Bách Luyện Thành Thần

Chương 2600: Thu Âm Hà

Việc hai ngôi sao nổi bật trong học cung bị La Chinh đánh bại trong trận đấu kiếm chân ý đã không còn khiến bất kỳ ai kinh ngạc nữaDù sao, bắt đầu từ giao đoạn hai nghìn chữ, La Chinh vẫn luôn trải qua đấu kiếm chân ý mà đi lên…

Ngoại trừ các đệ tử học cung dưới hai nghìn chữ là không phát động đấu kiếm chân ý bởi khi ấy còn chưa phát hiện ra “tác dụng diệu kỳ” của La Chinh, còn lại hầu hết những đệ tử khác đều đến khiêu chiến một lần.

Nếu Nguyệt Bạch Thành và Thu Dịch đánh bại La Chinh thì mới được xem là bất ngờ.

“Xem ra… hắn vẫn nằm ngoài dự đoán của ngươi” Thu Hàn Yên nhìn Thu Thắng Thủy.

Ánh mắt Thu Thắng Thủy thoáng hiện vẻ phức tạp: “Ta cứ tưởng thiên phú của hắn cũng chỉ tương đương ta thôi, cùng lắm là nhỉnh hơn ta hồi trước một chút. Hắn đang định lĩnh ngộ một mạch cả bộ chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng đấy à?”

“Nhất niệm ngộ đạo(*)… Thảo nào có thể tu được nhiều môn thần đạo đến thế” Thu Hàn Yên thì thào: “Nghe nói Thái Nhất Thiên Cung đã từng xuất hiện mười chín thiên tài nhất niệm ngộ đạo như hắn… Ta từng được nghe về sự tích của bốn người trong đó… Trong bốn người họ thì có ba người tu chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng, một người tu chân ý Chân Ngôn Thuật Diệt…”

(*) Nhất niệm ngộ đạo: Cảm ngộ đạo chỉ bằng một lần đọc.

Thu Thắng Thủy liền hỏi: “Vậy bốn người đó ra sao rồi?”

Thu Hàn Yên cười nhạt: “Hai trong số họ đã chết, một người thì trở thành một trong ba nhân vật chủ chốt của Thái Nhất điện… Người còn lại thì phòng thủ ở Đông Nam, tại sườn núi Huyết Trấn Long”

Chỉ một câu ngắn ngủi mà khiến tia sáng trong hai mắt Thu Thắng Thủy lóe lên không ngừng.

Đạo Kiếm Cung phụ thuộc vào Thái Nhất Thiên Cung, mặc dù năm xưa Thu Thắng Thủy bỏ lỡ cơ hội gia nhập Thái Nhất Thiên Cung, nhưng hắn ta vẫn được nghe rất nhiều truyền thuyết về nơi ấy đến nỗi thuộc nằm lòng. Hai người mà Thu Hàn Yên vừa nhắc tới chẳng lẽ là đại năng của Nhân tộc!

“La Chinh có thể nhất niệm ngộ đạo, vậy chẳng phải là…” Thu Thắng Thủy nói, giọng run run.

Thu Hàn Yên lại lắc đầu: “Đừng nghĩ quá đơn giản… Thiên tài chân chính phải gánh vác trách nhiệm nhiều hơn hẳn những người khác. Đừng quên, trong số hai người kia có hai người bị chết trẻ… Có câu “Trời cao đố kỵ anh tài”, đương nhiên những người như vậy sẽ phải chịu nhiều gian nan trắc trở hơn…”

Trong lúc hai người đang trò chuyện, La Chinh đã vọt tới chín nghìn ba trăm chữ.

Chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng có tổng cộng chín nghìn bốn trăm bốn mươi chín chữ, chỉ còn chừng hơn một trăm chữ nữa thôi là La Chinh sẽ lĩnh ngộ được toàn bộ chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng.

Nguyệt Bạch Lật, Thu Vân Nhi cùng những cung chủ còn lại đều vô cùng kích động.

“Đạo Kiếm Cung chúng ta sắp có một thiên tài nhất niệm ngộ đạo ư?”

“Đại kiếm tư, nếu người này thật sự có thể nhất niệm ngộ đạo, vậy chúng ta đưa hắn vào Thái Nhất Thiên Cung sẽ nhận được phần thưởng gì?”

Đại kiếm tư suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Cái này… Ta phải quay về lật xem một vài quyển sách đã”

Thái Nhất Thiên Cung là thế lực lớn đứng sừng sững tại đỉnh thế giới mẹ, Đạo Kiếm Cung chẳng qua chỉ là một cung dưới quyền mà thôi. Trong lịch sử Đạo Kiếm Cung chưa từng xuất hiện nhân vật nào có thể nhất niệm ngộ đạo, Đại kiếm tư cũng chưa bao giờ gặp tình huống như này nên đương nhiên không thể nào trả lời được.

Thế nhưng các cung chủ vẫn nhạy cảm ý thức được, rất có thể La Chinh sẽ mang đến sự thay đổi rất lớn cho Đạo Kiếm Cung.

Lúc La Chinh lĩnh ngộ chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng, mấy cung chủ này còn cười nhạo Thu Thắng Thủy và nghi ngờ La Chinh có đủ tư cách được đưa vào Thái Nhất Thiên Cung hay không. Song, đến tận lúc này họ đã hoàn toàn không còn bất cứ ngờ vực nào nữa, thậm chí họ còn hy vọng thông qua La Chinh đòi được thêm ích lợi từ Thái Nhất Thiên Cung!

Theo lý mà nói thì bốn trăm bốn mươi chín chữ cuối chứa đựng toàn bộ tinh hoa của chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng, mỗi lần đọc ra một chữ sẽ cực kỳ gian khổ. Vậy mà La Chinh vẫn không hề ngừng lại hay ngắt quãng chút nào, cứ thế đọc một lượt đến chữ cuối…

Hình kiếm của hắn cũng đã chạm đến điểm cao nhất của Tham Thiên Đại Kiếm.

Sau khi đọc xong, La Chinh nhẹ nhàng thở phào một hơi.

“Một thanh kiếm đúc bằng ý nghĩ tồn tại đến muôn đời sau, dùng đại vận mở ra phồn vinh cho Nhân tộc, thảo nào được gọi là chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng. Môn chân ý của đạo này ắt hẳn được biên soạn bởi đại năng của Nhân tộc…” La Chinh khẽ than.

Đúng lúc này, Tham Thiên Đại Kiếm cao bảy trăm nghìn mét bỗng chấn động.

Mặc dù nó có mũi kiếm, nhưng vì quá khổng lồ nên mũi kiếm không hề sắc bén. Lúc này, một vầng sáng mờ ảo màu trắng đang xoay tròn lên trên dọc theo mũi kiếm, làm tăng thêm vẻ sáng ngời cho Tham Thiên Đại Kiếm.

Các đệ tử, cung chủ học cung và cả Thu Hàn Yên thấy cảnh này đều ngây ra.

“Có đại yêu bất ngờ tấn công ư?”

“Thời điểm này thì chắc không có khả năng đâu…”

“Vậy vì sao Tham Thiên Đại Kiếm lại phản ứng như thế? Chỉ khi nào đại yêu tuyệt thế xuất hiện mới xảy ra hiện tượng này mà!”

Tham Thiên Đại Kiếm trấn giữ trên núi Thất Tinh và phòng thủ nghiêm ngặt cho toàn bộ Thất Tinh Châu, đồng thời cũng là gốc rễ của Đạo Kiếm Cung. Nếu có đại yêu tấn công đến, Tham Thiên Đại Kiếm sẽ tự cảm ứng được và tự động phóng ra “Lăng Kiếm” chém kẻ xâm nhập từ cách đó hàng triệu dặm. Vì vậy, động tĩnh khác thường của Tham Thiên Đại Kiếm mới khiến mọi người bất an đến vậy.

“Có khi nào liên quan đến việc La Chinh nhất niệm ngộ đạo không…” Có người nhỏ giọng suy đoán.

Lúc này Đại kiếm tư mới sực nhớ ra gì đó. Ông ta đột nhiên vỗ tay, gật đầu nói: “Đúng! Chính xác là vậy!”

Cùng lúc đó, ở giữa Tham Thiên Đại Kiếm chợt hiển hiện một ký hiệu kỳ lạ. Trông nó tựa như một vòng tròn, không ngừng hội tụ về phía trung tâm, cuối cùng tạo thành một pháp trận truyền âm khổng lồ.

Năng lực của pháp trận truyền âm cỡ này không chênh lệch là bao so với Hiên Viên Câu Ngọc, có thể thu phát âm thanh trong phạm vi rất xa.

Chỉ có điều, Hiên Viên Câu Ngọc có thể nhằm vào đối tượng ngẫu nhiên, chỉ cần đối phương là Hiên Viên Vệ thì sẽ nhận được tín hiệu. Còn pháp trận truyền âm này thì không linh hoạt bằng, đổi lại khoảng cách truyền âm đạt được phạm vi xa hơn.

Sau khi pháp trận truyền âm hình thành, từ trong đó vang ra một giọng nói như sấm động.

“Ha ha ha… Không tệ… Năm xưa lão phu gieo xuống bảy thanh kiếm trong đại châu hoang vu này, thế mà lại thu hoạch được một người có khả năng nhất niệm ngộ đạo. Thật đúng là quá bất ngờ!”

Các cung chủ kia vẫn vô cùng kinh ngạc, bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới trong Tham Thiên Đại Kiếm lại có pháp trận truyền âm.

Nhưng khi Thu Hàn Yên và Đại kiếm tư nghe được giọng nói này thì cơ thể bỗng thoáng run rẩy. Bọn họ đã biết được thân phận của đối phương.

Đây chính là giọng của “Thu Âm Hà” – người năm xưa đã giáng Tham Thiên Đại Kiếm xuống, và cũng là người sáng lập ra Đạo Kiếm Cung.

Không những vậy, Thu Âm Hà còn được tính là tổ tiên của Thu gia và Nguyệt Bạch gia…

Chẳng qua, nhân vật tựa như Thu Âm Hà sẽ không ở trong Đạo Kiếm Cung mãi được mà ngược lại, ông chu du khắp nơi trong thế giới mẹ.

Đúng như những gì ông nói, ông đã gieo xuống bảy thanh kiếm và Tham Thiên Đại Kiếm là một trong số đó, đồng thời ông còn sáng lập ra bảy tông môn cùng loại với Đạo Kiếm Cung, đối tượng khiêu chiến đều là yêu thú hoành hành trong đại châu.

Nhưng cho đến bây giờ, chỉ còn hai Tham Thiên Đại Kiếm trong đại châu là vẫn tồn tại, một là Đạo Kiếm Cung và một cái khác là Huyết Kiếm thành. Còn năm tông môn còn lại thì mới xây dựng chưa được bao lâu đã gặp phải đợt phản công của một vài đại yêu tuyệt thế, sau khi tan rã thì cũng biến mất giữa dòng lịch sử. Ngay cả mấy thanh Tham Thiên Đại Kiếm kia cũng bị đám đại yêu tuyệt thế hủy diệt.

Bây giờ bỗng nhiên lại được nghe thấy giọng của Thu Âm Hà, người kích động nhất hiển nhiên là Đại kiếm tư. Ông ta trông coi Tham Thiên Đại Kiếm suốt bao nhiêu năm trời nhưng đây là lần đầu tiên được trông thấy pháp trận truyền âm kích hoạt!

“Thu, Thu, Thu lão tiền bối…”

Trong phút chốc Đại kiếm tư cũng không biết nên xưng hô với Thu Âm Hà thế nào, bởi Thu Âm Hà là người khai sáng và cũng coi như là tổ tiên của bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận