Bách Luyện Thành Thần

Chương 2055: Con đường

Sau khi người phụ nữ tóc dài rời đi, bộ hài cốt lại khôi phục hình dáng cũÔng ta cầm lấy thanh kiếm dài, hốc mắt trống không hướng về hình ảnh trên vách giếng.

“Vẫn chưa chịu bỏ cuộc, đúng là một gia đình cố chấp” Bộ hài cốt thở dài: “Dù chỉ có một chút cơ hội nhưng ta cũng muốn xem thử các ngươi có thành công hay không, ta ban tặng cho các ngươi cơ duyên này đi…”

Vùng đất Đạo Tranh, thậm chí cả vùng đất không chiến tranh đều nằm trong lòng bàn tay bộ hài cốt.

La Chinh đã suy đoán ra điểm bất hợp lý của vùng đất Đạo Tranh và hy vọng sẽ tìm được huyền cơ trong đó.

Có điều, hắn không biết huyền cơ vốn nằm trong sự kiểm soát của bộ hài cốt!

Chỉ cần ông ta muốn thì truyền thừa có thể được trao cho bất cứ ai, còn không muốn thì không kẻ nào có thể vượt qua vùng đất Đạo Tranh!

***

Trong sương mù, La Chinh cưỡi phi kiếm bay ở trước nhất.

Kiếm Ngao theo sát phía sau, mặt mày bất an.

Tình thế hiện tại đã hoàn toàn lệch khỏi tầm kiểm soát của hắn ta.

Dựa theo dự tính ban đầu, Kiếm Ngao phải hộ tống hai huynh muội La gia qua vùng đất Đạo Tranh một cách thuận lợi.

Từ sau khi La Chinh có phân thân, Kiếm Ngao cũng sinh ra lòng hy vọng vô cùng tha thiết về Đạo Tranh lần này.

Nào ngờ, hóa thân của nỗi sợ trong Đạo Tranh lần này lại mạnh chưa từng có.

Bọn họ sẽ gặp phải cái gì khi theo sự dẫn dắt của La Chinh?

“Grào!”

Tiếng gầm gừ truyền ra từ làn sương, rồi một cái bóng to lớn vọt ra khỏi đó.

“Vượn khổng lồ!”

“Vượn núi khổng lồ trong rừng Lang Tuyền…”

“Mãnh thú cấp năm, không khó đối phó cho lắm…”

Một chân thần cấp cao rất khó để chống lại một con mãnh thú cấp năm, nhưng chuyến này có đến trăm chân thần cấp cao, hơn nữa mỗi người đều là tinh anh so với chân thần cùng đẳng cấp. Do đó, chuyện này dễ như ăn cháo vậy.

“Lên!”

Đôi mắt La Chinh lóe sáng, cưỡi phi kiếm bay lên!

“Grào!”

Vượn núi khổng lồ nóng nảy vung cánh tay dài nghìn mét của mình về phía La Chinh.

Đây không phải là lần đầu tiên La Chinh đối mặt với vượn núi khổng lồ.

Hắn đã từng bị đám vượn này bao vây trong Tiên Phủ, hình thể to như núi của chúng đã tạo cho hắn áp lực khá lớn.

Chẳng qua xưa đâu bằng nay, mặc dù tu vi của hắn là chân thần cấp thấp nhưng sức mạnh đã không còn như trước!

“Vèo!”

La Chinh nhẹ nhàng chuyển người bay xẹt qua bàn tay của vượn khổng lồ như một con én linh hoạt vậy.

Sau đó, La Chinh lại xoay người, đá phi kiếm dưới chân về phía cánh tay của vượn núi khổng lồ.

Phi kiếm đâm rách vượn khổng lồ, kế đó La Chinh lập tức chộp lấy chuôi kiếm rồi chạy vọt khỏi cánh tay của con vượn.

Do lực kéo nên phi kiếm đã rạch một lỗ thủng dài trên cánh tay của con vượn!

Máu tươi lập tức phun trào như thác nước…

“Grào!”

Vượn khổng lồ nổi điên vì bị đau.

Cái tay còn lại muốn bắt lấy La Chinh nhưng vẫn chậm một bước, bởi vì hắn đã chạy thẳng lên vai của nó rồi!

Vượn khổng lồ quay đầu định cắn La Chinh.

“Hừ!”

Đôi mắt La Chinh chợt lóe sáng, sức mạnh bản nguyên tạo ra hai thanh kiếm sắc vô hình và bắn thẳng vào đôi mắt của vượn khổng lồ.

“Phập phập!”

Đôi con ngươi to lớn của vượn nứt toác, kèm theo đó là tiếng gào thét. Nó che đôi mắt của mình rồi lăn lộn trên đất.

Đúng lúc này, bóng dáng xinh xắn của La Yên bay đến.

Nàng đến gần đầu của vượn khổng lồ và thầm niệm cái gì đó.

Con ngươi của nàng lóe ánh tím, một vòng tròn hư ảo bao phủ đầu của vượn núi.

Ngay sau đó, nàng nói ra ba chữ: “Quấn, nổ, diệt!”

“Vù vù vù…”

Một vòng xoáy trắng kỳ lạ xuất hiện dưới sự chuyển động của vòng tròn rồi quấn lấy đầu của vượn khổng lồ.

La Chinh cũng cảm nhận được một lực lượng kỳ lạ bùng nổ từ đầu của con vượn.

Bản thân vượn có sức mạnh rất lớn, hơn nữa sức sống rất mạnh.

Nó vẫn không khuất phục dù đầu đã bị nổ, trái lại còn bộc phát ra sự hung hăng kinh người.

Lông trên người nó dựng đứng như gai nhọn, sức mạnh khiếp người như muốn phun trào từ trong cơ thể của nó.

Nhưng tại thời khắc ấy, dường như có một sức mạnh vô hình nào đó xẹt qua lấy đi mạng sống của vượn khổng lồ, biến nó thành một vật chết.

La Chinh thấy thế bèn thầm cảm khái thủ đoạn của La Yên mạnh đến vô lý.

Hắn cũng hiểu chữ “quấn” kia là cố định đầu của vượn khổng lồ chứ không tổn thương đến nó.

Chữ “nổ” khiến một điểm cố định trong đầu của con vượn nổ tung nên đầu của nó mới thành ra như vậy.

Mặc dù hai chữ này khác thường nhưng vẫn còn có thể chấp nhận được, nhưng chữ “diệt” lại khiến vượn núi khổng lồ mất mạng ngay, hình như hơi bá đạo quá rồi đấy?

“Chữ diệt này có thể tùy ý giết chết sinh linh à?” La Chinh tò mò.

La Yên cười nhạt: “Đương nhiên không phải, nó cần phải thỏa mãn điều kiện nhất định mới có thể kích hoạt, bằng không sẽ mất hiệu quả…”

“Điều kiện nhất định để kích hoạt ư? Điều kiện gì?” La Chinh lại hỏi.

La Yên nháy mắt, trả lời: “Linh hồn yếu đến một mức độ nhất định!”

Vượn khổng lồ ngoài mạnh trong yếu, linh hồn không lợi hại mấy nhưng mà La Yên vẫn không thể sử dụng diệt được.

Có điều, nàng sử dụng “nổ” để tổn thương não của nó, qua đó làm linh hồn của nó bị thương nặng nên “diệt” mới phát huy tác dụng.

Nếu như nàng đối mặt với sinh linh có linh hồn yếu ớt thì chữ “diệt” thật sự có thể khống chết sống chết của chúng!

“Nói đúng hơn thì đó là dạng tấn công linh hồn à?” La Chinh ngạc nhiên.

“Ừm, Đại sư huynh từng nói nếu linh hồn của ta đủ mạnh thì gần như có thể giết vạn vật, thậm chí đến thánh nhân cũng bị tiêu diệt” La Yên mỉm cười: “Đương nhiên, linh hồn của ta không thể nào mạnh đến mức đó được…”

La Chinh không ngừng cảm thán trước bản lĩnh ấy, năng lực của La Yên đã vượt qua phạm vi hiểu biết của hắn rồi.

Các chân thần cấp cao ở phía sau đều ngơ ngác nhìn cặp huynh muội La gia.

Kiếm Ngao cầm lấy thanh kiếm trong tay, vẻ mặt hơi lúng túng.

Hắn ta vốn định bảo đệ tử Kiếm tộc cùng ra tay, kết quả hai huynh muội lại giết vượn khổng lồ một cách nhẹ nhàng chỉ trong vài lần hô hấp. Hắn ta thậm chí còn tự hỏi, đó thật sự là mãnh thú cấp năm sao?

Trước mặt hai huynh muội này, nó thật sự quá yếu ớt.

Sau khi vượn khổng lồ bị giết, cả đội tiếp tục lên đường.

Trên đường đi, bọn họ lại gặp hai hóa thân của nỗi sợ nhưng không lợi hại cho lắm, đôi huynh muội họ La dẫn đường với khí thế áp đảo khiến những người còn lại không có cơ hội ra tay.

Cả đội lại đi hơn mười dặm, sau đó phát hiện sương mù trước mặt trở nên kỳ quặc vô cùng.

Làn sương trắng đục bỗng nhiên tách sang hai bên và để lộ một con đường đi!

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận