Bách Luyện Thành Thần

Chương 2370: Thù hận

Đông Phương Thuần Quân không trả lời cô gái mà chỉ hừ lạnh, nhân tiện nhấc tay chưởng về phía nàng!“Xoẹt…”

Một dấu móng tay màu đen bay xuyên qua không gian đến trước mặt cô gái.

Dấu móng tay này trông bình thường nhưng lại ẩn chứa uy lực cực kỳ đáng sợ, bất cứ vị thánh nhân nào cũng cần phải dốc hết sức lực ứng phó với nó.

Thế nhưng cô gái chỉ khẽ nhướng mày và điểm ngón tay thì một cột sáng trắng to cỡ cánh tay lại bắn từ bầu trời xuống.

Nó va chạm vào dấu móng tay đen như thể đã được tính toán sẵn vậy.

“Bụp!”

Sau tiếng vang trầm đục từ vụ đụng độ, đôi bên cùng biến mất thật nhanh.

Đông Phương Thuần Quân nhíu mày còn cô gái thì cười mỉm như thể không hề xem điều đó ra gì.

Vừa rồi Đường Lôn chịu thiệt trong tay cô gái nên Đông Phương Thuần Quân buộc phải ra tay!

Ông ta biết mình không thể làm tổn thương cô gái nhưng vẫn muốn trả đũa để đỡ mất mặt nên gần như đã dồn toàn lực trong chiêu vừa rồi, vậy mà cô gái vẫn có thể hóa giải một cách dễ dàng. Sức mạnh của nàng ta đã vượt khỏi dự đoán của ông ta.

Tuy Đông Phương Thuần Quân tùy tiện ra tay nhưng cô gái không có vẻ gì là bị chọc giận.

Nụ cười trên môi nàng ta vẫn ấm áp như trước, nàng ta khẽ hỏi: “Giờ còn chưa phải là thời điểm đánh nhau, quay lại vấn đề vừa rồi, chẳng phải các ngươi đang tìm báu vật tín ngưỡng điều khiển vực sâu Ma Vực à?”

“Đúng” Đôi mắt Đông Phương Thuần Quân toát lên vẻ kỳ dị.

“Nó ở chỗ của ta nè” Cô gái mỉm cười.

Các thánh nhân đều chấn động vì lời nói của nàng.

Lẽ nào lý do cô gái này mạnh như vậy là vì có báu vật tín ngưỡng đó ư?

Ánh mắt mọi người đều trở nên nóng rực, đặc biệt là các chân thần đại viên mãn. Giả sử bọn họ có được báu vật tín ngưỡng ấy thì chẳng phải thực lực và địa vị đều sẽ sánh ngang, thậm chí là vượt trên cả Đông Phương Thuần Quân à?

“Nếu ngươi bằng lòng giao món báu vật tín ngưỡng ấy ra thì chúng ta có thể hợp tác” Ánh mắt của Đông Phương Thuần Quân trở nên sâu sắc hẳn: “Trong phạm vi Thần vực, nếu ta có thể làm được thì sẽ cố gắng thỏa mãn ngươi!”

“Thế à?” Cô gái lộ vẻ kỳ vọng.

Đông Phương Thuần Quân thầm vui vẻ trước biểu cảm của cô gái, ông ta không biết lai lịch của nàng nhưng lại cảm thấy nàng không bình thường, có lẽ ông ta thật sự có thể lấy được báu vật tín ngưỡng từ tay nàng chăng?

“Đúng vậy” Đông Phương Thuần Quân gật đầu một cách thận trọng: “Đông Phương Thuần Quân ta chính là thánh nhân hàng đầu, chỉ sợ không còn ai có thể làm được điều ta không thể!”

“Tốt, vậy ngươi giúp ta diệt sạch tất cả thần dân và chân thần trong Thần vực đi!” Đôi mắt cô gái tràn ngập sự tàn nhẫn và độc địa.

“Cái gì…”

“Giết hết tất cả dân trong Thần vực ư? Nàng ta điên rồi sao?”

“Người này vốn là kẻ điên mà, nói vậy cũng không có gì lạ”

Sau khi nghe thế, không ít người đều bắt đầu lầm bầm.

Yêu cầu này có phần quá đáng, đừng nói bọn họ không làm được, cho dù làm được cũng không thể làm.

Dù liên minh các gia tộc quyền thế muốn thống nhất Thần vực nhưng chung quy vẫn là một phần tử trong Thần vực, dù bọn họ có điên đến đâu cũng sẽ không làm chuyện đó.

Ấy thế mà vẻ mặt nghiêm túc của cô gái này lại không giống như giả vờ…

Nét mặt Đông Phương Thuần Quân hơi đờ ra, bất đắc dĩ hỏi: “Không biết ngươi có thù oán gì với thần dân trong Thần vực?”

Thần dân là một phạm trù rất rộng, nghiêm túc mà nói thì tất cả chân thần lẫn thánh nhân đều là thần dân.

Nghĩa là cô gái này có thù hằn với toàn bộ Thần vực sao?

“Bởi vì các ngươi không xứng với thế giới này, các ngươi không có tư cách…” Cô gái nói được nửa câu thì bỗng chuyển đề tài: “Nói nhiều cũng vô ích, món báu vật tín ngưỡng ấy nằm ngay trong cung điện băng của ta, nếu các ngươi muốn lấy đi thì phải xem bản thân có thực lực và may mắn để lấy không…”

Nàng vừa dứt lời thì vương tọa được tạo thành từ băng tuyết sau lưng bỗng vỡ tan, những mảnh băng vụn rơi đầy đất. Nàng đạp lên chúng và từ từ đẩy cửa cung điện ra.

Trước khi vào cung điện băng, nàng đột nhiên lên tiếng: “Chẳng qua các ngươi cũng không còn đường lui khác nữa rồi!”

Sau khi chớp chớp mắt, nàng biến mất sau cung điện.

“Vù vù vù…”

Đám mây khổng lồ phía trên vực sâu Ma Vực xoay tròn ngày càng nhanh hơn.

Mây mù màu đen đã hoàn toàn bao phủ tầng thứ sáu và thứ bảy của vực sâu Ma Vực, cả không gian như chìm trong đêm tối vô hạn.

“Xoẹt xoẹt xoẹt…”

Miệng vết thương trên vai phải của Đường Lôn phụt ra lửa, nó không ngừng ngưng tụ rồi dần tạo thành hình dạng cánh tay.

Ông ta vừa chữa trị vết thương vừa luôn miệng mắng cô gái kia.

Mục Hải Cực hỏi Đông Phương Thuần Quân: “Chúng ta đi vào không?”

“Không còn đường lui nữa rồi, đương nhiên là phải vào” Đông Phương Thuần Quân gật đầu.

Sau đó ông ta đi về phía cửa cung điện băng trước tiên.

Những người còn lại cũng biết không còn lựa chọn khác nên đành đi theo sau Đông Phương Thuần Quân, chẳng qua sắc mặt của hầu hết mọi người đều rất khó coi.

Quỷ mới biết bên trong cung điện băng này có cái gì.

Sức mạnh mà cô gái kia thể hiện ra đã đủ làm mọi người sợ hãi, vậy mà giờ bọn họ còn phải đâm đầu vào đó, không khó để tưởng tượng rằng bọn họ sắp đối mặt với nguy hiểm rồi.

Chỉ mình Hàm Thanh Đế vẫn duy trì dáng vẻ bình tĩnh như thường.

***

*Wakalà đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩmBách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!

“Ào ào ào…”

Hơn phân nửa nước đen đã rút khỏi biển minh tưởng rộng lớn.

Một “bong bóng rỗng” trồi lên từ mặt nước đen, Trần Hoàng Dịch Kiếm đang đứng trên đó và quan sát động tĩnh kỳ lạ trên bầu trời.

“Tại sao lại thế… Việc biển minh tưởng bị rút hơn phân nửa có liên quan đến La Chinh không?”

Trần Hoàng Dịch Kiếm giúp La Chinh điều động sức mạnh sợ hãi nguyên thủy trong biển minh tưởng, nhưng vừa bắt đầu thì họ đã bị đám “Ác Nghiệt” để mắt tới.

Ban đầu Trần Hoàng Dịch Kiếm còn tưởng đó là trùng hợp, về sau nghĩ kỹ mới thấy mục đích của chúng vốn chính là La Chinh!

Biển minh tưởng có rất nhiều “vật không thể xác định”, chẳng qua khả năng tấn công của bọn chúng không tính là mạnh, chỉ cần đốt Thảo Viêm Kim là không cần phải sợ nữa. Ác Nghiệt thì khác, bất cứ ai đụng phải nó đều sẽ gặp phải phiền phức lớn.

Tuy nhiên, loài “Ác Nghiệt” này rất là thưa thớt, Trần Hoàng Dịch Kiếm đã phiêu bạt trên biển minh tưởng nhiều năm mà cũng chỉ mới gặp nó vài lần thôi.

La Chinh chỉ tiến vào biển minh tưởng lần đầu mà đã đụng đến một đám “Ác Nghiệt” rồi sao?

Chuyện này hơi trùng hợp quá rồi, số mệnh của La Chinh không thể nào kém may mắn đến vậy!

“Có lẽ là huyết thống của La Chinh gây chú ý với bọn chúng, mà cũng không đúng… huyết thống của La Chinh có liên quan gì đến vực sâu Ma Vực chứ?”

Mạch suy nghĩ phức tạp cứ quẩn quanh trong đầu Trần Hoàng Dịch Kiếm. Trong thời gian qua, hắn ta từng lẻn xuống đáy biển tìm kiếm La Chinh nhưng làm sao cũng không tìm thấy.

Nếu như La Chinh thật sự bỏ mạng tại biển minh tưởng thì hắn ta nên làm gì mới phải đây?

Hắn ta nhìn vòng xoáy xoay tròn như điên ở phía xa, cắn răng đưa ra quyết định. Tiếp theo đó, hai chân hắn ta đạp nhẹ lên “bong bóng rỗng” rồi bay về phía khu trung tâm của vực sâu Ma Vực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận