thế giới của ta

Một ngày sau, mấy chục nghìn Tà Thần xuất hiện ở bên ngoài thế giới mẹ. Giữa mỗi một Tà Thần đều cách khoảng mấy đại châu, dựa theo khoảng cách này mà phân bố đều khắp bên ngoài thế giới mẹ“Chân lý không gian…”

Bây giờ độ hiểu biết của Tà Thần đối với chân lý không gian đã cao hơn một bậc, sử dụng sức mạnh không gian đã đạt tới mức tùy theo ý mình.

Từng sợi không gian to bằng ngón út vây quanh Tà Thần và nhanh chóng đan thành một cái lưới đánh cá. Dưới sự điều khiển của Tà Thần, lưới đánh cá với hắn là trung tâm bắt đầu nhanh chóng trải rộng ra khắp bốn phương tám hướng.

Nghìn mét, mười nghìn mét, trăm nghìn mét…

Hàng triệu mét, hàng tỉ mét…

Một canh giờ sau, phạm vi trải rộng của lưới không gian đã to cỡ một đại châu.

Ba canh giờ sau, lưới không gian do một Tà Thần giăng ra mới bắt đầu chạm đến lưới không gian của Tà Thần gần đó.

Khi mỗi một góc viền của các tấm lưới không gian đều đã nối kết lại với nhau, toàn bộ thế giới mẹ đều bị “lưới” bao phủ.

Số đầu lâu bị thế giới mẹ to lớn thu hút đến vốn rất nhiều, trước khi thế giới mẹ bị lưới không gian bao bọc hoàn toàn, chúng như là bầy cá bị cơn thủy triều ảnh hưởng, tất cả đều hướng về phía kẽ hở còn sót lại. Nhưng sau khi những kẽ hở kia cũng bị lưới không gian bọc lấy thì nhóm đầu lâu cũng bị mất mục tiêu, chúng bay tán loạn bên ngoài thế giới mẹ hệt như đám ruồi không đầu.

Ý thức của chúng quá đơn giản nên chẳng thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra, chúng chỉ biết rằng con mồi khiến mình hưng phấn kia tự dưng đã biến mất. Mà bản năng của đám đầu lâu chính là nuốt hết mọi thứ có thể nuốt, hiển nhiên đồng loại cũng nằm trong thực đơn của chúng. Chẳng bao lâu sau, tình hình trở nên hỗn loạn hơn bao giờ hết, chúng bắt đầu cắn nuốt lẫn nhau trên diện rộng.

Trong đại điện có một bức tường không gian thẳng tắp được dựng lên, trên tường không gian đang chiếu lại toàn cảnh bên ngoài thế giới mẹ.

“Phu quân, chúng quả thật đã không tấn công thế giới mẹ nữa, có phải thế giới mẹ được cứu rồi không?” Tú Châu hỏi.

“Đương nhiên” Trên mặt Tà Thần là nụ cười mỉm, thoạt nhìn tâm trạng hắn ta đang rất tốt.

Tiếp theo, hắn ta chỉ cần dọn sạch đám đầu lâu trong thế giới mẹ là có thể ăn ngon ngủ yên rồi.

Số lượng đầu lâu chui vào trong thế giới mẹ cũng rất nhiều, bây giờ còn xuất hiện khá nhiều đầu lâu to gấp mấy chục nghìn lần, đồng thời chúng vẫn đang phát triển ngày một to hơn. Song, diệt trừ đám đầu lâu ấy chẳng phải việc gì quá khó.

Đúng lúc này, bên ngoài đại điện bỗng vang lên tiếng bước chân, Thần Đồ bước từng bước đi đến. Nàng ta lạnh nhạt liếc nhìn Tú Châu rồi nói với Tà Thần: “Trong Bỉ Ngạn có người muốn gặp ngươi”

“Lại là Thông Thiên giáo chủ à? Nếu đúng là hắn thì bảo hắn không cần giáng lâm xuống nữa, nguy cơ của thế giới mẹ đã kết thúc rồi” Tà Thần đáp.

“Kết thúc?” Thần Đồ hơi kinh hãi: “Đám đầu lâu kia…”

“Đã bị ta nghĩ cách chặn lại ở ngoài rồi, chỉ vài ngày nữa thôi là đầu lâu trong thế giới mẹ sẽ được dọn sạch” Tà Thần hời hợt nói.

Trong mắt Thần Đồ lại toát lên vẻ kinh ngạc lần nữa: “Ngươi… Sao ngươi làm được?”

“Tự mình làm nên chuyện” Tà Thần lạnh nhạt nói.

Thần Đồ nói ngay: “Người muốn giáng lâm lần này không phải là Thông Thiên giáo chủ”

“Vậy còn ai nữa? Tam Tiêu tiên tử à?” Tà Thần hỏi.

“Không, là Điểu Chủ” Thần Đồ đáp.

“Đó là thứ gì?” Tà Thần ngạc nhiên nói.

“Trước đó ngươi từng hỏi tại sao trên Lê Sơn lại xuất hiện một con vượn khổng lồ mạnh mẽ vô song, vị Điểu Chủ này và con vượn khổng lồ đó là cùng một loại, nó có thể giải đáp cho câu hỏi của ngươi” Thần Đồ đáp.

Xà Linh Môn và Điểu Linh Môn trong Ngọc Thanh Thiên đã nổ ra một trận chiến ngươi chết ta sống, cuối cùng Điểu Linh Môn bị thua thê thảm. Thậm chí vào giây phút cuối cùng, tọa độ của Điểu Linh Vương suýt thì bị Xà Linh Vương xóa bỏ!

Nhưng không biết vào giây phút ấy, Xà Linh Vương đã nghe được tin gì mà thôi không gõ bỏ tọa độ của Điểu Linh Vương nữa. Hành động này xem như thả cho Điểu Linh Môn một con đường sống.

Tất cả Điểu Chủ và đám Quỷ Quyệt đều có thể sống lại nhờ tọa độ, lần thua trận này ngược lại không mang lại tổn thất thực tế gì cho Điểu Linh Môn, song nó đã khiến cho các Điểu Chủ hiểu rõ một sự thật, đó là thực lực của Xà Linh Môn mạnh hơn Điểu Linh Môn rất nhiều, muốn đánh bại Xà Linh Môn trong Bỉ Ngạn là điều không thể!

Thế là Điểu Linh Môn bí mật triệu kiến tộc Vô Không đến, cho nên khi ấy Hắc Thuyền mới không liên lạc được với Thông Thiên giáo chủ.

Bây giờ Điểu Linh Môn đã biết Tà Thần đang nắm giữ thế giới mẹ, vì vậy chúng lại dời mắt về hỗn độn lần nữa…

Nghe được lời nói của Thần Đồ, vẻ mặt Tà Thần lập tức thận trọng hơn: “Ta muốn gặp nó”

Thần Đồ cười ngọt ngào, lập tức lấy Vòng Tròn Giáng Lâm ra.

“Soạt…”

Vòng Tròn Giáng Lâm lóe ra một vầng sáng vàng rồi bay vụt lên trời, sau đó một cái bóng chim thật lớn từ từ xuất hiện trước mặt Tà Thần.

Con chim này chính là Điểu Chủ Hàn Ca.

Tà Thần cảm nhận được khí tức hùng hậu của Điểu Chủ, mí mắt hắn ta hơi nhấc lên.

Thực lực của con chim này rất mạnh… và khí tức cũng giống hệt con vượn khổng lồ kia. Thế nhưng thực lực so với con vượn khổng lồ thì vẫn kém xa!

“Thần Đồ tham kiến Điểu Chủ” Thần Đồ ở bên cạnh thi lễ chào.

Hàn Ca chẳng thèm nhìn nàng ta lấy một cái, đôi mắt đầy sắc bén chỉ nhìn chằm chằm vào Tà Thần trước mặt.

“Ngươi là người nắm giữ thế giới mẹ?” Hàn Ca hỏi.

“Là ta” Tà Thần đáp.

“Khá đấy…”

Hàn Ca giang rộng đôi cánh sắc bén của mình ra, rạch nhẹ lên trên vách tường đại điện.

“Vèo…”

Mấy người Tà Thần chỉ thấy được tàn ảnh của đôi cánh, ngay sau đó toàn bộ đại điện đã bị gọt mất phân nửa. Cánh của Hàn Ca vỗ nhẹ, một cơn gió lớn lập tức thổi bay nửa trên của đại điện đi, không biết bay đến nơi cách xa bao nhiêu vạn dặm rồi nữa.

Hàn Ca ngắm nhìn vùng trời đất rộng lớn này, nói: “Đây là chuyện duy nhất mà Thông Thiên giáo chủ thực hiện thành công, đó là giúp bọn ta nắm giữ thế giới mẹ”

Kiểm soát vùng đất sơ khai quả thật là một thu hoạch bất ngờ, thế mà lại thành công.

Tà Thần nhướng mày: “Ta phải sửa một câu, người nắm giữ thế giới mẹ không phải là các ngươi mà là ta, nơi này là thế giới của ta”

Hàn Ca lườm Tà Thần một cái.

Trước khi giáng lâm đến đây, Thông Thiên giáo chủ đã nói với nó trước rồi. Tà Thần là một kẻ cực kỳ phản nghịch, đừng mong khống chế hắn ta hoàn toàn mà ngược lại, phải dành cho hắn ta nhiều sự kiên nhẫn và tôn trọng hơn.

Hàn Ca là tồn tại có thể cầm được thì cũng có thể buông được. Dù nó là Điểu Chủ cao cao tại thượng thì khi đối mặt với một Nhân tộc hèn mọn, nó vẫn có thể hạ mình khiêm tốn, bày ra hoặc thu lại cảm giác ngạo mạn trong lòng mình một cách tự nhiên. Hàn Ca mỉm cười, nói: “Cũng phải, hiện giờ tộc Vô Không và thậm chí cả bọn ta đều cần dựa vào ngươi”

Tư thái đột nhiên khiêm nhường của Điểu Chủ khiến Tà Thần hơi kinh ngạc. Hắn ta hỏi ngay: “Rốt cuộc các ngươi là gì, hình như không phải sinh linh còn sống mà lại có thực lực rất mạnh, nhất là con vượn khổng lồ kia…”

Đến tận lúc này, cảnh tượng con vượn khổng lồ đánh bay Lê Sơn vẫn rõ như in trong đầu Tà Thần.

“Bọn ta là tồn tại cao hơn các ngươi một tầng cấp, cũng là người sáng lập ra thế giới hỗn độn. Sau khi bọn ta chết đi thì sẽ biến thành hình thái như bây giờ, ngươi có thể xem bọn ta là thể linh hồn. Nhưng còn trong Bỉ Ngạn, bọn ta được gọi là Quỷ Quyệt” Hàn Ca nói.

“Quỷ Quyệt…” Tà Thần cố gắng thẩm thấu từ này: “Con vượn khổng lồ kia cũng là Quỷ Quyệt sau khi chết đi à?”

“Đúng vậy, nó là Hầu Linh Vương, một trong tứ đại Linh Vương” Hàn Ca gật đầu.

“Sau khi chết đi mà Hầu Linh Vương còn có thực lực cỡ đó, vậy khi còn sống là tồn tại nhường nào, mạnh đến mức nào…” Tà Thần cảm thấy không tưởng tượng nổi.

Hàn Ca khẽ mỉm cười, nói: “Vì nó từng là cường giả mạnh nhất trong Chủ Giới, dù bây giờ đã trở thành thể Quỷ Quyệt nhưng thực lực vẫn mạnh như trước đây”

“Vậy các ngươi thì sao? Các ngươi cũng có Vương chứ?” Tà Thần lại hỏi tiếp”

“Điểu Linh Vương của bọn ta là tồn tại ngang hàng với Hầu Linh Vương” Trong mắt Hàn Ca tràn đầy vẻ kiêu ngạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận