Bách Luyện Thành Thần

Chương 3047: Diệt thế

“Thân thể Tà Thần nhỏ lại rồi!”“La Chinh đã phong ẩn phần tay chân đứt gãy của hắn, hắn không thể hấp thu trở lại!”

“Cứ tiếp tục như vậy, Tà Thần thua là cái chắc!”

Sơn nở nụ cười nhàn nhạt, đến lúc này, rốt cuộc gã cũng thấy được dấu hiệu thất bại của Tà Thần.

Thủ đoạn này của La Chinh cũng không được tính là ảo diệu, nhưng lại vừa trực tiếp vừa hiệu quả.

Sao Tà Thần lại không ý thức được tình trạng của mình lúc này? Trong mắt hắn ta lóe ra tia sáng màu đen, trong lần kế tiếp nhằm vào La Chinh, hắn ta đã đột ngột thay đổi phương hướng, vẽ ra một đường cong kéo xuống dưới. Mục tiêu của hắn ta là phần thân thể đứt gãy của mình!

Đập nát đống kết tinh Thanh Ngọc chết tiệt này là có thể khiến những bộ phận thân thể kia hóa thành năng lượng, trở về thế giới và dung nhập trong cơ thể hắn ta.

Ngay từ khi bắt đầu phong ấn, La Chinh đã đoán được Tà Thần sẽ có bước đi này, sao hắn có thể để đối phương thành công dễ dàng?

“Soạt soạt soạt soạt soạt…”

Từng đoạn tinh thể Thanh Ngọc mọc lên trên mặt đất như những đường ống nhỏ dài, những phần cơ thể đứt đoạn của Tà Thần nhanh chóng chuyển động trong kết tinh Thanh Ngọc. Gần như chỉ trong nháy mắt, tất cả phần cơ thể đứt đoạn đều bị vận chuyển tới sát biên giới thế giới Thanh Ngọc, khoảng cách phân bố đều đặn.

Sắc mặt Tà Thần tối sầm, hắn ta nhằm vào một cánh tay ở gần mình nhất.

Cánh tay kia nhanh chóng chuyển động bên trong kết tinh Thanh Ngọc, nhưng tốc độ của Tà Thần vẫn nhanh hơn một bậc.

“Leng keng!”

Kết tinh Thanh Ngọc vừa giòn vừa cứng bị Tà Thần đập ra một cách dễ dàng, cánh tay gãy này vừa bị đập ra đã hóa thành một luồng năng lượng màu đen rồi biến mất trong thế giới, hình thể Tà Thần lại lớn thêm một chút xíu.

Nhưng hắn ta vừa đập cánh tay gãy ra thì La Chinh đã tới gần hắn ta theo một góc độ rất quỷ dị. Hai cánh tay bọc đầy tinh thể đột nhiên rạch một đường, hai chân Tà Thần lại bị La Chinh xé xuống!

Hai cái chân vừa rời khỏi thân thể Tà Thần, hai đoạn tinh thể Thanh Ngọc bên dưới lại như một con rắn độc ẩn nấp một bên, đột nhiên đâm tới, bọc hai chân vào trong rồi nhanh chóng đưa đi…

“Ngươi…” Cuối cùng trên mặt Tà Thần cũng hiện lên vẻ tức giận, trong cơn tức giận còn có một chút sợ hãi mơ hồ.

“Ngươi đoán xem ngươi có thể nhỏ đến mức nào?” La Chinh cười tủm tỉm hỏi.

Tà Thần trừng mắt nhìn La Chinh một cái, lại phóng thẳng về phía một bộ phận đứt gãy khác của mình.

Luận thân pháp, Tà Thần vốn đã yếu hơn La Chinh một bậc, mà La Chinh lại có thể tự do khống chế đường chuyền của toàn bộ phần thân thể đứt gãy của Tà Thần, sao La Chinh có thể để hắn ta lấy đi dễ dàng như vậy?

Mỗi khi Tà Thần dựa vào lực bộc phát hùng mạnh của mình để tới gần phần cơ thể đứt gãy, La Chinh đều có cách theo tới mà lại còn nhanh hơn một bước.

Tà Thần hoặc là không thu hoạch được gì, hoặc là bị La Chinh kéo đứt càng nhiều bộ phận. Trong tình huống này, dù Tà Thần tiến hành phản đòn thì La Chinh vẫn đối phó rất nhẹ nhàng.

Năng lượng Thế Giới Chi Thừa ban cho Tà Thần cứ vậy bị La Chinh chia cắt từng chút từng chút một, như tằm ăn lên…

Chỉ chốc lát sau, Tà Thần từ thân cao bốn mét thu nhỏ lại thành ba mét, từ ba mét biến thành hai mét, cuối cùng khổ người của Tà Thần chỉ bằng một đứa trẻ sơ sinh.

“Thế Giới Chi Thừa hẳn là thủ đoạn cuối cùng của ngươi” La Chinh phe phẩy đôi cánh, bay về phía Tà Thần cách đó không xa: “Hủy diệt thể linh hồn của ngươi thì thân thể chân thật của ngươi sẽ hiện hình chứ?”

Từ khi bắt đầu dùng Thế Giới Chi Thừa, toàn bộ thân thể sẽ bị năng lượng hóa, còn bản thể sẽ phân hóa khắp thế giới.

Tà Thần là vậy, La Chinh cũng như vậy.

Muốn đánh chết cường giả mở ra Thế Giới Chi Thừa có hai biện pháp, một là hao hết năng lượng của họ, ép thân thể thực sự của họ xuất hiện, hai là trực tiếp phá hỏng toàn bộ thế giới.

La Chinh có thể phá hỏng thế giới hai màu đen trắng của Tà Thần, nhưng hắn cũng có biện pháp làm hao tổn năng lượng của nó. Dù thế giới này có hùng mạnh đến mức nào thì cũng chỉ là một tín vật Bỉ Ngạn, năng lượng tích chứa bên trong vẫn có giới hạn!

Vì vậy, La Chinh chặt đứt mỗi một bộ phận trên người Tà Thần chính là phong ấn một phần năng lượng của hắn ta vào tinh thể Thanh Ngọc.

Thấy mình bị đánh tan từng chút từng chút một, Tà Thần nhỏ bé lơ lửng giữa không trung, ngước nhìn La Chinh ở cách đó không xa, khóe mắt không ngừng co giật.

Giờ khắc này, hắn ta cảm thấy hình tượng của La Chinh lại cao lớn hơn nữa.

Hắn ta nhớ lại lần đầu tiên mình mưu hại La Chinh.

Kế hoạch của hắn ta không chút sơ hở, mưu mô của hắn ta, dã tâm của hắn ta, thậm chí là kỳ vọng mà người phụ nữ của hắn ta dành cho hắn ta… Tất cả mọi thứ ở trước mặt La Chinh lại nực cười đến đáng thương.

Cảm giác bất lực ấy vẫn còn khắc sâu trong ký ức Tà Thần.

Sau khi gặp Hắc Thuyền, Tà Thần từng bước hiểu về chân tướng của thế giới này, biết được thực lực thực sự của La Chinh. Hắn ta điên cuồng cắn nuốt trong Bỉ Ngạn, thăm dò, tu luyện, cho đến khi Thần Đồ nói với hắn ta rằng, không ai dưới Hồn Nguyên cảnh có thể địch nổi hắn ta nữa.

Nhưng Tà Thần càng hiểu rõ bản thân hơn, sau khi hắn ta dung hợp một văn minh, đừng nói là dưới Hồn Nguyên cảnh mà ngay cả những cường giả trong Hồn Nguyên cảnh cũng chưa chắc đã làm gì được hắn ta!

Hắn ta tiến vào Bỉ Ngạn, tiếp xúc với những “thiên tài” trong miệng các đại tộc, nhưng trước mặt hắn ta, đó cũng chỉ là một đám yếu ớt.

Ngoại trừ “Sơn” có thể khiến hắn ta hơi cảm thấy vướng tay vướng chân thì gần như không ai có thể uy hiếp tới hắn ta, nhưng cuối cùng hắn ta vẫn đấu không lại La Chinh sao? Đây là số phận của hắn ta sao?

Thấy La Chinh thể kết tinh vỗ cánh, lại muốn tiếp tục “đánh tan” mình, Tà Thần nở nụ cười như được giải thoát. Sau đó thân thể nửa mét của hắn ta đột nhiên tan vỡ, năng lượng màu đen còn dư lại lan ra bốn phương tám hướng.

Cùng lúc đó, giọng nói của Tà Thần chợt vang lên trong thế giới trắng đen ngược màu.

“La Chinh, ngươi có thể làm được điều này, ta quả thực rất khâm phục ngươi, nhưng ngươi cho rằng như vậy là có thể thắng ta thì đúng là ngây thơ! Nếu đã ép ta đến nước này, ta chỉ có thể để ngươi xem cho rõ, cái gì gọi là muôn đời diệt vong!”

“Ầm ầm…”

Toàn bộ thế giới hai màu trắng đen bắt đầu lay động, ngay cả ngọc thạch màu xanh lát trên đó cũng vỡ đi khá nhiều. Khí tức hủy diệt quanh quẩn lan tỏa khắp thế giới, như thể cảnh tượng tận thế sắp diễn ra.

Tộc Ly Uyên và các tộc khác vốn còn đang chuyên tâm chống lại mẫu thể, dù La Chinh và Tà Thần có đánh tới mức trời đất mù mịt họ cũng không để ý.

Nhưng thế giới này thay đổi nghiêng trời lệch đất như vậy, bọn họ cũng biến sắc.

“Ù…”

Trên bầu trời hiện ra từng làn sóng màu đen, từng con thằn lằn hình thể to lớn bò trên đó. Đám thằn lằn này cuộn thành một đống, lại hóa thành một khối thiên thạch khổng lồ rơi từ trên bầu trời xuống!

Lúc La Chinh cảm nhận được uy lực của khối thiên thạch này, con ngươi đột nhiên co chặt lại: “Sao có thể như vậy! Rõ ràng ta đã khiến năng lượng của hắn tiêu hao gần hết, vậy mà uy lực của khối thiên thạch này… vẫn nằm ngoài sức tưởng tượng!”

La Chinh không thể ước lượng uy lực ẩn chứa bên trong khối thiên thạch, chỉ là khi cảm nhận được khí tức hủy diệt, trong lòng hắn cảm thấy e ngại theo bản năng.

Đáng sợ hơn là, thằn lằn đen khổng lồ không chỉ có một con! Càng có nhiều thằn lằn đen xuất hiện hơn, cuộn lại vào nhau, dần dần hóa thành một khối thiên thạch màu đen.

Nếu những khối thiên thạch này rơi xuống, sợ là có thể hủy diệt toàn bộ mọi thứ trong thế giới hai màu đen trắng.

“Ha ha ha…” Trong thế giới đen trắng ấy, giọng nói của Tà Thần vang lên lần nữa: “La Chinh, sợ rồi phải không! Ta thích nhìn vẻ mặt bây giờ của ngươi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận