Bách Luyện Thành Thần

Chương 2167: Toàn lực ứng phó

Đối với người của tộc Xi Vưu mà nói, đây hoàn toàn là một chuyện vô cùng bất ngờ và đột nhiên“La… La Chinh sẽ chết ở trong đó à?” Vệ Thông nhỏ giọng hỏi.

Khe hở này vô cùng kiên cố, đừng nói La Chinh mà ngay cả người lợi hại hơn nữa cũng sẽ bị ép thành mảnh vụn.

Mặc dù giọng nói của Vệ Thông rất nhỏ, nhưng ông lão già nua vẫn nghe thấy rõ ràng. Trên mặt ông thoáng hiện nét kiêng kị, ông nói: “Không đâu. Khe hở của động Nạp Hoang chỉ khép kín phần trên mà thôi, phần dưới vẫn còn rộng. Sức sống trong người của La Chinh vẫn còn tồn tại, hắn chưa chết đâu”

Mặc dù ông lão già nua nói như vậy, nhưng trên mặt mọi người vẫn tràn ngập lo lắng.

***

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!

Bên trong động Nạp Hoang…

Dù lúc này La Chinh không thể động đậy được nhưng vẫn phát hiện ra động tĩnh ở bên ngoài động, hắn cũng có thể nghe được âm thanh ở bên ngoài truyền vào.

“Động Nạp Hoang đóng lại ư?”

Xương cốt bên trong cốt tháp đến từ cổ thần Hỗn Độn, không thể nào phá hoại được, ai có thể đóng kín nó chứ?

Hắn nhắm mắt trầm tư, đồng thời phần sức mạnh hoang thần thứ mười cũng bị La Chinh chầm chậm hấp thu.

Sau khi hắn hấp thu hết sức mạnh hoang thần huyết thống Xi Vưu, bên tai hắn lại truyền tới tiếng tí tách, tí tách…

“Âm thanh gì vậy?”

Trong lòng La Chinh hơi kinh hãi. Hắn bỗng thả thần niệm ra, quét một lượt bên trong cái hang động nhỏ hẹp này.

Hai mắt hắn không thể nào thấy xung quanh, nhưng toàn cảnh xung quanh đã hiện lên trong đầu hắn.

“Máu?”

Hắn chú ý thấy từ trong những vân xương trên vách tường kia thấm ra từng giọt, từng giọt máu. Những giọt máu này giống như côn trùng chui từ trong vách tường ra, sau khi hội tụ lại với nhau liền nhỏ xuống dưới đáy hang động.

“Tí tách, tí tách, tí tách…”

Mùi tanh của những giọt máu này còn nồng hơn vô số lần so với của La Chinh, mà chất thì sền sệt như dầu.

Đó chính là máu tủy vẫn luôn được giữ gìn bên trong cốt tháp.

Trên thực tế, bất luận là bộ tộc Xi Vưu hay bộ tộc Hiên Viên, muốn cấy ghép huyết thống thì đám người bị lưu đày phải đem sức mạnh máu tủy cấy ghép vào bên trong cơ thể của hoang thần khác.

Có điều, những giọt máu tủy này lại đến từ cổ thần Hỗn Độn!

Máu tủy sền sệt không ngừng nhỏ xuống bên dưới, từ từ lấp đầy phần đáy của động Nạp Hoang, khiến toàn thân La Chinh ngâm hẳn vào trong đó.

Với trạng thái hiện tại của La Chinh, hắn vốn không thể động đậy được, đương nhiên cũng không có cách nào trốn tránh được.

Máu tủy ấy ngấm vào bên trong da, thịt, xương, gân, tủy của La Chinh thông qua những vết thương.

Đáng ra, chỉ cần La Chinh vượt qua được Thương Tủy kiếp là thân thể của hắn sẽ lập tức thay da đổi thịt, đồng thời Xi Vưu Hoang Thể sẽ phát triển ở trong thân thể mới tinh này.

Nhưng sau khi đám máu tủy này gia nhập vào trong, La Chinh lập tức phát hiện da thịt mình lại nứt toác ra một lần nữa, mà đợt nứt gãy lần này còn kinh khủng gấp mười lần đợt trước!

Nói cách khác, toàn bộ Nhục Thân kiếp sẽ… tái diễn một lần nữa!

“Rốt cuộc chuyện này là như thế nào…” La Chinh khóc không ra nước mắt.

Bên ngoài động Nạp Hoang, trên mặt ông lão già nua toát ra vẻ lo lắng chưa bao giờ có, đôi bàn chân không ngừng đi tới đi lui quanh động Nạp Hoang đang đóng kín.

Sắc mặt của đám Phù Nhị và Trì Nghĩa cũng khá khó coi.

Trái lại, mặc dù đám người Tử Ngọc và Điêu Viễn cũng rất buồn bực nhưng không quá mức như những người bị lưu đày kia.

Dù sao nhóm Tử Ngọc cũng là người sinh ra ở thế giới này, bọn họ biết Xi Vưu rất vĩ đại nhưng đối với thế giới mẹ, họ lại có một cảm giác xa cách trời sinh.

Nếu La Chinh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vấn đề lớn nhất mà Tử Ngọc gặp phải chính là rất có thể họ sẽ thất bại trong trận chiến với bộ tộc Hiên Viên. Đây là một tổn thất lớn, nhưng Tử Ngọc vẫn có thể tiếp nhận được.

Còn nhóm người ông lão già nua, Phù Nhị, Trì Nghĩa thì vừa mới nắm được vài tin tức của thế giới mẹ thông qua La Chinh, đồng thời hiểu thêm về tình cảnh của Thần vực, vả lại thân phận của La Chinh rất đặc biệt nên không thể để xảy ra bất kỳ biến cố nào!

Có khi hắn chính là hy vọng duy nhất!

Thế nhưng biến cố lại bất ngờ ập tới.

Ngay sau khi những giọt máu tủy kia tràn vào trong động Nạp Hoang, sức sống trong cơ thể của La Chinh lập tức biến đổi mãnh liệt.

Phù Nhị và Trì Nghĩa cùng vội vàng nhìn sang ông lão già nua, Phù Nhị nói: “Đại ca, sức sống của La Chinh suy yếu đi rất nhiều!”

“Sức sống của hắn đang nhanh chóng tiêu tán” Một người bị lưu đày khác lo lắng nói.

Sự nhạy bén của nhóm người bị lưu đày mạnh hơn La Chinh rất nhiều. Dù động Nạp Hoang bị đóng kín cũng không ngăn được thần niệm của bọn họ, cho nên bọn họ có thể thấy rõ những thay đổi trong thân thể La Chinh.

“Cạch!”

Ông lão giẫm lên cái khe của động Nạp Hoang, trên gương mặt già cỗi hiện lên vẻ bất khuất. Ông lạnh nhạt lên tiếng: “Các ngươi tránh ra hết đi”

“Đại ca, huynh muốn mở động Nạp Hoang ư?” Phù Nhị hỏi.

“La Chinh không thể chết được” Mắt ông lão lóe sáng: “Tránh hết ra cho ta!”

“Hây da!”

Ông thét lên một tiếng, uy thế linh hồn đáng sợ cuồn cuộn tản ra bốn phương tám hướng.

Ông là Xi Vưu Vệ Ngũ Tinh, là nhân vật đứng đầu trong Xi Vưu Vệ, chỉ đứng sau tám mươi mốt Ma Thần của bộ tộc Xi Vưu. Uy thế mà ông thả ra kinh khủng tới cỡ nào?

Đám người bị lưu đày, Tử Ngọc, Điêu Viễn và rất nhiều hoang thần đều lập tức giải tán…

Sau đó, bọn họ liền thấy thân thể ông lão già nua bắt đầu to dần lên, chẳng mấy chốc đã biến thành một người cao chừng ba mươi nghìn mét.

Đám người bị lưu đày đã tới thế giới này nên cũng tu hành hoang thần. Sở dĩ ông lão già nua hóa thanh người khổng lồ cao ba ngàn trượng là bởi vì hang động ở đây chỉ cao có ba ngàn trượng mà thôi.

Ông cúi người xuống, thân thể nghiêng về phía trước, đôi tay vạm vỡ đập lên động Nạp Hoang.

“Ầm…”

Sức mạnh hoang thần trong cơ thể ông bộc phát trong nháy mắt. Cùng lúc đó, trên cánh tay ông ta hiện lên từng đường vân màu máu, bên trong những đường vân này toát ra không phải sức mạnh hoang thần mà là khí tức của khí hỗn độn, đó là phương pháp mà ở thế giới mẹ mới có…

Tất cả mọi người căng thẳng nhìn cảnh tượng này. Ông lão già nua là kẻ mạnhnhất trong những người bị lưu đày, ông đã dồn hết toàn lực ra rồi, liệu có thể phá vỡ một khối nhỏ của xương cốt cổ thần Hỗn Độn không?

“Ầm ầm…”

Trên hai cánh tay của ông lão già nua nổi gân xanh, tất cả mọi người đứng cách rất xa nhưng cũng có thể cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp khó mà tưởng tượng nổi ở trong hai cánh tay kia.

Một cơn chấn động nho nhỏ truyền từ xung quanh hai cánh tay kia ra, đây là chấn động do sức mạnh của ông lão già nua gây ra.

“Rốt cuộc ông lão này có sức mạnh kinh khủng đến cỡ nào?” Mão Tuyết hít mũi một cái, hỏi.

Đây cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy ông lão già nua, cảnh tượng này thật sự khiến tâm hồn nhỏ bé của nàng rung động.

Đôi tay già nua nhìn như vô lực kia dường như có thể xé nát tất thảy.

“Về bản chất thực lực của họ đã khác chúng ta rồi, bọn họ không dùng hoang thần làm chủ, mà dùng chân thần làm chủ” Trừng Úy lẳng lặng nói.

“Không cần biết là lấy cái gì làm chủ, có thể thu được sức mạnh khủng khiếp nhường này thì đúng là chẳng thể nào tưởng tượng nổi” Mão Tuyết lắc đầu, nói.

Mười giây sau…

Động Nạp Hoang trong tay ông lão không nhúc nhích tí nào. Ông gập người lại, phun ra một ngụm khí đục rồi dừng tay. Gương mặt ông vốn đã già nay lại càng thêm yếu đuối và cằn cỗi, ngay cả giọng nói của ông cũng khàn hơn vài phần: “Muốn phá vỡ xương của cổ thần Hỗn Độn, lão già như ta vẫn quá ngây thơ rồi”
Bạn cần đăng nhập để bình luận