Bách Luyện Thành Thần

Chương 2555: Phân đất phong thánh nhân

La Chinh lắc đầu đáp: “Lần đầu phát hiện ra, ta cũng thấy thật khó mà tin nổi. Thế nhưng đó lại là sự thật…”Minh Vi cũng cảm thấy La Chinh sẽ không nói xạo, có điều chuyện như này quả thực quá khó để mà người nghe tin ngay được.

“Phương pháp phong vùng đất ký linh cũng không khó” Nàng ta quay lại nhìn một cô gái tộc Nữ Oa trên phi thuyền Lăng Tiêu rồi nói: “Ca Linh, ngươi chép lại phương pháp phân đất phong hầu ra một ngọc giản cho La Chinh đi”

Cô gái tên Ca Linh gật đầu rồi nhẹ nhàng xoay tay, nháy mắt sau trên tay nàng ta đã có thêm một ngọc giản hẹp dài. Nàng ta liên tục dùng thần trí rót vào trong ngọc giản, khoảng hai nén nhang sau đã hoàn tất việc sao chép. Sau đó Ca Linh mỉm cười với La Chinh rồi cách không đẩy ngọc giản về phía hắn.

La Chinh mở ngọc giản ra, xem qua phương pháp chia tách đất phong trong đó.

Số lượng vùng đất ký linh được phép phân chia trong thế giới trong cơ thể là có hạn, thông thường không thể vượt quá ba. Thần vực có thể xem là một ngoại lệ, hiện tại số thánh nhân ở đó đã đạt đến gần năm mươi. Nhưng dù Thần vực có nhiều vùng đất ký linh, song tu vi của các thánh nhân vẫn thua xa Xi Vưu.

La Chinh ghi nhớ vài điểm quan trọng trong ngọc giản rồi ngưng tụ một hóa thân trong cơ thể mình.

Phía Bắc thế giới trong cơ thể hắn là một vùng hoang vu, chưa có sinh linh nào đặt chân tới. Truyền thuyết nói rằng, vùng hoang vu này là nơi sinh sống của Lôi Công Điện Mẫu, chỉ cần bà tức giận là sẽ giáng sấm sét xuống, tạo ra tiếng vang chấn động đất trời.

Tà Thần hiện đang ngồi trên một khối nham thạch nhẵn nhụi ở ngay giữa vùng hoang vu ấy. Trong cả cuộc đời, hắn ta tu luyện bất kỳ cái gì cũng không hề gặp phải trở ngại hay giới hạn khó vượt qua, dù là công pháp nào cũng chỉ cần tu luyện một lần là xong. Cả võ kỹ lẫn thần đạo đều là như thế.

Nhưng bây giờ Tà Thần đang phải đối mặt với một ngưỡng cửa rất khó qua, đó là dung hợp thần đạo.

Từ ánh mắt của La Chinh, Tà Thần đã biết rõ rằng mình đang dẫn trước, thế nhưng con rối ở bên cạnh La Chinh thì hình như lại không cho là vậy.

Tà Thần rất giỏi khiêu chiến các thử thách. Hắn ta đã quyết định sẽ dung hợp hết cả ba nghìn thần đạo lại, thế thì hắn ta chắc chắn phải thành công…

Bởi vì việc dung hợp ba nghìn thần đạo mang tính thử thách rất lớn nên hắn ta đã say mê đắm chìm trong đó, thậm chí cả ý nghĩ rời khỏi thế giới này cũng nguôi ngoai phần nào.

“Rắc!”

Tiếng nứt toác phát ra từ thế giới trong cơ thể Tà Thần khiến sắc mặt hắn ta hơi sa sầm xuống.

“Lại thất bại nữa rồi. Sau khi dung hợp được hai nghìn chín trăm chín mươi tư thần đạo thì thật khó tiến thêm một bước nữa. Mình phải làm sao mới được đây?”

Năng lượng dung đạo cực kỳ bất ổn định bị hắn dẫn ra ngoài cơ thể và phóng thẳng lên cao, vừa bay ra ngoài phạm vi cách đó mấy trăm dặm thì nổ đùng đoàng.

“Ầm ầm!”

Dù chỉ là một luồng năng lượng dung đạo ít ỏi nhưng uy lực phát nổ thì vẫn khó mà tưởng tượng nổi.

Tiếng vang động trời vọng khắp vùng đất hoang…

Sở dĩ ở thế giới này có lời đồn về Lôi Công Điện Mẫu cũng là bởi tiếng nổ của năng lượng dung đạo do Tà Thần phóng ra sau khi dung hợp thần đạo thất bại.

“Hôm nay tới đây thôi…”

Trên mặt Tà Thần không có chút vẻ gì là nhụt chí. Hắn ta vô cùng ngạo mạn, chỉ cần là chuyện hắn ta đã nhìn nhận thì sẽ không bao giờ bỏ dở. Trong mắt hắn ta, việc dung hợp ba nghìn thần đạo chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

“Vèo!”

Hắn dùng dịch chuyển không gian, quay về một góc của đại lục hoang vu. Nơi đó có một căn nhà tranh giản dị.

“Ngọc Châu, ta về rồi!”

Ngọc Châu là công chúa của vương triều Ngự Thiên, cũng là thê tử đời đầu của hắn ta.

Cho dù thiên phú của Ngọc Châu không đến mức biến thái như Tà Thần, song dưới sự chỉ dẫn của hắn ta, nàng ta cũng đã đạt đến chân thần cấp thấp.

Tuổi thọ của nàng ta dài vô tận, đương nhiên có thể bầu bạn với Tà Thần cả đời.

Dù là vương triều Ngự Thiên hay Tà Vân Thánh Địa do Tà Thần tự sáng tạo ra thì đều biến mất theo thời gian.

Vương triều thay đổi, thế lực tan rã… Ngay cả những đứa con của Tà Thần cũng đang sống những ngày cuối đời.

Nếu Tà Thần có lòng muốn gìn giữ thì bất luận là Tà Vân Thánh Địa hay vương triều Ngự Thiên đều có thể mãi mãi ngồi vững trên đỉnh thế giới này.

Tuy nhiên, Tà Thần đã sớm coi nhẹ mọi thứ trên thế giới này rồi. Sau khi nhìn thấu mọi cuộc đời của muôn dân trong thiên hạ, hắn ta chỉ muốn ngày nào đó mình sẽ phi thăng rời đi. Những quyền và lợi chốn thế tục đối với hắn ta chỉ còn là mây khói.

Suốt mấy năm qua, hắn ta vẫn luôn ở cùng với Ngọc Châu tại nơi này, rời xa trần thế.

Tà Thần vừa đẩy cửa ra, Ngọc Châu liền mỉm cười đón hắn ta và nói: “Có khách tới nhà”

Khi thấy La Chinh đang ngồi ở một góc trong phòng, ánh mắt Tà Thần hơi lóe lên, trong lòng cũng hết sức bất ngờ.

Vì đã giao tiếp với La Chinh nhiều lần nên hắn ta chẳng còn quá xa lạ với hắn, bèn hỏi thẳng: “Chúa Tạo Thế đang định thả ta ra khỏi thế giới này đấy ư?”

“Ừ” La Chinh gật đầu.

“Nhưng Chúa Tạo Thế bảo rằng còn phải mấy chục năm nữa mới được cơ mà?” Tà Thần lại hỏi.

Hắn ta đã sống và đợi được biết bao năm rồi, thêm vài chục năm nữa không phải là vấn đề gì quá to tát.

“Chắc sẽ sớm hơn. Theo tình hình hiện tại thì nhiều lắm chỉ hai, ba năm nữa là có thể thả ngươi ra ngoài” La Chinh đáp.

Thế giới trong cơ thể La Chinh hiện đang dần đồng bộ tốc độ thời gian với bên ngoài. Tu vi của La Chinh càng cao thì thế giới trong cơ thể càng hoàn thiện, tốc độ trôi của thời gian cũng sẽ chậm dần.

Ban đầu, một năm ở bên ngoài tương đương với vài chục nghìn năm ở đây, nhưng bây giờ một năm ở ngoài chỉ còn tương đương với mười năm mà thôi.

Minh Vi nói rằng chỉ chừng ba tháng nữa là họ sẽ đến thế giới mẹ, vậy tính ra cũng khoảng ba năm trong thế giới trong cơ thể.

Trong mắt Tà Thần lóe lên vẻ hưng phấn, nhưng ngay sau đó La Chinh đã nói: “Có điều, trước đó ta muốn chia đất phong ngươi làm thánh nhân”

“Thánh nhân? Nghĩa là sao?” Tà Thần hơi hoang mang.

“Đó là dung hợp một phần thế giới trong cơ thể ngươi với thế giới này. Như vậy, dù ngươi có rời khỏi đây thì cũng sẽ vẫn bất tử bất diệt, có thể sống lại tại thế giới này. Hơn nữa tu vi của ngươi sẽ ít bị hạn chế hơn, ngươi có thể tu thành đại viên mãn” La Chinh trịnh trọng đáp lại.

Nghe được lời này, trong mắt Ngọc Châu liền ánh lên vẻ vui mừng. Nàng ta đã quấn quít trải qua đủ mọi chuyện cùng Tà Thần suốt bao năm qua, hai người vẫn luôn như hình với bóng. Nếu Tà Thần rời đi, đương nhiên nàng ta sẽ lo lắng cho an nguy của hắn ta.

Nếu La Chinh có thể giúp xử lý mối lo này, thế thì thật sự quá tốt.

Nào ngờ Tà Thần nghe vậy chỉ nhíu chặt mày lại, gương mặt cũng sầm xuống. Hắn ta lạnh lùng nhìn La Chinh và hỏi: “Ta có cơ hội chọn lựa à?”

La Chinh lắc đầu: “Ngươi không có cơ hội lựa chọn. Nếu muốn thì mai hãy đến đảo nổi tìm ta”

Dứt lời, hắn liền rời khỏi căn nhà tranh giản dị.

Ngọc Châu hoàn toàn không hiểu gì cả. Nàng ta bèn hỏi Tà Thần: “Phu quân, Chúa Tạo Thế phong chàng làm thánh nhân không phải chuyện gì xấu, nhưng hình như chàng…”

Nàng ta mới nói được một nữa đã im bặt vì thấy Tà Thần nắm tay lại đập thật mạnh lên bàn đá màu lam trong nhà tranh.

Bàn đá này tuy nhìn rất thô sơ, song nó lại là đá Băng Oánh sang quý nhất trong thế giới này. Cái bàn đá rất lớn ấy gần như có thể mua đứt một quốc gia nho nhỏ.

Dưới cú đấm như trời giáng của hắn ta, bàn đá lập tức biến thành bột mịn.

“Dù ta không biết thánh nhân có nghĩa là gì, nhưng nếu ta dung hợp thế giới trong cơ thể mình với nơi này thì về sau… ta chắc chắn sẽ bị trói buộc với hắn!”

Dù Tà Thần không biết ý nghĩa của “vùng đất ký linh”, nhưng với năng khiếu trời sinh của hắn ta thì chỉ nháy mắt là có thể đánh giá được cái lợi và cả cái giá phải trả của việc phong thánh.

Sở dĩ hắn ta hy vọng rời khỏi thế giới này, một phần là vì muốn tiến đến một không gian rộng lớn hơn, phần khác là do hắn ta không muốn bị La Chinh cản trở nữa. Nào ngờ cuối cùng La Chinh lại đưa ra nước cờ này.

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!

Ô
Bạn cần đăng nhập để bình luận