Bách Luyện Thành Thần

Chương 3297: Hồn trụ

Nghe tiếng chào hàng của Nhĩ Thử, La Chinh khẽ mỉm cườiBình thường thị trường bán một viên kết tinh linh hồn với giá một triệu hồn đan, bây giờ đám Nhĩ Thử này lại bán ra với giá ba triệu, đúng là xấu bụng.

Chẳng qua những dương hồn đã đi tới cửa Hồn thành đều nóng lòng thông qua rèn luyện trong Hồn thành, nếu thật sự chỉ thiếu một chút như vậy thì ba triệu hồn đan cũng không tới mức không thể bỏ ra, huống chi các cường giả đã tu luyện tới trình độ này, địa vị trong tộc nhất định không thấp, nhiều hồn đan như vậy cũng có thể lấy ra.

Cửa Hồn thành ồn ào náo nhiệt một lúc, cổng lớn Hồn thành phát ra tiếng “ken két”, chậm rãi mở ra.

Thời điểm cổng lớn mở ra, trên cánh cửa hình thành từ dương hồn cũng hiện ra từng gương mặt khác nhau, không ngừng kêu gào rên rỉ.

Sau khi Hồn thành mở ra, một luồng hơi thở linh hồn mênh mông từ trong thành phóng ra!

La Chinh cũng từng thấy hơi thở dương hồn của cường giả Bất Hủ cảnh, là những vị như Đông Hoàng và Đế Tuấn, nhưng ngay cả cường giả Bất Hủ cảnh trong tranh thì cũng không thể đánh đồng với hơi thở mênh mông trước mắt.

Tòa Hồn thành này là do hàng ngàn tỷ linh hồn hợp lại mà nên, đương nhiên không thể sánh nổi.

“Mở thành rồi…”

“Hy vọng lần này ta có thể tiến thêm một bước!”

“Ta mắc kẹt ở bước này đã nhiều năm, lần nào cũng thất bại…”

Cổng lớn mở ra, mọi người ùn ùn bước vào trong đó.

“Chúng ta cũng đi vào” La Chinh nói.

Sau đó hắn và Phượng Ca cùng đi theo các dương hồn khác, bước vào trong Hồn thành.

Sau khi tiến vào Hồn thành, hơi thở linh hồn khắp nơi bao vây lấy La Chinh. Bình thường thì hơi thở linh hồn có thể xem là sự giải phóng “ý thức”, ví dụ như khi có người sát ý nồng đậm, hơi thở linh hồn sẽ trở nên sắc bén như một thanh đao.

Linh hồn nhỏ yếu cảm nhận được hơi thở nồng đậm sát ý sẽ vô cùng khó chịu, nếu là linh hồn quá nhỏ yếu thì thậm chí có thể bị tiêu diệt ngay tức khắc.

Nếu là hơi thở ôn hòa thì có thể an ủi đối phương, thậm chí còn có tác dụng chữa trị cho linh hồn…

Trong Hồn thành có vô số linh hồn hỗn tạp, hơi thở chứa đựng bên trong vô cùng phức tạp, cũng mang tới cho La Chinh một sự ảnh hưởng vô cùng phức tạp.

Hắn như có thể lắng nghe được cảm xúc của ngàn vạn người cùng một lúc, khóc lóc, bi thương, bài xích, phẫn nộ, hưng phấn, vui vẻ…

La Chinh như vậy, Phượng Ca cũng như vậy.

Sự “lắng nghe” này không phải nghe bằng tai, lắng nghe bằng linh hồn là không thể gạt bỏ, thân ở trong Hồn thành, chỉ có thể tiếp nhận. Trên thực tế, từ bước đầu tiên hai người đặt chân vào Hồn thành thì thử thách đã bắt đầu.

Cũng may là tu vi của Phượng Ca và La Chinh đã bước vào Điện Hồn Chí Cực từ lâu, dương hồn vô cùng ổn định vững chắc.

Cách đó không xa, một dương hồn ban đầu đi lại trong Hồn thành rất thoải mái, nhưng chẳng mấy chốc đã trở nên lảo đảo, hơi thở linh hồn phức tạp dần dần tăng áp lực lên khiến dương hồn kia không chịu nổi, nó muốn bịt tai lại để trốn tránh những hơi thở kia, nhưng hành động này chỉ phí công mà thôi.

Khi khả năng chịu đựng của nó đạt tới mức cực hạn, nó phát ra tiếng thét chói tai, như dùng hết sức lực cuối cùng lao ra ngoài Hồn thành, ngay khi hao hết toàn bộ linh hồn lực thì rốt cuộc cũng ra khỏi Hồn thành, nằm hấp hối trên mặt đất.

Rất nhiều người trong thành chú ý tới cảnh tượng này, trong mắt đa số bọn họ đều là vẻ thương hại.

“Tên kia to gan thật đấy…”

“Còn chưa đạt tới Điện Hồn Chí Cực mà đã dám đi vào Hồn thành, đúng là tự tìm đường chết!”

“Cũng may lúc không kiên trì nổi nữa nó đã kịp thời bỏ chạy, nếu không sẽ trở thành một bộ phận của Hồn thành!”

Đi vào Hồn thành được một khoảng cách nhất định, phía trước bỗng xuất hiện rất nhiều cột trụ, những cây cột này chỉ cao bằng nửa thân người mà thôi, những dương hồn đi đầu đều tranh nhau leo lên cột trụ, khoanh chân ngồi trên đó.

Trong lúc La Chinh đang còn đánh giá, Phượng Ca đã nói: “Những thứ này là hồn trụ, chúng ta cũng đi lên thôi!”

“Hồn trụ?” La Chinh ngạc nhiên nói.

“Đúng, thử thách trong Hồn thành phải được hoàn thành trên hồn trụ, chỉ cần thông qua thử thách này, linh hồn sẽ có thể gột rửa bụi trần, trở thành Vô Sắc Niệm Thể, vào Thánh Hồn cảnh” Phượng Ca nói.

Nhưng Phượng Ca cũng chỉ biết được thông qua tư liệu, thực tế phải trải qua cái gì trên hồn trụ thì nàng cũng không rõ cho lắm.

La Chinh gật đầu, tìm một cây hồn trụ rồi nhẹ nhàng nhảy lên, khoanh chân ngồi xuống. Phượng Ca cũng tìm một hồn trụ bên cạnh La Chinh rồi ngồi xuống.

Ngay khi bọn họ vừa ngồi xống, trên hồn trụ bỗng xuất hiện vài ký tự, Phượng Ca và La Chinh đều là “1”, còn dương hồn bên phải La Chinh lại là “63”, trên hồn trụ của một dương hồn ở chỗ xa hơn lại hiện ra con số hơn một ngàn ba trăm.

La Chinh đang nhìn trái ngó phải, Phượng Ca đã nói: “Con số này hẳn là số lần tiến vào Hồn thành, chúng ta mới tới đây lần đầu tiên, đương nhiên là một lần”

“Con số của người nọ là hơn một ngàn ba trăm, vậy chẳng phải hắn đã vào Hồn thành hơn một ngàn lần rồi?” La Chinh hỏi.

“Đúng là như vậy” Phượng Ca gật đầu.

Sau khi La Chinh ngồi lên hồn trụ, hồn trụ cũng không có phản ứng gì, chẳng qua là dương hồn vào Hồn thành càng lúc càng nhiều, một vài Nhân tộc cũng kết thành nhóm tiến vào.

Trong đó có sáu, bảy người sau khi tiến vào phạm vi hồn trụ đã đi thẳng về phía Phượng Ca.

“Phượng Ca điện hạ!” Có người gọi.

Phượng Ca có thân thể trong Hồn thành, khác với những sinh linh Bỉ Ngạn khác nên vô cùng bắt mắt, các đệ tử Thiên Cung chỉ cần nhìn một cái là đã phát hiện ra nàng.

Nhìn thấy dương hồn kia, Phượng Ca lập tức hỏi: “Ngươi là?”

“Tại hạ Lưu Hận” Người nọ đáp.

“Tại hạ Tần Hoa” Một người khác cũng tự giới thiệu.

“Ta là Lý Bôi Tuyết” Lại có một cô gái nói.

Những người này đều là đệ tử tầng thứ ba, đều có tiếng tăm trong Thiên Cung, đương nhiên Phượng Ca đã từng gặp mặt nhưng cũng không thân cho lắm. Sau khi bọn họ tự báo tên tuổi, Phượng Ca đều nhận ra.

Phượng Ca mỉm cười nói: “Vậy thì thật trùng hợp, ta và các vị cùng đột phá lên Thánh Hồn cảnh”

Vào Hồn thành tiến lên Thánh Hồn cảnh chưa bao giờ là một chuyện dễ dàng. Mỗi một lần đều là một thử thách đau khổ tột độ đối với linh hồn, thậm chí có người trải qua mấy lần đã chủ động từ bỏ, cả đời không muốn bước ra một bước này. Những kẻ có thể kiên trì tới hàng trăm hàng ngàn lần, tính cách cũng phải vô cùng cứng cỏi mới có thể tiếp tục kiên trì.

Trong mắt những người khác, người mới vào Hồn thành lần đầu như Phượng Ca chính là người mới tiêu chuẩn.

“Phượng Ca điện hạ cũng phải cố lên” Lưu Hận khích lệ.

Lý Bôi Tuyết ở bên cạnh giới thiệu xong xuôi, dời mắt nhìn sang một cây hồn trụ khác, sau đó hỏi: “Phượng Ca điện hạ, không biết vị này là ai?”

Thật ra Lý Bôi Tuyết đã biết rõ mà còn cố ý hỏi. Sau trận chiến Thiên Cung, Lý Bôi Tuyết biết mối quan hệ giữa La Chinh và Phượng Ca cực kỳ thân mật, cho nên người cùng Phượng Ca bước vào Nhị Thập Cửu Trọng Thiên chắc chắn là cái tên La Chinh mạnh đến mức biến thái kia.

“Đây là La Chinh” Phượng Ca trả lời ngắn gọn.

Sau trận chiến với Kim Ô, La Chinh không trở về vùng đất Kiếm Đỗng, nhưng thanh danh của hắn tại vùng đất Kiếm Đỗng có thể nói là kinh thiên động địa.

Trước lúc đi tới Long Nhai, Hà Trì đã nói với người ở vùng đất Kiếm Đỗng một câu: “Nếu không phải Thiên Cung ta có La Chinh, sợ rằng chi Nhân tộc tại Trung Thần Châu đã bị tiêu diệt toàn bộ”

Ý nghĩa trong đó không cần nói cũng biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận