Bách Luyện Thành Thần

Chương 2583: Vương quốc của Đại Thực Yêu Hoa

Đoàn người Lại Hoa Bắc bước lên phi thuyền khổng lồ, ai nấy đều vô cùng phấn khíchĐối với bọn họ, đây sẽ là một cuộc đời mới.

Đạo Kiếm Cung không cho bọn họ nhiều thời gian để chuẩn bị, sau khi biết được tin tức đều vội vội vàng vàng từ biệt người nhà.

Chiếc phi thuyền màu xanh của Đạo Kiếm Cung được trang trí vô cùng tinh xảo, lớp gỗ trên mạn thuyền nổi lên hoa văn tự nhiên, có lẽ là một loại gỗ cực kỳ quý hiếm. Hoa văn được thiên nhiên tạo thành này có hiệu quả giúp người ta tĩnh tâm tĩnh trí, khiến tất cả những người bước chân lên đó đều cảm thấy thanh thản thoải mái.

Mười chân thần đại viên mãn bước lên phi thuyền, đa số đều có vẻ câu nệ, thậm chí Lại Hoa Bắc và mấy người khác trông còn rón ra rón rén.

Duy chỉ có La Chinh là vô cùng bình tĩnh.

Dù sao bản thân Thần vực vốn chính là một chiếc phi thuyền. Ngay cả phi thuyền khổng lồ đến thế mà hắn còn điều khiển rồi, nên khi nhìn phi thuyền khác hắn đều cảm thấy có vẻ nhỏ bé. Huống chi chiếc phi thuyền này của Đạo Kiếm Cung còn chẳng bằng phi thuyền Lăng Tiêu.

Sau khi mọi người đều lên phi thuyền màu xanh, một người đàn ông áo xanh trong đó bỗng cất tiếng: “Khởi hành!”

Phi thuyền màu xanh khẽ rung lên, lặng lẽ rời khỏi Đông Cảng.

Thiên Dung thành to lớn nhanh chóng bị bỏ lại phía xa, mọi người bay lên cao, nhanh chóng bay vút về phía trước một cách ổn định.

La Chinh đứng bên mạn thuyền, nhìn xuống cảnh tượng bên dưới. Cho dù đang ở độ cao trên trăm nghìn mét, nhưng đập vào mắt hắn vẫn là một mảnh bụi vàng mông lung.

“Qua Thiên Dung thành vậy mà vẫn còn sa mạc?” Ánh mắt La Chinh nghiêm túc lại.

Trên sa mạc là từng cơn bão cát cuồn cuộn, La Chinh cũng biết những cơn bão cát này là do Đại Thực Yêu Hoa đùa dai tạo ra.

Nếu xung quanh Thiên Dung thành vẫn là sa mạc rộng lớn, vậy e rằng không tốt cho Tà Thần.

Mấy ngày trước hắn đã thả Tà Thần rời đi, nhưng hắn ta không chọn vào Thiên Dung thành mà đi dọc theo con sông lớn. Tuy nhiên, khi nhìn xuống từ trên cao, con sông kéo dài mấy trăm dặm ấy cuối cùng vẫn chảy vào trong sa mạc…

Có điều, xem ra bây giờ Tà Thần vẫn chưa gặp phải nguy hiểm gì. Dù sao, một khi hắn ta chết đi là sẽ sống lại trong “vùng đất ký linh” trong cơ thể La Chinh.

“Ngươi… có vẻ… rất hứng thú với Thiên Đô Châu?” Lúc này đằng sau La Chinh vang lên một giọng nói yếu ớt.

Cô gái có sắc mặt tái nhợt chậm rãi bước tới bên cạnh hắn rồi dựa nửa người lên mạn thuyền như không có chút hơi sức nào, hai mắt cũng quan sát cảnh vật bên dưới.

“Không biết sa mạc này kéo dài đến nơi nào mới là tận cùng?” La Chinh mở miệng hỏi.

Cô gái có sắc mặt tái nhợt chớp mắt một cái, sau đó vươn ngón tay rạch nhẹ vào không trung rồi lập tức nói: “Toàn bộ Thiên Đô Châu… đều là sa mạc… Nơi này là sa mạc Hạn Hòa… Bên kia là sa mạc Lạc Nhật… Bên kia…”

“Hoàn cảnh ở Thiên Đô Châu khắc nghiệt đến vậy sao?” La Chinh hơi sửng sốt.

Cô gái nở nụ cười yếu ớt: “Còn không phải ư… Nếu không thì có ai lại đi từ bỏ cả một châu như này… Lý do cũng là vì nơi này… chỉ có cát…”

Nghe nàn nói như vậy, La Chinh thoáng đăm chiêu suy nghĩ.

Lại Hoa Bắc giải thích cho La Chinh rằng Thiên Đô Châu không có thế lực lớn cai quản là bởi vì Tam Điệp Quan, cho nên không cho phép các tông môn lớn khác chiếm cứ châu này. Khi ấy trong lòng La Chinh cũng từng có một chút nghi hoặc, bây giờ xem ra giải thích của cô gái này đáng tin hơn.

Bởi vì Thiên Đô Châu quá mức cằn cỗi, cho nên những thế lực lớn căn bản không thèm để vào mắt.

“Ngươi không phải… người Thiên Đô Châu phải không?” Cô gái có sắc mặt tái nhợt lại nói.

Cuối cùng cũng tới câu hỏi này rồi…

Ánh mắt La Chinh lóe lên, tất nhiên đã liệu trước được chuyện Đạo Kiếm Cung sẽ hỏi thân phận của mình. Hắn cũng đã chuẩn bị xong lời giải thích.

“Ta quả thực không phải” La Chinh gật đầu.

Hắn chờ cô gái tiếp tục đưa ra câu hỏi, không ngờ đề tài này tới đây là kết thúc. Cuối cùng lời giải thích của La Chinh chẳng có chỗ sử dụng.

Nhóm Lại Hoa Bắc lặng lẽ ngồi một bên trên phi thuyền, còn ba người đàn ông áo xanh thì đứng đầu thuyền để điều khiển con thuyền. Ngoại trừ tiếng gió tạo ra khi bay tốc độ cao, trên phi thuyền bỗng trở nên vô cùng yên tĩnh.

Đúng lúc này, ánh mắt nhìn xuống dưới của La Chinh chợt lóe lên: “Đó là…”

Trong sa mạc bên dưới dấy lên một cơn lốc xưa nay chưa từng có. Phạm vi bao phủ của bão cát khổng lồ vượt xa tưởng tượng của La Chinh, mà ở trung tâm bão cát thấp thoáng một tòa thành nguy nga.

“Thành của Sa dân” Cô gái nhìn xuống dưới, hờ hững nói.

La Chinh nhớ lại những Sa dân trong sa mạc Xích Dương, liền hỏi: “Những sa dân này thực sự có quốc gia của riêng mình à?”

“Quốc gia?” Cô gái khẽ lắc đầu: “Đó không phải quốc gia của Sa dân… Đó là quốc gia… của Đại Thực Yêu Hoa… Ngươi nhìn đi”

La Chinh nhìn theo phương hướng nàng chỉ, cho dù cách xa trăm nghìn mét trên cao nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy từng bụi Đại Thực Yêu Hoa với hình thể khổng lồ đứng sừng sững trong tòa thành này. Những bụi Đại Thực Yêu Hoa này lớn gấp nghìn lần La Chinh nhìn thấy lúc trước!

Mỗi một bụi Đại Thực Yêu Hoa giống như quái vật to lớn bò lổm ngổm trên mặt đất, bảy cái đầu nhìn quanh bốn phương tám hướng.

Lần này La Chinh thực sự chấn động, hắn khẽ há miệng, hỏi: “Những Đại Thực Yêu Hoa này sao có thể khổng lồ như vậy…”

“Khổng lồ à… Ngươi nhìn tiếp đi…” Cô gái có sắc mặt tái nhợt bảo hắn nhìn sang một bên khác.

Con ngươi La Chinh bỗng co chặt lại.

Ở một nơi xa xôi mấy chục nghìn dặm phía trước phi thuyền, một cây Đại Thực Yêu Hoa khổng lồ hơn nữa đang nằm vắt ngang ở đó.

Đại Thực Yêu Hoa này chắc cao hơn chục nghìn dặm, hơn nữa thân thể khổng lồ của nó còn đang co quắp trên mặt đất. Nếu duỗi dài ra thì có lẽ dài hơn trăm nghìn đạm cũng không chừng!

“Đó là vua của Đại Thực Yêu Hoa… Nó đã bước vào Thập Ngũ Trọng Thiên của Bỉ Ngạn rồi… Toàn bộ Sa quốc này… đều do nó làm chủ… Hay nói đúng hơn, nó mới là chúa tể của Thiên Đô Châu…” Cô gái thản nhiên nói.

“Một cái cây mà có thể bước vào Bỉ Ngạn cảnh, còn có thể phát triển đến mức như vậy!” La Chinh thoáng ngây người.

Cô gái cười nhạt một tiếng: “Trong thế giới này… còn có nhiều chuyện ly kỳ hơn nữa…”

“Nhưng nhiều Đại Thực Yêu Hoa như vậy, chúng nó lấy gì làm thức ăn?” La Chinh lại hỏi một vấn đề khác.

Nếu Đại Thực Yêu Hoa đã thành lập một quốc gia to lớn đến thế thì thức ăn cho chúng cũng phải là con số vô cùng không tưởng. Nếu chỉ dựa vào đám Sa dân dẫn dụ mấy kẻ thơ ngây từ ngoài tới cho chúng ăn thì không thể nào lấp đầy dạ dày của đám Đại Thực Yêu Hoa này.

“Thức ăn của chúng… chính là Sa dân…” Nàng thản nhiên nói.

“Chúng đều lấy Sa dân làm thức ăn? Lẽ nào đám Sa dân này không bỏ trốn sao?” La Chinh khẽ siết chặt nắm đấm. Hắn không phải chúa cứu thế, thậm chí đã giết chết vài tên Sa dân lừa gạt mình, nhưng dù sao Sa dân và hắn đều cùng là con người.

Cô gái lạnh nhạt nhìn La Chinh, chợt nói: “Ngươi quả nhiên không phải… người của thế giới mẹ!”

Trong tiềm thức của La Chinh, Nhân tộc hẳn phải chiếm địa vị chủ đạo. Đám hung thú và yêu vật khác có thể phụ thuộc vào con người, nhưng không thể vượt lên trên loài người được. Mặc kệ ở vũ trụ hay ở Thần vực thì đây đều là nhận thức chung.

Nhưng trên thế giới mẹ thì không như vậy, Nhân tộc thuần túy chỉ giới hạn trong một vài thế lực lớn mà thôi. Còn các chủng tộc do hung thú và yêu vật hình thành mới là thành phần chính trên thế giới mẹ.

*Wakalà đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩmBách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận