Bách Luyện Thành Thần

Chương 2559: Vào cửa

Quyết định đi đến Tam Điệp Quan hiển nhiên là một lựa chọn vô cùng mạo hiểm, song đây cũng là lựa chọn tốt nhấtPhi thuyền Lăng Tiêu lao đi vùn vụt trong lối đi không gian…

Áp lựa tựa như một con thú vô hình khổng lồ xoay quanh trên đầu mọi người, xua mãi không đi. Cả nhóm người trên thuyền đều chìm trong im lặng.

La Chinh do dự một lúc lâu rồi cuối cùng quay sang nhìn Minh Vi và nói: “Nếu thật sự gặp phải nguy hiểm thì Minh Vi, ngươi có thể trốn thoát một mình không?”

Trong hoàn cảnh hiện tại mà nói ra lời này thật sự rất không phù hợp, thế nhưng La Yên vẫn còn đang ở tại thế giới trong cơ thể Minh Vi. Lỡ bọn họ đụng độ mấy Hiên Viên Vệ khác thì La Chinh hy vọng Minh Vi có thể trốn đi đầu tiên, như vậy ít ra có thể bảo toàn tính mạng cho La Yên.

Minh Vi lạnh nhạt nhìn La Chinh một lúc. Nàng ta cũng không trách gì hắn, bởi lo lắng cho muội muội mình là lẽ thường tình. Huống chi trước đó Minh Vi cũng là người kiên trì chủ trương đưa La Yên vào Lê Sơn, đương nhiên bảo vệ La Yên là một trong những sứ mạng của nàng ta.

“Yên tâm, nếu thật sự đụng phải hiểm nguy không cách nào chống đỡ được thì ta sẽ trốn đi” Minh Vi bảo đảm với La Chinh.

La Chinh gật đầu thật nhẹ.

Nếu gặp phải cường giả tuyệt đỉnh trong Hiên Viên Vệ thì e rằng toàn bộ mọi người trên phi thuyền sẽ bị diệt sạch, song lời cam đoan vô căn cứ của Minh Vi vẫn giúp La Chinh an tâm phần nào.

Ba ngày trôi qua nhanh như một cái chớp mắt…

Trì Nghĩa xoay nhẹ khay ngọc trong tay, phía trước phi thuyền Lăng Tiêu hiện lên từng luồng ánh sáng màu xanh lam thẫm, thoắt sau chiếc phi thuyền đã rời khỏi lối đi không gian.

Ngay khoảnh khắc vừa chui ra ngoài, một lỗ hổng khổng lồ hình tam giác lập tức hiện ra trước mặt mọi người.

Lỗ hổng hình tam giác ấy được tạo thành bởi ba cây cột ngọc dài đến hàng chục triệu trượng nối liền đầu đuôi với nhau, trên mỗi cây cột đều được khắc những đường vân kỳ lạ. Mấy trăm chiếc phi thuyền với đủ loại hình dáng tấp nập ra vào qua lỗ hổng ấy.

Dù La Chinh rất thường được thấy những cảnh tượng hoành tráng, nhưng khi thấy lỗ hổng hình tam giác khổng lồ này, trong mắt hắn vẫn lộ ra vẻ ngạc nhiên sâu sắc.

“Đây chính là Tam Điệp Quan?” La Chinh hỏi.

Minh Vi gật đầu. Tuy được trông thấy Tam Điệp Quan lần nữa sau bao năm trời khiến nàng ta có cảm giác vô cùng thân thiết quen thuộc, song bây giờ không phải lúc xúc động bùi ngùi. Nàng ta nói với Trì Nghĩa: “Chuẩn bị triển khai Đồ Tru Nguyệt Hoa, mọi người đề cao cảnh giác!”

Các cô gái tộc Nữ Oa đồng loạt gật đầu. Để đề phòng bất trắc mà các nàng đều siết chặt một viên Thần Tinh trong tay.

Cách đó không xa có mười mấy chiếc phi thuyền khổng lồ đang chậm rãi tiến đến. Sắc mặt Trì Nghĩa hơi đổi, phi thuyền Lăng Tiêu lập tức thay đổi phương hướng, đi theo đằng sau những chiếc phi thuyền kia.

Mấy chiếc phi thuyền khổng lồ này ắt hẳn là thuyền chở hàng của đội buôn. Nếu có thể lẩn trốn trong những chiếc thuyền ấy và bình yên vượt qua cửa khẩu này thì quá tốt.

***

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!

Ô

Ở phía trên Tam Điệp Quan, Hợp Âm đứng sừng sững ngay tại điểm giao nhau giữa hai cây cột ngọc. Y lạnh lùng nhìn những chiếc phi thuyền ra vào tấp nập ở bên dưới.

“Mình canh ở đây ba ngày rồi. Theo như tin tức Doanh Viễn báo lại thì chiếc phi thuyền Lăng Tiêu kia phải đến rồi chứ? Hay là… bọn chúng đã thay đổi tuyến đường?”

Nếu đối phương không đi đến Tam Điệp Quan, vậy thì Hợp Âm cũng chẳng có cách nào bắt họ được.

Thế giới mẹ quá rộng lớn, ngay đến cường giả tột đỉnh như Hợp Âm cũng khó lòng chú ý chu toàn đến mọi mặt.

Nhưng có kẻ đã cướp phi thuyền Lăng Tiêu đi, đối với Hiên Viên Vệ thì đây tuyệt đối không phải chuyện nhỏ. Dù những kẻ này lựa chọn đi đến cửa khẩu khác thì Hiên Viên Vệ cũng sẽ tiến hành bao vây chặn đánh, Hợp Âm chỉ cần canh chừng nghiêm ngặt ở Tam Điệp Quan là đủ.

Ngay khi Hợp Âm đang suy tư, ánh mắt y bỗng nhìn đến đoạn phía sau của mười mấy chiếc phi thuyền khổng lồ đang bay tới. Rất rõ ràng, ở nơi đó là một chiếc phi thuyền Lăng Tiêu.

Y nở nụ cười mỉm: “Rốt cuộc cũng chờ được ngươi rồi. Còn muốn dùng thủ đoạn vụng về này để qua cửa à… Ngu thật”

Hợp Âm cười khẽ, mũi chân nhún nhẹ, thân hình lao vùn vụt đi trong hỗn độn một cách vô cùng uyển chuyển như một con chim bồ câu trắng. Bỗng nhiên y lao thẳng xuống dưới thật nhanh, giữa không trung cũng xuất hiện một đường nhỏ màu trắng hướng thẳng đến phi thuyền Lăng Tiêu.

Trong khoảnh khắc khi đường trắng ấy rạch trên bầu trời, nhóm Minh Vi cùng Trì Nghĩa đã chú ý tới ngay. Hoặc nói đúng hơn là, Hợp Âm vốn chẳng định che giấu bản thân mình.

“Kẻ đó hướng về phía chúng ta” Sắc mặt Trì Nghĩa đanh lại.

Minh Vi nhìn bóng người bay lượn vun vút về phía phi thuyền của họ, trong đôi mắt cũng lóe lên vẻ tàn nhẫn: “Triển khai Đồ Tru Nguyệt Hoa… Tăng tốc xông qua Tam Điệp Quan!”

Bọn họ không thể nào dùng dịch chuyển không gian để xuyên qua Tam Điệp Quan, nên hiện giờ chỉ có thể dựa vào tốc độ của chính phi thuyền Lăng Tiêu.

Nhận được mệnh lệnh, Trì Nghĩa lập tức triển khai Đồ Tru Nguyệt Hoa lần nữa, đồng thời phi thuyền Lăng Tiêu đột nhiên chấn động và tăng tốc thật nhanh, lao vút về phía Tam Điệp Quan tựa như mũi tên rời nỏ.

Hợp Âm nhìn phi thuyền Lăng Tiêu đang không ngừng tăng tốc, nụ cười trên mặt y càng tươi hơn.

Trong lúc lao xuống phía dưới, trong tay Hợp Âm đã có thêm một thanh kiếm lưỡi rộng rất nặng. Đồng thời, tốc độ rơi của y bỗng tăng lên hơn gấp mười lần!

“Vèo…”

Hợp Âm liên tục điều chỉnh phương hướng rơi của mình nhằm bảo đảm mình có thể chính xác tới gần phi thuyền Lăng Tiêu.

Trăm dặm, năm mươi dặm…

“Ù!”

Đồ Tru Nguyệt Hoa lại được Trì Nghĩa kích hoạt.

Minh Vi ngẩng đầu nhìn bộ áo trắng đang lao nhanh về phía phi thuyền, ánh trăng màu trắng bạc trong tay nàng ta không ngừng hội tụ.

Ngay lúc đối phương tiến vào phạm vi mười dặm, ngón tay Minh Vi nhẹ nhàng vung lên, một vòng sáng rực rỡ đã khuếch tán về hướng trên không, trong vòng sáng bảy màu ấy còn kết hợp cả sức mạnh của đại trận Đồ Tru Nguyệt Hoa!

Nàng ta biết rõ kẻ này có thực lực rất phi thường, nên vừa ra tay đã dùng đến sát chiêu!

“Hừ…”

Hợp Âm đang lao xuống từ không trung nhìn thấy vòng sáng bảy màu hội tụ ánh trăng ấy chỉ tỏ vẻ khinh thường. Y hơi chếch nhẹ thanh kiếm lưỡi rộng trong tay mình, trên thân kiếm lập tức hiện ra sáu dấu ấn hình mặt quỷ. Chúng lập tức phát ra từng tiếng gầm chói tai tựa như quỷ khóc sói gào.

“Au au…”

Những tiếng gầm ấy không có màu sắc cũng không có hình dáng, nghe vào tai cùng lắm cũng chỉ thấy hai tai mình khó chịu. Thế nhưng, ngay khi tiếng gầm ấy xâm nhập vào, năng lượng vòng sáng bảy màu kết hợp Đồ Tru Nguyệt Hoa mà Minh Vi vừa tụ được lập tức tán loạn, biến mất không còn bóng dáng!

Thấy cảnh này, gương mặt Minh Vi thoắt trắng bệch.

“Là Lục Bộ Thiên Long Quỷ Thủ… Mọi người mau bỏ thuyền! Xông vào Tam Điệp Quan!”

Sau khi trông thấy mấy dấu ấn hình mặt quỷ kia, Minh Vi có vẻ khá bối rối, nhưng khi bối rối qua đi, nàng ta vẫn có thể đưa ra nhận xét rất chính xác.

Minh Vi vừa hạ lệnh, La Chinh, Trì Nghĩa và cả các cô gái tộc Nữ Oa lập tức lao ra khỏi phi thuyền Lăng Tiêu…

Cũng trong khoảnh khắc ấy, thanh kiếm lưỡi rộng trong tay Hợp Âm chém mạnh xuống phía dưới.

Sóng năng lượng cuộn trào, hội tụ thành một ánh đao dài đến chục nghìn mét. Ánh đao ấy chém ra khiến không gian xung quanh dao động dữ dội, thậm chí còn làm mấy chiếc phi thuyền khổng lồ xung quanh chao đảo.

Có một vài mái đầu ló ra khỏi lầu các trên những chiếc phi thuyền khổng lồ. Trong số đó có cường giả Bỉ Ngạn cảnh, nhưng đa số đều chỉ có tu vi chân thần. Bọn họ vừa thấy uy lực của ánh đao vừa rồi thì lập tức hoảng sợ không thôi.

Chỉ có điều, những cuộc tranh đấu kiểu này không hề hiếm trong thế giới mẹ. Chỉ cần đừng lan đến bọn họ thì họ sẵn lòng khoanh chân xem kịch.

“Ầm!”

Tiếng nổ vang chấn động trời đất, phi thuyền Lăng Tiêu bị ánh đao chém thành bột mịn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận