Bách Luyện Thành Thần

Chương 2511: Sức mạnh Nguyệt Hoa

Úy Nhàn nằm trên mặt đất nhìn Minh Vi đã hóa thành người khổng lồ, trên mặt là vẻ không thể tin nổi“Đây là thân thể hoang thần ư?”

Úy Nhàn là người có kiến thức sâu rộng, nếu đổi thành người khác có lẽ sẽ không thể tưởng tượng được một người có thể biến thành khổng lồ chỉ trong thời gian ngắn như vậy, không những thế còn sở hữu sức mạnh lớn đến nhường này!

Phương pháp luyện thể của cổ thần ở thế giới mẹ đã hoàn toàn tuyệt tích, bây giờ lại đột nhiên gặp phải ở đây, người khác có ngạc nhiên cũng là chuyện thường tình.

Sau khi tiến vào trạng thái hoang thần, Minh Vi không hề nấn ná. Trong mắt nàng ta lúc này, Úy Nhàn đã trở thành một con kiến.

Đầu ngón tay của Minh Vi tản ra từng vòng sáng bảy màu, sức mạnh khó mà địch nổi hội tụ lại và hướng về phía Úy Nhàn.

Nếu bị ngón tay này của Minh Vi nhấn trúng, e rằng thân thể của gã sẽ bị chia năm xẻ bảy.

Dưới tình thế cấp bách, trong mỗi mắt của Úy Nhàn đột nhiên xuất hiện một huyết phù, thoắt cái hai huyết phù đã bao phủ toàn thân gã, biến gã thành một người máu.

“Rầm!”

Ngón tay của Minh Vi nhấn trúng vào người của Úy Nhàn, lập tức gây ra một chấn động lớn, khiến mặt ngoài của Thần vực lại xuất hiện khiên Thiên Kính một lần nữa. Nếu không có khiên Thiên Kính bảo vệ, e rằng tầng cao nhất của Thần vực sẽ bị Minh Vi nghiền vỡ vụn.

Nếu đổi lại thành một cường giả Bỉ Ngạn cảnh khác trúng đòn này thì e rằng thân thể đã bị nhấn thành một vũng máu thịt be bét, nhưng dưới tình thế nguy cấp, Úy Nhàn đã vứt bỏ sức sống của mình, biến bản thân thành một thi thể máu rồi. Nghiêm túc mà nói, bây giờ có thể xem gã là một người chết.

Dưới trạng thái của một thi thể máu, ngoài một số thủ đoạn hiếm có thì rất khó có cách nào phá hỏng thân thể của gã. Tuy nhiên, hành động này cũng khiến Úy Nhàn chịu thương tổn cực lớn, bởi mỗi lần sử dụng sẽ phải cắt đứt sức sống một lần, sau đó cần phải dùng bí pháp mới có thể cải tử hồi sinh. Bình thường, nếu không phải rơi vào đường cùng, gã sẽ không dùng nó.

Vào lúc ngón tay của Minh Vi nhấc lên, nàng ta nhìn thấy thân thể đẫm máu của Úy Nhàn không hề bị tổn hại chút nào. Trong mắt Minh Vi lại lóe lên vẻ hung ác, giờ đây nàng ta dùng cả bàn tay được ánh sáng bảy màu bao phủ đập về phía Úy Nhàn.

“Rầm!”

“Rầm!”

“Rầm rầm!”

Sau nhiều lần chịu đòn liên tục, thân thể máu của Úy Nhàn chao liệng rồi rơi xuống đất như một chiếc lá cây. Dưới sức ép quá lớn, thân thể của gã thỉnh thoảng sẽ biến thành mỏng dính giống vậy.

Mặc dù xương cốt, mạch máu và lục phủ ngũ tạng toàn thân gã đã bị Minh Vi đập cho nát bấy, song thân thể này vẫn là một chỉnh thể như cũ. Chỉ cần tay của Minh Vi nhấc lên là thân thể của Úy Nhàn lại phục hồi.

“Ha ha ha… Con ả chết tiệt, ta sẽ khiến ngươi…”

“Rầm!”

Úy Nhàn mới nói tới một nửa đã bị Minh Vi ép thành tờ giấy lần nữa. Đợi tới khi phục hồi lại như cũ, Úy Nhàn không thể nhịn được nữa mà hét lớn: “Lộc Gia! Ngươi còn do dự cái gì nữa!”

Lúc này đám Hiên Viên Vệ đang hăng say đánh nhau cùng nhóm Xi Vưu Vệ và tộc Nữ Oa, Lộc Gia thì bị cả nhóm Lê Lạc Thủy, La Tiêu, Lý Huyền Nguyệt cuốn lấy.

Sự chênh lệch giữa cường giả Bỉ Ngạn cảnh và thánh nhân quá lớn. Thực lực của Lộc Gia mạnh hơn Trọng Linh một chút, xếp thứ hai từ dưới lên trong đám Hiên Viên Vệ này, thế nhưng một mình hắn ta cũng đủ để ứng phó được tất cả các thánh nhân. Trong quá trình giao thủ, hắn ta còn giết chết thánh nhân Kiếm Vô Ngân của Kiếm tộc.

“Sí Hồn Trùng Kích!”

Hai mắt lâu chủ Thanh Yêu tỏa ra ánh sáng như tuyết, nàng ta sử dụng bí thuật linh hồn để công kích linh hồn của Lộc Gia. Không một thánh nhân nào có thể đỡ được loại công kích linh hồn này, nhưng Lộc Gia lại chẳng bị ảnh hưởng chút nào.

Lộc Gia vốn còn muốn chế nhạo lâu chủ Thanh Yêu vài câu, song lúc này lại nghe thấy tiếng quát của Úy Nhàn. Thân thể hắn ta đột nhiên chấn động, khi quay đầu lại thì nhìn thấy Úy Nhàn đã kích phát trạng thái thi thể máu rồi. Còn Minh Vi thì hóa thành một người khổng lồ, đang nhấn thân thể của Úy Nhàn đại nhân trên mặt đất và nghiền tới nghiền lui. Cảnh này khiến hắn ta nhìn mà giật nảy cả mình.

Ý niệm của Lộc Gia vừa động, thân thể lập tức biến mất tại chỗ, cấp tốc thoát khỏi trận chiến, giơ cao khay ngọc trong tay lên.

“Vù…”

Khay ngọc rung lên nhè nhẹ, từng mảnh trăng non xuất hiện ở không trung trên Thần vực.

Chúng chính là Đồ Tru Nguyệt Hoa, đã được bọn họ tung ra tầng ngoài của Thần vực từ khi đến đây, chẳng qua bây giờ mới hiện hình mà thôi.

Nhờ Thần Tinh làm chất khởi động, Đồ Tru Nguyệt Hoa lập tức bao phủ phạm vi hàng chục nghìn dặm xung quanh.

Giờ phút này, tất cả mọi người đều cảm nhận được sức mạnh của trăng non bèn vội vàng ngẩng đầu lên. Ngang cả Minh Vi cũng dừng tay và nhìn lên bầu trời.

“Đồ Tru Nguyệt Hoa! Ngay đến thứ này mà bọn chúng cũng mang ra rồi!” Phù Nhị hét lớn.

Phù Nhị là người đầu tiên nhận ra, dù sao ông cũng là người thông thạo pháp trận và phù văn, còn từng nghiên cứu nhiều loại pháp trận trong Thần vực. Mặc dù Đồ Tru Nguyệt Hoa không phải trận pháp lớn gì nhưng lại có danh tiếng không nhỏ trong thế giới mẹ.

Nghe thấy câu nói của Phù Nhị, trong lòng Xi Vưu Vệ và người của tộc Nữ Oa đều hơi chấn động một chút.

“Giao mắt trận cho ta!” Úy Nhàn hét lớn.

Lộc Gia không do dự chút nào, khay ngọc trong tay hắn ta khẽ xoay một cái, tất cả trăng non đều chuyển động theo. Từng ánh trăng sáng tỏ bay thẳng về phía Úy Nhàn.

Lúc này, trên tay Úy Nhàn lại xuất hiện một huyết phù, hóa thành một thanh huyết kiếm một lần nữa. Những ánh trăng kia đều bắn vào mặt ngoài của kiếm, giống như dát lên một tầng sương bạc cho thanh huyết kiếm này vậy.

Sau đó, Úy Nhàn ngước nhìn thân thể khổng lồ của Minh Vi, nhe răng ra cười. Huyết kiếm màu bạc trong tay gã khẽ chém về phía nàng ta một nhát.

Lúc gã chém ra nhát kiếm này, vầng trăng non bao phủ trên đỉnh đầu mọi người lập tức lóe ra ánh bạc. Không có sức mạnh vô hình, cũng chẳng có ánh kiếm, lại càng không có không gian để né tránh. Minh Vi gần như xoay người sang bên cạnh theo bản năng, nhưng đã chậm. Nàng ta cảm thấy phía cánh tay truyền tới một cảm giác đau đớn kịch liệt, toàn bộ cánh tay phải đứt lìa khỏi thân thể.

Cánh tay vừa rời khỏi thân thể Minh Vi thì lập tức thu nhỏ lại, máu từ bả vai của nàng ta tuôn ra ào ào như thác nước.

“Phản ứng rất nhanh nhạy! Nếu ngươi có thể tránh được nhát kiếm thứ hai của ta, ta mới bội phục ngươi” Úy Nhàn cười to, có lẽ gã cảm thấy bản thân đang đứng ở thế bất bại nên cũng dành thêm thời gian để nói những lời thừa thãi.

Tuy nhiên, khi gã vừa giơ huyết kiếm màu bạc lên thì bên cạnh đột nhiên xuất hiện một bóng người màu xanh biếc, đó là cường giả Bỉ Ngạn của tộc Nữ Oa.

“Thải Kết! Đừng mà!”

Minh Vi nhìn thấy cô gái mặc áo xanh kia liền hoảng sợ hét lớn.

Úy Nhàn cười khẩy, huyết kiếm màu bạc trong tay khẽ vung lên một lần nữa, thậm chí gã còn chẳng thèm nhìn cô gái tên là “Thải Kết” kia một lần nào.

Cô gái nọ chỉ vừa nhào tới được nửa đường thì toàn thân đã bị chém thành hai nửa, máu tươi phun đầy đất.

Những tỷ muội của tộc Nữ Oa này đã đi theo Minh Vi rất nhiều năm, tình cảm vô cùng sâu đậm. Bây giờ chứng kiến cảnh này, trên mặt Minh Vi tràn đầy vẻ đau thương.

“Không cần đau lòng đến vậy đâu, ngươi sẽ lập tức đi theo nàng ta thôi” Úy Nhàn lại giơ huyết kiếm màu bạc lên cao lần nữa.

Trong Đồ Tru Nguyệt Hoa, gã chính là chúa tể có thể lấy tính mạng của bất cứ người nào.

Thấy huyết kiếm màu bạc của Úy Nhàn sắp chém ra lần nữa, Phù Nhị ở phía xa cắn răng tế ra một lá bùa màu vàng chói lóa, đồng thời phun một ngụm máu tươi lên lá bùa.

“Phừng…”

Lá bùa nhiễm phải máu tươi lập tức cháy rừng rực, mỗi một tia lửa đều bắn về phía những vầng trăng non trên không trung. Dưới sự ảnh hưởng của ngọn lửa không đáng chú ý này, những vầng trăng non kia hơi bị lệch đi một chút.

Cùng lúc đó, Úy Nhàn cũng hờ hững vung một nhát kiếm về phía Minh Vi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận