Bách Luyện Thành Thần

Chương 3582: Mặt phía Bắc

Khi con Tích Trùng chết, các sinh linh ẩn núp trong đầm lầy máu xung quanh đều sợ đến ngây ngườiTích Trùng là bá chủ trong đầm lầy máu, thế mà lại bị một người trực tiếp xé nát ra từ bên trong cơ thể, chúng nào có ngờ được kết quả như này?

Chỉ có điều, đám sinh linh này chỉ kinh ngạc trong một chớp mắt, sau đó đã chen nhau xông đến sào huyệt của Tích Trùng.

Tích Trùng có hình thể to lớn, cả máu và thịt đều cực kỳ quý giá, ăn xong là sức mạnh của các sinh linh này sẽ được tăng thêm. Cơ hội tốt thế này, sao chúng bỏ lỡ cho được?

Máu trong đầm phun trào dữ dội, Tích Trùng đã chết kia bị cắn xé sạch sẽ từ thịt đến xương…

“Rào rào rào…”

Cơ thể La Chinh vẫn chạy đi thật nhanh.

“Ôi, thực lực của con Quỷ Quyệt này mạnh lắm, ngược lại không cần lo lắng đến sự an nguy của mình” La Chinh thở dài, nói một câu.

Dường như Quỷ Quyệt có một loại sức mạnh thần kỳ nào đó. Từ khi ở trên con đường Than Khóc, loại sức mạnh này đã có thể nhìn ra một hai rồi, khi ấy dù là Phục Hy hay Nữ Oa tấn công thì đều bị nó hóa giải rất dễ dàng. Bây giờ, sau khi bám vào cơ thể La Chinh, nó cũng thể hiện ra loại sức mạnh quỷ dị ấy, ban nãy nó đã sử dụng sức mạnh này để đánh giết Tích Trùng.

“Đợi nó ra khỏi đầm lầy máu là có thể xác định hướng đi rồi” Nguyên Thủy Thiên Tôn nói.

La Chinh gật đầu, bây giờ chỉ có thể ngồi yên xem tình hình diễn biến.

“Còn một điểm nữa” Nguyên Thủy Thiên Tôn nói tiếp: “Tại sao huyết mạch trong cơ thể ngươi lại không phản kích Quỷ Quyệt?”

Mặc dù Khởi Nguyên Thần Huyết cơ bản không cho phép La Chinh tùy ý sử dụng, nhưng thông thường luôn phát huy tác dụng vào thời điểm nguy cấp.

“Có lẽ huyết mạch cũng không làm gì Quỷ Quyệt được…” La Chinh do dự nói.

Rất hiển nhiên, Khởi Nguyên Thần Huyết cũng có lập trường, chí ít nó không chịu để mình rơi vào tay tộc Vô Không và văn minh Nguyên Linh. Vậy mà bây giờ, Quỷ Quyệt xâm nhập vào trong cơ thể La Chinh, Khởi Nguyên Thần Huyết lại không hề phản ứng lại chút nào.

“Không thể nào” Nguyên Thủy Thiên Tôn lắc đầu nói.

Khởi Nguyên Thần Huyết chảy trong mỗi một ngóc ngách trong cơ thể La Chinh, trùng khớp gần như hoàn toàn với Quỷ Quyệt nhập xác. Hai thứ này không xung đột với nhau đúng là một kỳ tích.

“Vậy rốt cuộc là vì sao?” La Chinh không nghĩ ra.

Nguyên Thủy Thiên Tôn suy tư thật lâu, ông đưa ra mọi khả năng có thể, sau đó hai mắt ông bỗng sáng lên: “Huyết mạch của ngươi không bài xích Quỷ Quyệt, vậy có lẽ nó vốn thuộc về Quỷ Quyệt?”

“Thuộc về Quỷ Quyệt…” Khóe mắt La Chinh giật nhẹ: “Ý của Nguyên Thủy Thiên Tôn tiền bối là Quỷ Quyệt không phải sinh linh trong hỗn độn mà cũng là sinh linh thuộc về thế giới Huyền Lượng, hoặc nên nói rằng chúng vốn đến từ Tứ Linh Môn?”

“Đúng vậy”

“Nhưng Tứ Linh Môn chỉ có bốn loại là Xà Linh, Điểu Linh, Nhân Linh và Hầu Linh thôi, đâu có loại quái vật như Quỷ Quyệt này đâu” La Chinh nghi ngờ nói.

“Bản thân Quỷ Quyệt không phải là thứ bình thường, chúng có hình thái khác nhau, đã trôi nổi vô mục đích trong Tam Thanh Thiên quá lâu rồi. Chúng là một loại linh thể đặc biệt, hoặc nên nói rằng chúng là một loại… linh hồn đặc biệt” Nguyên Thủy Thiên Tôn nói.

Xưa kia khi Nguyên Thủy Thiên Tôn đối mặt với Quỷ Quyệt cũng từng nghiên cứu về chúng. Cũng như đại đa số các thế lực khác, việc nghiên cứu này rốt cuộc chẳng đi về đâu.

Quỷ Quyệt quá nguy hiểm, có khi nó vô cùng dịu dàng và ngoan ngoãn, có lúc nó lại cực kỳ cáu kỉnh.

Rất nhiều thế lực trong Tam Thanh Thiên không có cách gì để khắc chế nó nên chỉ đành né đi thật xa.

Mặt khác, Quỷ Quyệt tới vô ảnh đi vô tung, nó sinh ra thế nào và biến mất ra sao, chẳng ai biết rõ đáp án. Dù có muốn nghiên cứu cũng không thể làm được.

Song, vẫn có không ít người phỏng đoán về lai lịch của Quỷ Quyệt.

Tam Thanh Thiên là nơi ở gần thế giới Huyền Lượng nhất, khi gặp phải thứ gì không thể nào hiểu nổi thì thông thường người ta sẽ ghép nó cho thế giới Huyền Lượng.

Rất nhiều người cho rằng Quỷ Quyệt là linh hồn của văn minh Khoảnh Khắc, còn về lý do vì sao những linh hồn này không thể kết nối được, hành động không giải thích được thì chẳng ai có lời giải thích thỏa đáng nào.

“Đúng là có khả năng ấy, chỉ không biết Quỷ Quyệt này sẽ đi đến đâu…” La Chinh khẽ thở dài rồi nói.

Sau khi đầm lầy máu mở rộng thì chiếm phạm vi rất rộng, gần đạt mức vô bờ. La Chinh cứ vắt chân lên chạy như thế, trên đường không biết đã diệt đi bao nhiêu con đỉa Linh Hồn, và cũng có sáu, bảy lần lỡ chân lạc vào sào huyệt của Tích Trùng rồi giết chết Tích Trùng có hình thể khổng lồ ấy.

Một ngày một đêm sau, ở phía Bắc của đầm lầy máu…

Máu nơi đây rõ ràng vơi đi rất nhiều, nhiệt độ không khí cũng rét hơn.

Đỉa Linh Hồn thích nơi ấm nóng nên đương nhiên trong nước máu ở đây không có con nào, cả Tích Trùng cần đỉa Linh Hồn hỗ trợ đi săn cũng không tiếp tục sinh sống ở vùng này được.

Nhưng thay vào đó là một loại sinh linh còn hung hãn hơn, đó là Đại Trạch Hung Hà.

Đại Trạch Hung Hà có lớp vỏ cứng đến kinh người, số lượng lại đông đúc, thường sống và đi săn theo bầy đàn, chỉ trong nháy mắt đã chia nhau ăn sạch con mồi.

Điểm mấu chốt nhất là Đại Trạch Hung Hà không sợ chết. Dù đụng phải tấm sắt cứng rắn đến mức nào, chúng cũng phải gặm mòn cho bằng được, dù có bị thương vong vô số cũng không luyến tiếc.

Chỉ có điều, lần này xem như chúng đã đụng phải tấm sắt không gặm nổi.

Đám Đại Trạch Hung Hà đỏ tươi kết thành bầy nhào về phía La Chinh, Quỷ Quyệt thì điều khiển thân thể La Chinh vừa chạy vừa xoay tròn hai cánh tay như bánh xe.

Động tác này trông có vẻ thật kỳ lạ, nhưng uy lực của bánh xe lại cực kỳ đáng sợ. Bất cứ con Đại Trạch Hung Hà nào đến gần đều bị xoắn thành từng mảnh, không có một ngoại lệ nào.

Đám Đại Trạch Hung Hà này là quần thể lớn nhất trong đầm lần, số lượng lên đến bốn, năm mươi nghìn con, ngay cả Tích Trùng cũng là con mồi của chúng.

Nhưng chỉ sau hơn nửa ngày tàn sát, La Chinh đã giết cả một quần thể đến mức gần như không còn!

Sau khi mới tàn sát Đại Trạch Hung Hà xong, lại có thêm một đám sói đen tỏa ra mùi hôi thối xông tới.

Lúc thân thể La Chinh đang chém giết với đám sói đen hôi thối này thì giọng của Dực Vương chợt truyền đến từ Văn Minh Chi Khí của văn minh Thanh Ngọc. Nhóm người Dực Vương đã rời con đường Than Khóc và tiến vào Thượng Thanh Thiên, thế là La Chinh quả quyết thông báo vị trí của mình cho Dực Vương biết.

Sau khi xác thực chính xác vị trí của La Chinh, Dực Vương bèn bay lượn trên không trung, đuổi theo hướng mà La Chinh đang chạy.

Thân thể của La Chinh giết hết đám sói đen hôi thối, cuối cùng cũng ra khỏi vùng đầm lầy máu này và đến cạnh một sườn đồi trọc lóc.

Quỷ Quyệt điều khiển cho thân thể La Chinh đứng trên đồi trọc. Hình như nó hơi bị mất phương hướng, cứ ngước mặt nhìn về phía Bắc, phía Tây rồi phía Đông, giống như đang muốn xác định phương hướng của mình.

“Phía Tây nơi này là Tịnh Hồn Sơn Địa, phía Bắc là Ức Vạn Tháp Sơn, phía Đông là Hàn Nguyên. Không biết Quỷ Quyệt muốn tìm hướng nào nữa” Nguyên Thủy Thiên Tôn nói.

“Mọi người bị vây nhốt ở đâu?” La Chinh hỏi.

“Ở phía Bắc” Nguyên Thủy Thiên Tôn trả lời: “Đằng sau Ức Vạn Tháp Sơn…”

Nếu không phải bị Quỷ Quyệt khống chế thì sau khi nhóm người La Chinh thuận lợi tiến vào Thượng Thanh Thiên, đương nhiên họ sẽ đi thẳng đến phía đó để cứu nhóm Nguyên Thủy Thiên Tôn bản thể. Nhưng bây giờ, việc đầu tiên phải làm là thoát khỏi sự khống chế của Quỷ Quyệt.

“Ầm ầm!”

Đúng lúc này, đồi trọc dưới chân La Chinh bỗng chấn động ầm ầm, từ phía trước đồi bỗng có một cái đầu rùa đen dữ tợn trồi ra.

Đầu rùa đen chuyển động, lập tức cắn về phía La Chinh.

Không ngờ “đồi trọc” lại là một con rùa khổng lồ!

Con rùa khổng lồ còn chưa cắn được La Chinh thì dưới chân La Chinh đột nhiên giẫm mạnh, mai rùa lập tức bị nứt ra. Phía bên kia, đầu rùa còn chưa đến gần hắn đã bị nổ tan tành thành bọt máu. Sau đó, Quỷ Quyệt điều khiển thân thể La Chinh lướt đi theo gió. Rốt cuộc nó đã chọn được hướng đi, đó chính là Ức Vạn Tháp Sơn ở phía Bắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận