Bách Luyện Thành Thần

Chương 3822: Đối mặt

La Niệm dựa người trên vách tường, sững sờ nhìn “ống khói” đằng xaNhững ngày tháng mạo hiểm với muôn vàn điều kỳ diệu thú vị đã kết thúc, tiếp theo đây cậu phải đối mặt với thần chết.

Cậu thật sự chưa chuẩn bị tốt tâm lý về mặt này…

Từ nhỏ cậu đã nghe mẫu thân kể đủ loại truyền kỳ về phụ thân, nào là hắn đã cứu Vân điện như thế nào, rồi cứu Trung Vực, cứu Đại Thiên Thế Giới, cứu Hoàn Vũ ra sao…

Phụ thân cậu vẫn luôn là thiên mệnh chi tử, làm việc gì cũng dễ dàng như thể nước đẩy thuyền trôi, giống như những hành động vĩ đại đó đều được hoàn thành trong những lời bàn tán nói cười.

Mặc dù cậu có nghe Ninh Vũ Điệp nói rằng phụ thân cũng từng rơi vào đường cùng vô số lần, rồi có vài lần lượn quanh bên bờ sinh tử, nhưng nghe nói và tự mình trải qua thì luôn khác biệt hoàn toàn.

Một tử cục chưa ai từng thành công thì cậu chắc gì đã thành công?

Nhất định phụ thân cũng đã đứng trước cục diện như này, trong lòng phụ thân nghĩ thế nào…

La Niệm ngồi bất động mấy canh giờ.

Sắc trời tối dần.

Vòng vàng trên đỉnh Thâm Không như phủ thêm một lớp vảy, từ màu vàng kim chuyển dần thành màu đen sì. Màn đêm buông xuống, ánh sáng mờ mờ chiếu trên ống khói, nhìn từ xa trông nó hệt như một con thú khổng lồ đứng đó cắn nuốt người.

Trong kiến trúc hình bầu dục, Tiết trưởng lão dùng ngôn ngữ của Hung tộc không ngừng trò chuyện.

Lúc các sinh linh trong Thâm Không trò chuyện với nhau, âm thanh cũng rất đặc biệt. Chúng không giàu tiết tấu như sinh linh Chủ Giới mà chỉ phát ra từng đợt âm thanh rất rất nhẹ, nghe tựa như một đám dế mèn đang kêu khe khẽ.

Tiết trưởng lão vẫn đang chỉ dạy các tộc nhân Hung tộc, bọn chúng cần lấy đủ tri thức mới có thể đối phó với thử thách trong ống khói.

Những tộc nhân Hung tộc này đều biết rõ số phận của mình, vì muốn giành lấy xác suất bất khả thi mà chúng chỉ có thể liều mạng hấp thu bất cứ một tri thức nào có khả năng cần dùng đến.

Tộc nhân Hung tộc từng rất nguyên thủy, đừng nói chiếm lấy một chỗ trong quảng trường rộng lớn này mà ngay cả mấy cửa ải ban đầu chúng cũng không qua được. Sau khi “con nhện” bắt bọn chúng vào trong không gian dưới đất, chúng đều bị ánh vàng vùi lấp.

Đêm dần sâu hơn, lớp vảy đen trên vòng vàng ngày càng dày thêm, xung quanh cũng trở nên tối đen.

Tiết trưởng lão vươn tay vạch nhẹ trên vách tường, một ngọn lửa hình tròn từ từ hiện ra, chiếu rọi lên đám người bên trong và ngoài phòng.

Lúc này La Niệm đột nhiên đứng dậy, nặng bước đi vào.

“Nghĩ kỹ rồi à?” Tiết trưởng lão hờ hững hỏi.

“Tại sao nơi đây lại xuất hiện ống khói kiểu này, chúng chọn lựa sinh linh có trí tuệ là vì mục đích gì?” La Niệm hỏi.

“Câu hỏi hay lắm” Trên mặt Tiết trưởng lão lộ vẻ ngợi khen: “Mặc dù Dưỡng tộc đã bị diệt, nhưng trước khi diệt vong chúng đã bố trí những thứ này. Thật ra đây là một hành động vĩ đại”

Mặc dù Dưỡng tộc đồng quy vu tận với Đan tộc nhưng trước khi diệt tộc, chúng đã để lại di sản quý giá này. Mục đích của chúng là để tuyển chọn ra một sinh linh trí tuệ để khôi phục lại Thâm Không.

Đây là một chủng tộc bác ái, dù chúng đã không còn tồn tại nhưng hy vọng văn minh Thâm Không tiếp tục được truyền thừa.

Nghe Tiết trưởng lão nói vậy, La Niệm thở hắt ra một hơi: “Ta nghĩ kỹ rồi, ta đi! Ông dạy ta phải làm gì đi?”

Tiết trưởng lão cũng không bất ngờ gì đối với quyết định của La Niệm, bởi vì đây gần như là lựa chọn tất nhiên.

“Không cần vội vàng” Tiết trưởng lão vỗ vỗ mặt đất cạnh mình, ra hiệu cho La Niệm ngồi xuống. Sau đó ông chỉ vào “ống khói” và nói: “Mấy năm qua ta vẫn luôn rất hoang mang, nếu Dưỡng tộc đã hy vọng tuyển ra được một người thừa kế thì tại sao còn phải thiết kế một thử thách khó nhằn đến vậy, khó đến nỗi không ai vượt qua được?”

“Tại sao?” Đối với vấn đề này, La Niệm cũng không hiểu.

“Bởi vì xây dựng lại Thâm Không không phải là việc mà sinh linh Thâm Không bình thường có thể làm được. Thế giới này đã vỡ vụn hơn phân nửa, khắp nơi đều đầy rẫy không gian ngăn thứ tư” Trong mắt Tiết trưởng lão lóe lên tia sáng trí tuệ: “Chúng cần chọn ra một tồn tại đủ khả năng điều khiển món đồ kia, với sinh linh chỉ sử dụng được mỗi loại năng lực ‘Ngưng Năng Cực Thái’ như tộc nhân Hung tộc thì rất khó phù hợp với yêu cầu của chúng. Tình hình của các chủng tộc Thâm Không khác cũng không khác là bao”

Hai mắt La Niệm trừng to, cậu nói: “Nhưng ta chẳng có năng lực gì cả…”

Muốn nói đến năng lực thì La Niệm chỉ có được mỗi sức mạnh Thần đạo của thế giới hỗn độn. Đừng nói ở thế giới ngăn thứ năm mà ở thế giới ngăn thứ tư, thậm chí ngăn thứ ba, nó đều chẳng đáng lọt vào mắt.

“Nhưng ngươi có năng lực băng xuyên thế giới” Tiết trưởng lão nói: “Xuyên qua các thế giới tầng cấp khác nhau, đây là năng lực rất rất mạnh!”

“Ý của Tiết trưởng lão là, không gian trong ống khói kia chính là thế giới ở tầng cấp cao hơn?” Ánh mắt La Niệm hơi lóe lên.

“Không biết” Tiết trưởng lão đáp.

“…”

La Niệm dở khóc dở cười hỏi: “Tiết trưởng lão, theo lời ông thì ông đến Thâm Không đã từ rất rất lâu rồi. Ông dừng chân ở đây cũng được một khoảng thời gian khá dài, vậy mà ông bảo là ông không biết?”

“Ta chưa bao giờ thật sự tiến vào bên trong ống khói kia, và bất cứ sinh linh nào đi vào trong đó cũng đều không trở ra. Những thông tin về không gian bên trong ống khói, ta chỉ có thể tìm kiếm trong tư liệu do tộc nhân Dưỡng tộc để lại. Ta chỉ xác định được rằng đó là một cuộc kiểm tra rất đặc biệt, một cuộc kiểm tra liên quan đến trí tuệ, năng lực và cả tầm mắt, nhưng cụ thể nó có gì thì ta không thể biết được” Tiết trưởng lão lắc đầu.

“Vậy bản thân ông không định đi vào đó à?” La Niệm lại hỏi.

Trong Hung tộc, vai trò của Tiết trưởng lão tương đồng với thầy giáo, vậy mà thầy giáo của Hung tộc lại không biết trong ống khói có gì, điều này thật quá cạn lời.

“Đương nhiên là có” Tiết trưởng lão thản nhiên nói: “Nhưng năm xưa ta dung hợp được với thân thể của tộc nhân Hung tộc này là do tình cờ, không còn cơ hội dung hợp thân thể nào khác nữa. Một khi chết trong đó, ta sẽ không còn hy vọng, thế nên ta vẫn luôn trong trạng thái do dự và chờ đợi…”

“Không ngờ cuối cùng chờ được ngươi” Tiết trưởng lão cảm thấy hết sức vui mừng vì phán đoán chính xác của mình: “Cho nên lần này, ta sẽ cùng với ngươi đi vào chung!”

“Ông còn có một thân xác ở ngoài, còn ta mà chết là chết thật luôn đấy” La Niệm vẫn cảm thấy không công bằng.

Tiết trưởng lão cười nhạt một tiếng, nói: “Ta sẽ để thân xác kia của ta tự sát ngay bây giờ, được chưa?”

Từ lâu ông đã coi nhẹ chuyện sống chết, bây giờ thông qua La Niệm mà ông biết rõ về tình cảnh của Tứ Linh Môn, thế nên đối với ông, “được ăn cả ngã về không” chính là lựa chọn tất nhiên.

La Niệm nghe được câu nói dứt khoát mà hời hợt của Tiết trưởng lão, trong lòng cũng rung động. Cậu đột nhiên cảm thấy mình không nên tính toán chi li…

“Bao giờ chúng ta vào đó?” La Niệm hỏi.

“Chờ đã, chờ cơ hội” Tiết trưởng lão nói.

Trong ba ngày sau đó, Tiết trưởng lão truyền hết mọi kinh nghiệm của mình cho La Niệm. Mặc dù những kinh nghiệm này chỉ do Tiết trưởng lão suy đoán ra, nhưng dù sao cũng đã được thử nghiệm và kiểm lỗi qua tính mạng của từng tộc nhân Hung tộc. Lúc ông mới dẫn theo tộc nhân Hung tộc đến đây, tộc nhân Hung tộc chỉ có thể leo lên được năm mét trong ống khói, mà bây giờ dù chỉ là tộc nhân Hung tộc yếu kém cũng có thể trèo lên cao bảy tám mươi mét, còn tộc nhân ưu tú nhất thậm chí trèo được đến một trăm sáu mươi mét.

Điều này có nghĩa là, kinh nghiệm của Tiết trưởng lão có hiệu quả.

La Niệm cũng hiểu rõ tầm quan trọng của chuyện lần này, thế nên mấy ngày qua cậu nghe Tiết trưởng lão giảng giải hết sức chăm chú.

Ba ngày sau, một vài chủng tộc Thâm Không xuất hiện trên khoảng trường khổng lồ, chúng chia từng tốp nhỏ đi thuận theo đường cong màu lục, tiến thẳng đến ống khói to lớn kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận