Bách Luyện Thành Thần

Chương 3491: Váy dài màu vàng

Trong sáu đại cổ thần hỗn độn, tính cách “Khư” ôn hòa nhất. Sở dĩ nó chọn Đạo Thủ Tự là vì Cơ Hiên Viên đại biểu cho tộc Nguyên Linh hứa hẹn cho nó một nguyện cảnh, một hỗn độn tồn tại gần như vĩnh viễnKhư không hề để ý đến tính mạng của mình, nhưng lại rất rung động trước nguyện cảnh ấy.

Ở hỗn độn vòng trước, chủng tộc của Khư cũng bị diệt vong gần hết, tình cảm son sắt của nó cũng chết đi trong quá trình hoàn thành Đạo Chung Yên, đây cũng là một trong các nguyên nhân lớn nhất khiến Phục Hy không thể thuyết phục nó.

Trong mắt Khư, đương nhiên Phục Hy có thiên phú rất mạnh, nhưng khả năng hoàn thành Chung Yên thì gần như bằng không.

“Nếu còn chần chừ nữa, đến lúc Chung Yên thật sự giáng lâm thì chúng ta chẳng còn cơ hội” Không nói.

Khi hỗn loạn đạt đến một mức độ nhất định, cây châm kia tự nhiên sẽ xuất hiện.

Bây giờ điều mà Đạo Thủ Tự phải làm là tiêu trừ sạch sẽ những kẻ cố chấp với Đạo Chung Yên kia, sau đó tiến hành tiêu diệt trên diện rộng những sinh khác trong thế giới mẹ.

Trong quá trình đó, loại tiêu diệt này đã xuất hiện từ sớm…

Lúc trước Không đã trợ giúp nhóm Cơ Hiên Viên diệt trừ sinh linh của ba trăm châu.

“Vậy thì ra tay thôi…” Khư đã hiểu rõ tình hình, nó cũng không do dự chút nào.

Không gật đầu.

Nhưng đúng lúc này, có một người bỗng bay lên từ mặt đất.

Tên loài người này là một cư dân sinh sống tại Đạo Thiền Châu, từng vào Lê Sơn bồi dưỡng, bây giờ tu vi là Bỉ Ngạn cảnh Cửu Trọng Thiên.

Đối mặt với quái vật khổng lồ ở bên trên, hắn ta không hề sợ hãi chút nào. Ngược lại, hắn ta dùng hết sức mình để phát ra âm thanh: “Cổ thần vĩ đại, hỗn độn tạo ra các người là để hoàn thành Đạo Chung Yên, không phải để các người phản bội!”

Đại đa số những ai đi theo Đạo Chung Yên đều cảm thấy các cổ thần hỗn độn vốn nên đoàn kết lại, nhưng kết quả sự tình lại phát triển theo hướng ngược lại, cổ thần hỗn độn cứ cấu xé lẫn nhau.

Không nhìn hắn ta với vẻ mặt dửng dưng, trong con mắt to lớn duy nhất hiện lên chút ánh sáng, cường giả Bỉ Ngạn cảnh loài người kia lập tức bị cố định cứng ngắc giữa không trung.

“Xoẹt…”

Sau một tiếng động giòn vang, cả cơ thể hắn ta đã nứt ra thành vô số khối vụn, mỗi một khối vụn đều bị cố định ở giữa không gian mà không có một giọt máu nào chảy ra.

Khư thấy vậy bèn đưa tay nhẹ nhàng chỉ về hướng đó, một lồng giam vô hình trói chặt mấy khối vụn kia. Lúc lồng giam co lại, toàn bộ mảnh vỡ được ghép lại hoàn chỉnh một cách hết sức khéo léo, khôi phục lại hình dạng nguyên bản của người kia.

Hình thể thì khôi phục hoàn hảo, không có một vết xước nào. Thế nhưng người nọ đã mất sức sống từ lâu.

“Ta không thích quá nhiều hỗn loạn” Khư nói.

Không khinh thường cười nhạo: “Ngươi phục hồi hắn lại như cũ, năng lượng tiêu hao càng nhiều, hỗn loạn sẽ càng lớn!”

Dứt lời, một gợn sóng không gian đột nhiên tuôn trào ra từ trong cơ thể Không.

Gợn sóng không gian này khuếch tán đi, toàn bộ không gian trong Đạo Thiền Châu đều chấn động mấy nghìn lần với tần suất cực cao trong thời gian cực ngắn. Các loại kiến trúc, sông núi, dòng sông, sinh linh… lập tức hóa thành bột mịn trong cơn chấn động này. Chỉ có rất ít Bỉ Ngạn cảnh sống sót, nhưng bản thân cũng bị thương nặng.

Sớm muộn gì những sinh linh này cũng phải bị diệt, trong lòng Không không hề có chút lay động nào.

Khư chỉ khẽ lắc đầu, nó vươn ngón tay dài nhỏ ra và nhẹ nhàng vẽ vòng tròn trên không.

“Ầm ầm ầm ầm ầm ầm…”

Từng cây cột màu lam nối đuôi nhau trồi lên, đồng loạt bố trí thành một vòng bao quanh Lê Sơn. Những cây cột màu lam này không ngừng dâng cao, đạt nghìn mét, trăm nghìn mét, hàng triệu mét, cứ thế đâm thẳng đến tận chân trời.

Đây là một lồng giam mới, tất cả mọi thứ trong lồng giam đều sẽ bị tiêu diệt.

Ở bên kia, người của Hắc Thuyền cũng đã thấy những cây cột mọc ra từ hư không.

“Khư ra tay rồi” Thuyền trưởng nói.

Thông Thiên giáo chủ gật đầu: “Bây giờ Lê Sơn đã bị bao vây kín kẽ, để xem họ sẽ ứng phó thế nào”

Từ đầu đến cuối, biểu hiện của Thông Thiên giáo chủ đều rất lạnh nhạt. Tất nhiên mấy cổ thần hỗn độn này rất khó giải quyết, nhưng y đều có cách đối phó.

Sáu đại thần thông chân lý đều đã được nghiên cứu đến thấu đáo cả rồi, đối với tồn tại tầm cỡ Thông Thiên giáo chủ thì y sợ sức mạnh không biết và không thể xác định hơn. Vì vậy, điều khiến Thông Thiên giáo chủ thấy hơi bất an ngược lại chính là La Chinh thoạt nhìn có vẻ nhỏ yếu nhất.

Trong lúc lặng lẽ, La Chinh đã có thể khống chế được Ngư Cổ của mình, ngay đến lúc này Thông Thiên giáo chủ vẫn cảm thấy rất hoang mang.

Điều này cũng khiến quyết tâm muốn bắt La Chinh của y tăng cao hơn nữa.



Khi cây cột màu lam dầu tiên mọc lên, cơn chấn động dữ dội truyền đến Lê Sơn, trong Lê Sơn lập tức vang lên tiếng cảnh báo. Toàn bộ các đại sơn chủ, đại môn chủ đều gọi người dưới cờ của mình quay trở về vị trí.

Trước đây, lúc Nữ Oa triệu tập họ đến, nàng đã thông báo rồi. Đây là trận chiến sinh tử giữa cường giả và cường giả, ngay cả cường giả Thánh Hồn cảnh cũng không có tư cách tham dự.

Nhưng bọn họ có thể dùng Vân Sơn Vụ Tráo Trận để hình thành nên một thể hoàn chỉnh!

Toàn bộ Lê Sơn cũng chính là một cường giả quan trọng có thể đối kháng lại cổ thần hỗn độn!

Trên đỉnh cao nhất của Lê Sơn, một pháp trận màu vàng óng trôi nổi lơ lửng giữa không trung, mà ở giữa pháp trận nơi nhô lên cao chính là La Yên.

Từ xa nhìn lại, trận pháp màu vàng phức tạp ấy như hóa thành bộ váy dài màu vàng bọc quanh người nàng, mà “váy dài” này lại vừa vặn che đi cái đuôi rắn của nàng.

“Ù…”

“Váy dài màu vàng” bắt đầu lấp lóe ánh sáng, cùng lúc đó La Yên cũng gọi trục năng lượng ra.

“Bắt đầu” Trong mắt La Yên thoáng qua chút sốt sắng.

Giọng nàng không lớn, nhưng ngay khoảnh khắc nàng vừa mở miệng, âm thanh đã tản ra từ đỉnh Lê Sơn, khuếch tán xuống khắp bên dưới.

“Bắt đầu…”

“Bắt đầu…”

“Bắt đầu…”

Giọng nàng không ngừng truyền đi và vang vọng bên tai mỗi một đệ tử Lê Sơn.

Lê Sơn rất rộng lớn, gần như chiếm hết cả một đại châu. Mà những người trong Lê Sơn ở càng cao thì thực lực lại càng mạnh. Đại sơn chủ, đại môn chủ các đỉnh núi đều ở gần đỉnh Lê Sơn, còn các môn chủ, đệ tử bình thường thì ở tại sườn núi, thần dân và những người phàm xây nên thành thị đa số ở dưới chân núi.

Các đệ tử và môn chủ vừa nghe được giọng La Yên đều lập tức ngồi xếp bằng, rót toàn bộ sức mạnh của mình vào trong trận pháp màu vàng trước mặt.

Mỗi một trận pháp màu vàng chính là một nhánh sông, từng nhánh sông lại hội tụ thành chín cây cột, mà sức mạnh cuối cùng của chín cây cột ấy thì đều tập trung vào “váy dài màu vàng” của La Yên.

Dòng năng lượng chảy đi, khiến biển mây trắng xóa bao phủ trên Lê Sơn cuộn trào dữ dội.

“Ù…”

Lực lượng tích tụ trong “váy dài màu vàng” trở nên khủng bố cực kỳ, đây là nơi hội tụ năng lượng phức tạp của vô số đệ tử Lê Sơn. Nếu không dựa vào trục năng lượng thì không thể nào sử dụng năng lượng ấy.

Ngón tay La Yên nhẹ nhàng vẽ vòng quanh bên trên pháp trận, năng lượng trong “váy dài màu vàng” đột nhiên bắn ra, vọt về phía trục năng lượng trên đỉnh đầu nàng.

Sau khi được văn minh Kế Trù chỉ bảo, trục năng lượng của La Yên đã tăng mạnh trong thời gian rất ngắn. Chỉ có điều, theo lời của văn minh Kế Trù thì đây vẫn chưa phải là trục năng lượng bản đầy đủ. Nếu trục năng lượng trong tưởng tượng có thể thật sự thực hiện, vậy thì toàn bộ chiến tranh đều sẽ hóa thành vô nghĩa. Nắm giữ trục năng lượng ấy có nghĩa là nắm giữ sức mạnh vô hạn, cũng có nghĩa là hùng mạnh đến vô hạn.

Nàng nhấc tay phải lên, ngón tay ngọc nhỏ xinh chỉ về hướng cây cột màu lam ở đằng xa.

“Đi!”

La Yên thốt lên một chữ.

Trục năng lượng trên đỉnh đầu nàng bắn ra một cột sáng màu vàng nhạt, phóng thẳng tới cây cột màu lam ở phía xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận