Bách Luyện Thành Thần

Chương 1971: Toàn bộ Thần Vực im lặng

Những thánh nhân kia cũng thờ ơ nhìn La ChinhBọn họ là nhân vật cấp cao trong Thần Vực, kiêng kỵ nhất là bị người lợi dụng điểm yếu để uy hiếp, nên họ vui vẻ nhìn Đông Phương Thuần Quân đi xử lý á thánh.

Ngay khi Đông Phương Thuần Quân đi từng bước về phía La Chinh và Hàm Cửu Di.

Thân thể của nữ Tộc trưởng khẽ run lên, không thấy nàng có bất kỳ động tác nào, mà đã xuất hiện một cách quỷ dị ở trước mặt Đông Phương Thuần Quân.

“Ngươi đã đồng ý, sẽ không gây rối trong ngày Lăng” Giọng nói hơi trong trẻo của nữ Tộc trưởng vang lên.

Động tác đạp bước trên trời của Đông Phương Thuần Quân đột nhiên ngừng lại, đôi mày kiếm dày rộng kia hơi nhíu lại: “Đây là trường hợp đặc biệt”

“Mỗi khi ngươi muốn ra tay, đều là trường hợp đặc biệt?” Nữ Tộc trưởng Nhật Manh tộc hỏi.

“Đúng vậy, thì làm sao? Ngươi muốn ngăn cản ta? Hoặc là nói, ngươi có thể ngăn cản ta?” Đông Phương Thuần Quân nhìn chằm chằm vào nữ Tộc trưởng đeo mặt nạ, trong khí thế như gió xuân mơ hồ lộ chút ngang ngược, giương nanh múa vuốt.

Nữ Tộc trưởng dưới mặt nạ im lặng một lát.

Nàng kiểm soát cấm địa biển Thời Gian, nhưng không nghĩa là nàng kiểm soát biển Thời Gian.

Đương nhiên, Đông Phương Thuần Quân cũng không phải là chủ của biển Thời Gian. Nhưng hiện tại, quả thật nàng không có biện pháp quá tốt để bắt chẹt Đông Phương Thuần Quân…

“Tránh ra đi” Đông Phương Thuần Quân thản nhiên nói.

Nữ Tộc trưởng chỉ có thể im lặng yên tránh sang một bên.

Nhưng cùng lúc đó…

Nơi nào đó trong Thần Vực…

Mây đen dày đặc kéo dài trăm vạn dặm, che khuất cả bầu trời.

Cho dù là ánh nắng gay gắt nhất, cũng không thể xuyên qua tầng mây màu đen này.

Nếu là vào ban ngày, những tầng mây đen này tập trung lại một chỗ, duy trì bất động…

Đến buổi tối, mây đen liền sống lại.

Nghìn vạn linh hồn sống lại, chúng thét chói tai trong tầng mây, lăn lộn, hỗn chiến, cắn xé. Một kỷ nguyên thần là như vậy, một trăm kỷ nguyên thần cũng là như vậy.

Linh hồn lớn mạnh ăn linh hồn nhỏ bé, linh hồn lớn mạnh hơn, thì có thể ăn tất cả.

Luật rừng nguyên thủy nhất được thể hiện sống động ở trong những tầng mây dày đặc này.

Thỉnh thoảng có linh hồn sau khi trở nên đủ mạnh, sẽ rơi xuống từ trong mây đen, nhưng đối mặt với những linh hồn lớn mạnh này lại là một lần khảo nghiệm sống chết. Trong Hồn Hoang, không thiếu nhất chính là linh hồn lớn mạnh…

Mây đen khổng lồ dày đặc kia kéo dài đến chỗ cực sâu của Hồn Hoang.

Có một bóng đen to lớn.

Đó là người khổng lồ “Hoang”.

Hình dáng hoàn toàn được xây dựng từ thân thể linh hồn.

Có trí tuệ của mình và khả năng riêng thuộc về linh hồn.

Cho dù là trong Hồn Hoang vô cùng tàn khốc, người khổng lồ Hoang cũng có thể đứng ở đỉnh của chuỗi thức ăn.

Nhưng giờ phút này, người khổng lồ Hoang đang nửa quỳ trên mặt đất, cẩn thận nâng bả vai của mình.

Trên bả vai rộng như núi, có một cô gái dáng người duyên dáng nằm đó.

Bộ váy áo màu xanh nhạt phủ kín từ bả vai đến tận trên bắp đùi trắng như tuyết của nàng. Chiếc váy cực kỳ bó sát làm nổi bật hoàn toàn dáng người của nàng. Bả vai rộng của người khổng lồ Hoang tản ra từng tia hơi thở màu đen, che đi một nửa đôi chân trắng như tuyết và thon dài của nàng, giống như nàng đang ngủ trên đám mây đen mềm mại, nhìn lười biếng mà uể oải, đẹp mà quyến rũ.

Đó chính là người điều khiển Hồn Hoang, Thi Tiểu Xảo.

Nàng nằm trên bả vai người khổng lồ này đã một khoảng thời gian.

Thông qua linh hồn lớn mạnh kia của người khổng lồ Hoang, nàng liên tục nuôi dưỡng linh hồn của bản thân. Cảm giác này khiến nàng yên lòng, do đó chìm vào giấc ngủ say.

Ngay giờ phút này.

Thi Tiểu Xảo bỗng nhiên mở hai mắt.

Luồng hơi thở hết sức thần bí tỏa ra từ trong con ngươi xinh đẹp của nàng.

Sâu trong con ngươi kia để lộ vẻ kinh hãi, thậm chí còn nở một nụ cười khổ.

“Tên nhóc đáng yêu kia… năng lực gây chuyện thật sự nằm ngoài tưởng tượng của ta đấy!” Nàng than thở một câu.

“Ùng ục…”

Trong yết hầu của người khổng lồ Hoang phát ta một tiếng kỳ dị.

Thi Tiểu Xảo vỗ nhẹ người khổng lồ Hoang: “Không phải nói ngươi!”

Nàng cũng tuyệt đối không ngờ, nàng mới rời khỏi rừng Lang Tuyền chưa lâu, vậy mà La Chinh đã vọt vào biển Thời Gian.

Với thiên phú của La Chinh…

Đi vào biển Thời Gian không phải là chuyện gì không tưởng.

Nhưng trong thời gian ngắn ngủi có thể chọc tới Đông Phương Thuần Quân thì không khỏi khiến Thi Tiểu Xảo ghé mắt.

Nàng dựa vào vai người khổng lồ Hoang, nhẹ nhàng giơ một cánh tay trắng bóc lên, một cây quyền trượng lấp lánh ánh sáng màu da cam xuất hiện trong tay nàng.

Đó là quyền trượng “Sự im lặng của các vị thần”.

“Ô ôi…”

“Két…”

“Ô ô ô…”

Trên bầu trời của Hồn Hoang vốn rất ồn ào.

Những linh hồn chết tiệt kia chém giết cả ngày lẫn đêm, phát ra âm thanh vô cùng chói tai, khiến lòng người khó chịu.

Sau khi quyền trượng màu da cam kia xuất hiện trong tay Thi Tiểu Xảo.

Tất cả âm thanh đột nhiên ngừng lại.

Cảm giác kính sợ, lo lắng, sợ hãi lan tràn ra.

Những cảm xúc kia phát ra từ thân thể linh hồn thuần khiết, không có chút che giấu nào.

Thi Tiểu Xảo cầm quyền trượng trong tay, đồng thời hai ngón tay trắng nõn đã đặt lên đôi môi óng ánh trong suốt hồng nhạt kia của nàng.

Môi đỏ khẽ mở, ngay sau đó thổi ra một hơi.

“Suỵt! Đừng lên tiếng…”

Trong nháy mắt…

Một luồng sức mạnh vô hình lan rộng ra với tốc độ không thể tưởng tượng nổi.

Tốc độ khuếch tán đã vượt khỏi lẽ thường. Không đến nửa nhịp thở, đã bao phủ nửa Thần Vực, sau một nhịp thở, bao phủ cả Thần Vực.

Cả Thần Vực im lặng!

Trong cả Thần Vực, tất cả thần dân, tất cả thần, tất cả sinh linh đều trở thành người câm.

Tiếng sóng biển vỗ vào bờ của thủy triều…

Tiếng vo ve của côn trùng…

Tiếng rì rào của gió lướt qua rừng cây…

Tiếng tí tách của mưa rơi xuống nước từ mái hiên…

Tiếng nói chuyện, tiếng than thở, tiếng nổ…

Tất cả âm thanh đều biến mất.

Có vị thần cấp cao chạy như bay ở trên không.

Trong nháy mắt, hắn cảm thấy bản thân không thể điều khiển thế trong cơ thể, nhanh chóng rơi xuống, nên cực kỳ hoảng sợ. Hắn kêu lên, lại phát hiện mình kêu không ra tiếng, hắn cho rằng mình đã biến thành người điếc!

Không chỉ có hắn, mọi người trong Thần Vực đều cho rằng mình bị điếc.

Bởi vì tất cả âm thanh đều biến mất.

Tất cả thần đều không thể thi triển ra bất kỳ năng lực nào.

Tất cả pháp trận thần văn cũng bị ngăn chặn…

Pháp trận Tường Không của đảo nổi lơ lửng trên biển Thời Gian cũng bị im lặng. Năng lượng trong đó không thể vận chuyển, bắt đầu nhanh chóng rơi xuống dưới.

Trên hòn đảo Nhật Manh tộc…

Các thánh nhân vốn đang lơ lửng giữa không trung cũng rơi xuống.

Phần lớn thánh nhân đều duy trì hình thức đứng, cho dù sau khi bị im lặng, tư thế rơi xuống đất cũng phóng khoáng và vững vàng.

Đường Luân uể oải nằm trên vương tọa dày đặc lửa kia.

Trong nháy mắt bị im lặng, tầng lửa ấm áp mênh mông vây quanh ông ta đột nhiên biến mất.

Đôi mắt lớn như chuông đồng kia của ông ta đột nhiên trừng lớn, không nhịn được “ố” một tiếng, nhưng ông ta phát hiện cổ họng không hề phát ra tiếng.

Còn chưa kịp phản ứng, cả người đã mất khống chế ngã xuống. Thân hình to béo của ông ta ngã chỏng vó, đập xuống đất thành một cái hố lớn.

Cách đó không xa, Mục Ngưng, Hàm Lưu Tô, và các thần thấy vậy thì con ngươi cũng suýt rơi xuống. Một thánh nhân lại ngã khó coi như vậy, thật sự là bất ngờ. Một đám muốn cười lại không dám cười, chỉ có thể cố nhịn xuống.

Đông Phương Thuần Quân đứng vững trên mặt đất.

Trong nháy mắt, ông ta đã hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trong vũ trụ ông ta xây dựng, chín ngôi sao xâu chuỗi với nhau như mứt quả. Chín ngôi sao biến thành dạng này, có thể ngưng tụ sức mạnh với tốc độ nhanh nhất!

Nếu lực tín ngưỡng bị im lặng, Đông Phương Thuần Quân định dùng sức mạnh thuần túy để ra tay.

Mặc dù phản ứng của Đông Phương Thuần Quân khá nhanh, nhưng trong nháy mắt Thi Tiểu Xảo giơ quyền trượng Sự im lặng của các vị thần lên, trên ấn đường của La Chinh đã lan ra một bông hoa nho nhỏ.

Bông hoa kia tạo thành một hoa văn hình thoi độc đáo, bao phủ một khu vực nho nhỏ, mà khu vực này vừa vặn bao gồm Hàm Cửu Di và La Chinh trong đó.

Có lẽ cả Thần Vực chỉ có chỗ nhỏ này không bị im lặng.

Dưới sự tuyệt vọng, Hàm Cửu Di căn bản chưa từng nghĩ tới La Chinh sẽ có đường lui này!

Nhưng trong nháy mắt khi các thánh nhân nhanh chóng ngã xuống, Hàm Cửu Di đã kịp phản ứng. Thấy Đông Phương Thuần Quân bộc phát ra sức mạnh lao thẳng đến bên này, nàng ta ôm lấy La Chinh lần nữa, thậm chí ánh mắt còn không quên quét đến chỗ Đường Luân bị ngã vô cùng nhếch nhác cách đó không xa. Một bàn tay nàng che đôi môi đỏ thắm, trong giọng nói mang theo ý cười không kiềm chế được: “Đi!”

“Bụp…”

Trong nháy mắt, nàng ta và La Chinh đã biến mất tại chỗ, không thấy tăm hơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận