Bách Luyện Thành Thần

Chương 3062: Cảm giác nguy cơ

“Hắc Thuyền?” Lôi Ly thầm giật mìnhLúc ẩn núp ở Ẩm Tuyết Châu, Lôi Ly đã phát hiện ra Hắc Thuyền. Chỉ có điều, trước khi Hồn Nguyên Đại Thế Giới mở ra, Hắc Thuyền đã bị Phục Hy đuổi ra khỏi Ẩm Tuyết Châu rồi.

Lôi Ly và người của Hắc Thuyền không có chút liên quan nào, thật không ngờ nó vừa thoát khỏi Phục Hy thì Hắc Thuyền đã đuổi theo!

“Tách tách!”

Nó vung đôi cánh to lớn của mình lên, tăng tốc một lần nữa.

Nhưng Lôi Ly chẳng bay được bao xa thì tốc độ bỗng giảm mạnh, ở đầu kia của lối đi không gian lại xuất hiện một chiếc thuyền đen khác.

Hai chiếc thuyền đen tựa như u hồn, lẳng lặng trôi đến gần nó, chặn đứng nó trong lối đi không gian.

“Vèo…”

Trên chiếc thuyền màu đen đằng sau, Thần Đồ nắm lấy mép váy của mình, mũi chân nhún nhẹ trên mạn thuyền, thân hình đã lượn lờ về phía Lôi Ly, còn người đồng thì theo sát phía sau nàng ta.

Từ chiếc thuyền đen ở phía trước, một người bọc kín trong băng vải trông như một cây gậy trúc cũng lướt đến, tạo thành thế gọng kìm. Ở bên cạnh “cây gậy trúc” này còn có một con Nhĩ Thử với hình thể rất lớn, trên mắt phải của nó có một vết sẹo thật sâu như bị ai đó chém qua một nhát, trong đôi mắt lóe ra tia sáng sắc bén.

Nhĩ Thử này tên là “Linh Ngộ”, từng là cánh tay phải của Thắng Thiên Thử Vương, sau này phản lại tộc Nhĩ Thử và gia nhập Hắc Thuyền, đến tận bây giờ cả tộc Nhĩ Thử vẫn đang truy lùng đuổi giết nó.

“Tác tách!”

Một tia sét lượn vòng quanh thân Lôi Ly, nó lên tiếng hỏi, vẻ mặt vô cùng khó coi: “Người của Hắc Thuyền đến tìm ta làm gì?”

Thân hình Thần Đồ lặng lẽ trôi nổi giữa hư không, nàng ta vươn tay ra tạo thành chữ “Một”, đôi môi đỏ gợi cảm cong lên thành nụ cười mê đắm lòng người. Giọng nói lanh lảnh lập tức vang lên: “Một nửa, giao một nửa mấy thứ mà ngươi lấy được cho chúng ta”

“Chít! Chỉ cần một nửa! Hắc Thuyền không tham lam!” Nhĩ Thử cũng nói theo.

Đương nhiên Lôi Ly biết rõ mấy vòng tròn kia quan trọng nhường nào. Đây là vật mấu chốt để các sinh linh Bỉ Ngạn quay về hỗn độn, mỗi một vòng tròn đều có giá trị không thể ước lượng nổi, có bảo rằng thứ này sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ kết cấu hỗn độn cũng không đủ!

“Một nửa à, Hắc Thuyền có vẻ lớn lối nhỉ” Lôi Ly lạnh giọng nói.

“Ngươi không giao cũng được” Người đồng lên tiếng: “Chúng ta sẽ mang đi toàn bộ, mà bảng xếp hạng thập đại hung thú hỗn độn kia có lẽ cũng cần thay đổi một chút. Hậu quả sẽ rất tệ đối với ngươi”

Trong hỗn độn kiểu gì cũng sẽ sinh ra một vài hung thú không biết tên, mà thập đại hung thú hỗn độn là mười hung thú được công nhận xếp hạng đầu. Nếu một con trong đó chết đi thì đương nhiên thứ hạng này sẽ do con hung thú tiếp theo nhận lấy.

Ý uy hiếp của người đồng rất rõ ràng.

“Chỉ bằng các ngươi à?” Lôi Ly trầm giọng nói.

Thần Đồ vẫn cười nói ngọt ngào: “Bọn ta không phải là Nhân Hoàng sơ ý chủ quan, để ngươi có cơ hội may mắn chạy thoát. Bọn ta đã chặn đường ngươi ở đây thì cũng có chuẩn bị chu toàn cả rồi, ngươi không có cơ hội chạy trốn đâu!”

Thần Đồ vừa dứt lời, Nhĩ Thử đã gọi tín vật Bỉ Ngạn của mình ra. Đó là một cái tẩu.

Sương mù trắng ồ ạt trào ra từ cái tẩu này, bện thành một tấm lưới giăng đầy khắp không gian xung quanh. Đây là cách để đề phòng Lôi Ly xé mở lối đi không gian và trốn thoát.

Băng vải bọc ngoài cơ thể “cây gậy trúc” cũng bong ra từng lớp một, để lộ làn da tản ra màu ngũ sắc ở bên dưới, hiển nhiên trong lớp da này ẩn chứa chất độc rất mạnh.

Người đồng thì chẳng làm gì cả. Có điều, một khi bộc phát sức mạnh thuần túy ra, e là ngay đến Phục Hy, gã cũng không sợ.

“Cho ngươi thời gian một nén nhang để suy nghĩ. Hắc Thuyền rất có kiên nhẫn” Thần Đồ chắp hai tay sau lưng và nói.

Lôi điện ngoài thân thể Lôi Ly khẽ chớp lóe, trong con mắt duy nhất của nó thoáng qua vẻ do dự.

Thực lực của các thuyền viên trong Hắc Thuyền đều không yếu, mà quan trọng hơn cả là thủ đoạn của mỗi một thuyền viên đều vừa quỷ dị vừa khó đối phó. Nếu cứng đối cứng với một kẻ thì nó còn làm được, chứ cả bốn tên thuyền viên cùng lúc xuất hiện như này…

“Vụt!”

Đôi cánh của Lôi Ly vung lên thật mạnh, sáu vòng tròn ẩn chứa lực lượng kinh khủng đánh về phía Thần Đồ tựa như ám khí.

Thần Đồ không tránh cũng không né, nàng ta vươn ngón tay non mềm của mình ra, toàn bộ lực lượng trên vòng tròn đã bị nàng ta hóa giải hết. Cả sáu vòng tròn lặng lẽ nằm yên trong tay nàng ta.

Thần Đồ quan sát chúng một lúc rồi khẽ gật đầu với Nhĩ Thử.

Nhĩ Thử thu hồi tín vật Bỉ Ngạn lại, tấm lưới sương mù cũng biến mất.

Lôi Ly hung tợn trừng Thần Đồ và nói: “Nói với thuyền trưởng của các ngươi, ngày tốt của Hắc Thuyền sắp đến rồi!”

Dứt lời, nó lập tức vỗ cánh và nhanh chóng rời đi.

Thần Đồ nghiêng đầu, nở nụ cười vô cùng đáng yêu: “Ngày tốt hay ngày xấu, đối với Hắc Thuyền chẳng có ý nghĩa gì…”

Mười ba sinh linh trên Hắc Thuyền ai cũng là tồn tại đỉnh cao, vô cùng hùng mạnh. Những nhân vật như họ dù có chui rúc ở bất kỳ nơi nào trên thế giới mẹ cũng có thể sống rất thoải mái, muốn tạo lập ra một thế lực lớn là chuyện vô cùng dễ dàng, mà cố gắng chút đỉnh để phát triển nó thành thế lực siêu cấp cũng không phải không có khả năng.

Xưa nay chẳng ai bước lên Hắc Thuyền là để sống những ngày tốt lành cả, họ sẽ chỉ hướng thẳng đến mục tiêu của mình mà giong thuyền tiến lên.

***

Sau trận chiến giữa Phục Hy cùng Lôi Ly, nhóm những người dẫn đầu bên ngoài Hồn Nguyên Đại Thế Giới vẫn luôn nơm nớp lo sợ.

Ngay cả những nhân vật như Thu Âm Hà và Phượng Nữ, một khi bị cuốn vào trận tranh đấu cỡ đó thì không chết cũng sẽ bị lột một lớp da. Còn các đệ tử và tộc nhân trong Đại Thế Giới nếu bị tác động nhẹ đến thôi e là cũng sẽ bị diệt cả thân thể lẫn linh hồn.

Cũng may mà Phục Hy truy đuổi Lôi Ly cả một đường, càng đánh càng xa. Ban đầu họ còn nghe được tiếng sấm nổ đì đùng, nhưng từ từ ngay cả tiếng sấm cũng không thấy vang lên nữa. Hoặc là một người một thú kia đã chui vào trong lối đi không gian mà đánh tiếp, hoặc là đã ra khỏi Ẩm Tuyết Châu rồi.

Sau khi các tộc nhân và đệ tử đạt đến Hồn Nguyên cảnh, họ lần lượt được truyền tống ra ngoài.

Một vài tộc nhân của các tiểu tộc vừa ra đến nơi đã lập tức lên phi thuyền của bản tộc, vội vàng rời đi.

Tộc nhân của các thế lực siêu cấp thì nhiều hơn nên đương nhiên vẫn còn chờ ở đó.

Vẻ mặt của người dẫn đầu tộc Ly Uyên vẫn luôn dài ra như quả cà héo.

Lần này tộc Ly Uyên thực sự quá xui xẻo, ban đầu thì bị Tà Thần tìm đến gây chuyện, cuối cùng ngay cả Kim Thăng cũng bị thế giới của Tà Thần thiêu chết!

Bây giờ mà quay về tộc, người dẫn đầu tộc Ly Uyên căn bản chẳng biết ăn nói thế nào.

“Ù!”

Trong cổng pháp trận tỏa ra tia dao động không gian, La Chinh thong thả bước ra từ đó.

Hắn vừa xuất hiện đã thu hút ánh mắt mọi người ở đây.

Trận chiến giữa hắn và Tà Thần ở khu vực trung tâm thật sự đã vượt qua dự đoán của họ.

Phải biết rằng, cả hai người đều là tiểu bối chưa bước vào Hồn Nguyên cảnh, dương hồn của họ còn ở tại Sắc Giới Thập Tam Trọng Thiên, thế nhưng trận chiến đấu giữa họ đã vượt xa Hồn Nguyên cảnh bình thường.

Mà càng đáng sợ hơn là, Tà Thần còn là sinh linh bước ra từ thế giới trong cơ thể La Chinh!

Trong số những người dẫn đầu ở đây, ánh mắt Phượng Nữ là phức tạp nhất. Nàng ta nhớ tới lúc La Chinh chạy trốn trước kia, hắn cũng từng sử dụng lực khô héo và Phong Vân Độn, cả hai phương pháp này đều từng là thần thông mà các vị tù trưởng Cửu Lê sở hữu, chẳng qua khi ấy Phượng Nữ không suy tư theo hướng này mà thôi.

Bây giờ La Chinh lấy ra Đằng Xà kiếm, hơn nữa Tà Thần còn sao chép được cả ba đầu sáu tay, chứng tỏ tên này chắc chắn là người Cửu Lê.

Người phát ngôn của văn minh…

Người nắm giữ Đằng Xà kiếm…

Hơn nữa còn rất có khả năng rằng hắn là kẻ dùng thân thể tiến vào Bỉ Ngạn…

Chỉ là tàn quân Cửu Lê mà có thể bồi dưỡng ra thiên tài như thế ư?

Khi trước Phượng Nữ không thể diệt trừ hắn từ trong trứng nước, bây giờ lại càng không có cơ hội. Những gì La Chinh thể hiện ra khiến nàng ta cảm giác được mối nguy cơ sâu sắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận