Bách Luyện Thành Thần

Chương 2820: Cơ hội sống

Diệp Thương là người đầu tiên lao tới, La Chinh theo sát phía sauNhững con Doanh Ngư thân hình khổng lồ kia quấn lại cùng nhau, xếp kín kẽ, biến thành một “cột cá” khổng lồ, mà Mạc Nhất Kiếm lại bị vây ở giữa cái cột này.

“Đốt cho ta!”

“Phùng!”

Ngọn lửa linh hồn màu tím bùng lên.

Ngọn lửa linh hồn của Diệp Thương vô cùng uy lực, mặc dù đám Doanh Ngư thân hình khổng lồ kia da thô thịt dày nhưng bị ngọn lửa linh hồn thiêu đốt, thân thể chúng không ngừng vặn vẹo và biến thành từng mảnh cháy đen.

Sau khi đốt chết mấy con Doanh Ngư tầng ngoài, Diệp Thương vạch đống than đen ra, bên trong vẫn rậm rạp chằng chịt toàn Doanh Ngư, Mạc Nhất Kiếm không biết bị bao vây mấy tầng!

La Chinh ở bên cạnh cũng giống vậy. Đánh chết Doanh Ngư thể hình khổng lồ này độ khó cao hơn không ít, chúng mạnh hơn đám lúc trước mấy lần. Dù La Chinh dùng Tâm Niệm Kiếm vô cùng sắc bén mà cũng mới chỉ chém giết được sáu con…

Trái tim bọn họ đều chìm xuống, Mạc Nhất Kiếm chắc là hết cứu được rồi.

Không chỉ như vậy, bọn họ cũng phải đề phòng đám Doanh Ngư này cắn trả, và cả dây leo quỷ dị đột nhiên mọc ra từ dưới đất.

Trên thực tế, đúng là Cơ Trường Kim định một lưới bắt hết cả năm người La Chinh. Ngoài một số Doanh Ngư dùng để công kích những đệ tử Thiên Cung ra, một nửa số Doanh Ngư liên tục không ngừng tụ lại, hình thành một vòng vây lớn.

Trong mắt Cơ Trường Kim, mấy kẻ này đã không khác gì người chết.

Ngay lúc này, La Chinh bỗng cảm thấy một luồng khí cực lạnh truyền ra từ trong “cột cá” khổng lồ kia!

Diệp Thương vốn vẫn còn đang dùng ngọn lửa linh hồn đốt cháy đám Doanh Ngư này, khi luồng khí lạnh kia phả ra, ngọn lửa linh hồn của Diệp Thương đột nhiên tắt ngúm!

“Lạnh quá!”

Luồng không khí này thật sự quá mạnh, còn lạnh lẽo hơn biển Chân Ý gấp trăm lần. Ngay cả La Chinh và Diệp Thương dù đã lên cấp điện hồn cũng không chịu nổi, chỉ có thể rút lui.

Mà cây “cột cá” Doanh Ngư vốn đang điên cuồng ngọ nguậy cũng nhanh chóng ngừng bặt khi khí lạnh kia lan truyền ra. Toàn bộ cột cá bị đóng băng hoàn toàn, biến thành một cây cột thật sự.

“Rắc!”

“Rắc!”

“Cạch!”

Bên ngoài trụ cá bắt đầu xuất hiện vết nứt, những con Doanh Ngư khổng lồ kia cũng vỡ tan tành theo.

Cơ Trường Kim khó hiểu nhìn cây cột này, gã hoàn toàn không nghĩ ra rốt cuộc là thủ đoạn gì mà nháy mắt đã đông cứng đám Doanh Ngư như vậy?

Lúc Cơ Trường Kim đang hoang mang tự hỏi thì “cột cá” kia ầm ầm vỡ tan tành, Doanh Ngư và cả dây leo bao vây Mạc Nhất Kiếm tan thành từng mảnh vụn, một mũi kiếm màu xanh nhạt bay về phía Cơ Trường Kim!

“Đây là Tâm Niệm Kiếm… Nhưng còn khí lạnh là sao?”

Tâm Niệm Kiếm vốn không màu và không có hình dạng, nhưng khí lạnh tích chứa trong đó thật sự quá mạnh mẽ, khí lạnh màu xanh nhạt đã làm hiển lộ hình dáng Tâm Niệm Kiếm!

Cơ Trường Kim nào ngờ sẽ có chuyện như vậy xảy ra!

Đối mặt với mũi kiếm sắc nhọn đột nhiên bay tới, gã bối rối một lát rồi hít sâu một hơi khí lạnh, tránh sang một bên.

“Vèo!”

Mũi kiếm kia gần như là lướt qua ngay sát cánh tay Cơ Trường Kim. Cơ Trường Kim cũng cảm thấy cánh tay mình tê rần, nhất thời mất đi tri giác, linh hồn của gã bị lạnh tới tổn thương!

“Mạc Nhất Kiếm!”

Mạc Nhất Kiếm chém ra một kiếm này rồi rơi từ giữa không trung xuống, nằm trên đống thi thể Doanh Ngư bị đông cứng.

Bị những dây leo kia vây nhốt, lại bị Doanh Ngư cắn nuốt, linh hồn của Mạc Nhất Kiếm không còn chỗ nào lành lặn. Hai cánh tay hắn ta đều biến mất, thân thể lồi lõm, linh hồn của hắn ta bị tổn thương vô cùng nghiêm trọng.

Chỉ có điều, trong trạng thái đó mà hắn ta vẫn có thể chém ra một đòn kinh khủng như vậy, trong lòng đám người Diệp Thương đều thán phục.

La Chinh cũng không có lòng dạ nào đi xem tình trạng của Mạc Nhất Kiếm. Mặc kệ là năng lực gì, cái giá để Mạc Nhất Kiếm đóng băng những Doanh Ngư kia và chém ra một kiếm này tuyệt đối không nhỏ.

Đáng tiếc là vẫn kém một chút, không thể chém chết Cơ Trường Kim.

Mắt thấy Cơ Trường Kim chạy trốn sang một bên, La Chinh đâu thể bỏ qua cơ hội này? Đương nhiên hắn sẽ theo sát gã.

Cơ Trường Kim hốt hoảng trong thời gian ngắn rồi lập tức trấn định lại.

Doanh Ngư ở đây hoàn toàn nghe theo sự chỉ huy của gã, đây chính là ưu thế lớn nhất của gã. Thấy La Chinh lại xông về phía mình, ý nghĩ của Cơ Trường Kim khẽ động, từng con Doanh Ngư lập tức chắn giữa gã và La Chinh, cùng lúc đó lại có một hạt giống nảy mầm phía dưới La Chinh!

Sau khi Mạc Nhất Kiếm bị thứ đó quấn chặt và rơi vào tuyệt cảnh, trong lòng La Chinh đã sớm có đề phòng. Khi thấy loại dây leo đó nảy mầm, sinh trưởng và lan về phía mình, Tâm Niệm Kiếm đột nhiên lượn vòng từ trên xuống dưới, trực tiếp cắt dây leo này thành hai nửa.

Nhưng từng ấy thời gian đã giúp Cơ Trường Kim kéo giãn khoảng cách với La Chinh. Không chỉ vậy, số lượng Doanh Ngư khổng lồ xông về phía La Chinh từ cả bốn phía đều tăng lên càng ngày càng nhiều, nếu La Chinh còn do dự thêm chút nào nữa là sẽ rơi vào trong đó!

“Bên phải!”

“Keng keng keng!”

La Chinh chém giết vài con Doanh Ngư rồi đành buông tha việc đuổi giết Cơ Trường Kim, xông ra ngoài từ phía bên phải.

Nhưng số lượng Doanh Ngư ở đây vừa nhiều vừa đông, La Chinh vừa mới giành được một chút không gian để thở thì lại càng có nhiều Doanh Ngư truy kích tới.

“Muốn giết ta à, chán sống rồi!”

Bây giờ Cơ Trường Kim đã nhắm toàn bộ mũi dùi vào người La Chinh.

La Chinh vừa đánh vừa lùi, tránh thoát mấy phen, cuối cùng vẫn bị những con Doanh Ngư khổng lồ kia dồn vào một góc.

Sau lưng hắn chính là vách tường biến thành từ khói bụi, hắn không còn đường để lui!

La Chinh cau mày nhìn chằm chằm những con Doanh Ngư đang không ngừng đập cánh vù vù, cắn chặt răng. Thủ đoạn mà hắn có thể thi triển ở Bỉ Ngạn quá ít, lần này e là rơi vào đường cùng thật rồi!

Hắn không bao giờ nghĩ rằng chỉ vì một lần ham vui đi hóng chuyện mà mình sẽ rơi vào tình cảnh như vậy.

“Vụt vụt vụt…”

Doanh Ngư tới càng lúc càng gần, La Chinh vẫn thúc giục Tâm Niệm Kiếm không ngừng đâm ra, nhưng số lượng Doanh Ngư mà Tâm Niệm Kiếm đánh chết căn bản như cọng lông trên thân trâu.

“Ôi…”

Lúc La Chinh đang định bỏ cuộc thì bỗng nhiên cảm nhận được bên trái truyền tới một luồng khí lạnh.

“Đó là?”

Trên vách tường khói bụi bỗng xuất hiện một vết kiếm, xung quanh vết kiếm lại là khí lạnh màu xanh bốc lên. Đây là nhát kiếm do Mạc Nhất Kiếm chém ra.

Mạc Nhất Kiếm đã dốc ra hết mọi thứ của mình để chém một kiếm nhưng lại không trúng Cơ Trường Kim, chỉ sượt qua cánh tay gã. Tuy nhiên, nhát kiếm ấy lại vượt qua cự ly mấy nghìn mét và đâm vào vách tường khói bụi này!

“Vách tường này bị đông cứng…” Ánh mắt La Chinh đột nhiên lóe lên.

La Chinh không nắm rõ quy luật trong Bỉ Ngạn, nhưng trên thực tế thì bất cứ thứ gì bị đông cứng đều sẽ giòn hơn.

Hiện tại La Chinh căn bản không còn đường chạy, trong lòng vừa lóe lên suy nghĩ này, hắn lập tức dán lên vách tường khói bụi và xông về phía vết chém kia.

“Rào rào rào…”

Hàng ngàn hàng vạn con Doanh Ngư lớn bơi sau lưng La Chinh khiến đường đi của hắn càng ngày càng hẹp.

“Kéc!”

Một con Doanh Ngư bay tới, cắn một nhát lên đầu vai hắn.

La Chinh bị đau, sức mạnh linh hồn lập tức bộc phát ra.

“Tâm Niệm Hóa Kiếm!”

Luồng khí xoáy màu trắng chợt lóe lên, ba đường Tâm Niệm Kiếm đồng thời bắn ra, vây quanh người La Chinh, chém chết không ít Doanh Ngư, miễn cưỡng tạo ra một ít khoảng trống.

Hắn len theo không gian quý giá này, cuối cùng cũng nhích tới gần vết kiếm kia. Chỉ có điều, trong lúc lao tới, toàn thân hắn từ trên xuống dưới bị không ít vết thương do Doanh Ngư cắn.

“Phá!”

Bây giờ La Chinh không lo được gì nữa, chỉ một lòng thúc giục Tâm Niệm Kiếm đánh về phía vách tường khói bụi kia.

“Két két két…”

Vách tường khói bụi vốn vô cùng kiên cố bỗng trở nên giòn cứng vô cùng, lập tức vỡ thành vô số mảnh sau đòn đánh vừa rồi, tạo ra một lỗ hổng lớn hình tròn ngay trên đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận