Bách Luyện Thành Thần

Chương 3903: Dốc hết sức lực

Sau khi Hắc Thuyền vững vàng dừng lại ở bên cạnh Tiên Phủ, Tà Thần và La Chinh đưa mắt nhìn nhau, trên mặt hai người đều hiện lên vẻ đề phòngTuy đôi bên đều đã bị ép đến bước đường cùng, nhưng không ai chịu lui nhường một bước.

“Hừ!”

Tà Thần hừ nhẹ một tiếng, từ mũi thuyền nhảy lên đến bên cạnh tầng đất màu xám tro trên đỉnh.

Suy nghĩ của hắn ta cũng giống La Niệm, nếu không ngăn cản được hàng cách, vậy thì đánh vỡ thế giới này mà chạy đi.

La Chinh thấy hành động của Tà Thần thì bình tĩnh lại. Trong lòng hắn biết rõ tầng đất màu xám tro kia không có cách nào đánh vỡ, nếu Tà Thần ra tay trước, vậy cứ để hắn ta thử đi.

“Vụt!”

Tà Thần không chút do dự đánh một cú vào lớp đất màu xám tro trên đỉnh.

“Ầm!”

Cú đấm kia đấm lên lớp đất màu xám tro trên đỉnh làm phát ra một tiếng vang nặng nề, song lớp đất mềm nhũn chỉ hơi lõm xuống thành hình một dấu tay. Năng lượng bùng nổ của nắm đấm kia đã bị tầng đất màu xám tro hấp thụ hoàn toàn.

Vẻ mặt Tà Thần hơi kinh ngạc, tầng đất màu xám tro nhìn cực kỳ tầm thường kia lại có sức tiếp nhận cao đến vậy.

Hắn ta thoáng lùi về sau mười mét, bên ngoài thân thể bắt đầu lóe sáng, năng lượng trong hư không cuồn cuộn tiến vào cơ thể hắn ta, thoạt nhìn hắn ta trông giống như một năng lượng thể hình người.

Lúc Tà Thần hấp thu năng lượng, La Chinh di chuyển Tiên Phủ ra xa một đoạn, bởi hành động của Tà Thần sẽ sinh ra khoảng trống năng lượng, hắn muốn tránh rơi vào trong đó.

Ngược lại, Tà Thần không có ý định ra tay với La Chinh.

Sau khi hấp thu thật nhiều năng lượng, hắn ta đánh vào tầng đất màu xám tro một lần nữa, cả cơ thể tông thẳng vào tầng đất.

“Ầm!”

Âm thanh mà lần va chạm này phát ra lớn hơn lần trước rất nhiều.

Bị Tà Thần tông vào với khoảng cách như vậy, tầng đất màu xám tro lại lõm xuống một lần nữa, nhưng chỉ lõm xuống thành hình một cái đầu!

La Chinh nhìn thấy cảnh này, con ngươi hơi co lại: “Tầng đất màu xám tro này… hấp thu năng lượng?”

Sau khi năng lượng được sử dụng trong hư không sẽ chảy trở về hư không một lần nữa, đây cũng là quy luật của năng lượng vô hạn. Nhưng tầng đất lại hấp thụ hết toàn bộ năng lượng, tương đương với việc một phần năng lượng bên trong thế giới đã biến mất?

Biểu cảm trên mặt Tà Thần cũng giống hệt La Chinh, dựa theo kết luận mà Tà Thần đưa ra thì cho dù là thế giới ngăn thứ mấy, năng lượng tích chứa bên trong luôn không đổi, có thể chính xác đến từng li từng tí một.

Nhưng tầng đất màu xám tro có thể hấp thu năng lượng, trực tiếp phá vỡ kết luận của Tà Thần.

“Không như những gì các ngươi tưởng tượng đâu, đúng là tầng đất màu xám tro này có thể hấp thu năng lượng, nhưng cách một khoảng thời gian là nó sẽ trả lại số năng lượng đó” Một giọng nói vang lên trong đầu La Chinh.

“Chẳng lẽ năng lượng mà tầng đất màu xám tro hấp thu không có giới hạn tối đa?” La Chinh khẽ nói.

“Lần trước ta đã nói với ngươi, ta từng sử dụng chín mươi chín phần trăm năng lượng của thế giới ngăn thứ tám để phát động một đợt tấn công năng lượng, chính là đánh vào tầng đất màu xám tro kia đấy” Tòng trả lời.

“Kết quả thế nào?” La Chinh vội vàng hỏi.

Tuy bây giờ La Chinh cũng có thể thu gom vô hạn năng lượng, nhưng chín mươi chín phần trăm năng lượng bên trong toàn bộ thế giới vẫn vô cùng kinh người.

“Tạo được một cái hố to với đường kính và độ sâu đạt hơn mười dặm. Ta không nhìn ra được giới hạn cao nhất của tầng đất màu xám này là ao nhiêu, sau này khi tầng đất dần phẳng trở lại thì năng lượng cũng được trả về từng chút một” Tòng bình tĩnh nói.

Nghe được những lời này, cơ mặt La Chinh giật giật hai lần.

Luồng năng lượng lớn đến kinh người kia đánh vào mà chỉ tạo thành một cái hố sâu chừng mười dặm, rốt cuộc thì tầng đất màu xám tro trước mặt là gì?

Sau lần thử nghiệm thất bại thứ hai, Tà Thần vẫn không bỏ cuộc. Hắn ta điều khiển Hắc Thuyền lùi lại một khoảng, sau đó nói với La Chinh bên trong Tiên Phủ: “Ngươi lùi lại một chút!”

Hắn ta muốn hấp thu nhiều năng lượng hơn nhưng không muốn khiến La Chinh hiểu lầm.

“Vô ích thôi” La Chinh nói.

“Ý ngươi là tầng đất này không phá ra được?” Tà Thần hỏi.

“Ừ” La Chinh gật đầu: “Tòng đã từng dùng chín mươi chín phần trăm năng lượng toàn thế giới, vậy mà chỉ đánh ra được một cái hố sâu chừng mười dặm, vẫn không thể phá vỡ nó”

“…” Tà Thần chợt siết chặt nắm đấm, không gian xung quanh hiện ra dao động chập chờn.

Bất kể đối mặt với tình huống gì, hắn ta đều sẽ đánh giết đến long trời lở đất, nhưng đối mặt với tầng đất nhìn mềm nhũn kia, hắn ta lại bó tay không có cách!

“Ầm!”

Trong cơn buồn bực, Tà Thần vung tay đấm thật mạnh lên tầng đất màu xám kia.

Lúc hắn ta đang sầu như đưa đám, Tú Châu đã lặng lẽ bay lên, ôm Tà Thần từ sau lưng và nhẹ nhàng nói: “Đừng buồn nữa, khoảng thời gian cuối cùng này hãy trở về thuyền, ở bên ta…”

Tà Thần hỏi ngược lại: “Chúng ta sắp chết rồi! Nàng không sợ chết sao?”

“Không sợ, chết ở bên cạnh chàng đâu phải chuyện gì khổ sở đâu” Tú Châu bình tĩnh trả lời.

Nghe vậy, trong lòng Tà Thần khẽ run lên, mọi u sầu tan thành mây khói.

Hắn ta trước giờ luôn hí hoáy xông pha không chấp nhận số phận, đây là lần đầu tiên hắn ta thỏa hiệp với trái tim mình. Hắn ta đè tay Tú Châu lại, dắt nàng ta trở về Hắc Thuyền.

Thông Thiên giáo chủ, Thần Đồ và lão thuyền trưởng đã biết số phận của mình, mỗi người mang một vẻ mặt khác nhau.

Mọi người trong Tiên Phủ bắt đầu nói lời từ biệt nhau, bọn họ đều biết lần từ biệt này là vĩnh viễn, nhưng vẫn duy trì bình tĩnh như cũ, trong vẻ yên tĩnh đó lại lộ ra vẻ đau thương và luyến tiếc không nói lên lời.

Trong biệt viện Tiên Phủ, La Chinh hóa ra phân thân, lần lượt nói lời từ biệt với mấy người Ninh Vũ Điệp, Khê Ấu Cầm, Huân, Tô Linh Vận. Lúc trước La Chinh đã nói với bọn họ về hậu quả có thể xảy ra, giờ phút này khi giây phút ấy thật sự tói thì ngay cả Khê Ấu Cầm cũng rất kiên cường.

Trong khoảng thời gian tiếp theo, Tiên Phủ và Hắc Thuyền đều yên tĩnh không một tiếng động.

Ở phía xa, một đường vòng cung màu xanh thẳm mở rộng thật nhanh. Tất cả mọi thứ dọc theo đường đi, bất kể là quái vật khổng lồ hay nhỏ như hạt bụi, bất kể là năng lượng đang chảy hay vật chất cố định đều nhanh chóng bị nghiền nát và tiến vào thế giới Bích.

La Chinh lặng lẽ đếm ngược trong lòng.

Mười, chín, tám, bảy…

Bốn, ba, hai, một.

“Rắc rắc…”

Trong một chớp mắt, Tiên Phủ và Hắc Thuyền đã bị nghiền thành vô số mảnh vụn.

Vì mạnh hơn mọi người nên khi đối mặt với lực hàng cách, La Chinh và Tà Thần chống đỡ được lâu hơn một chút. Thế nhưng chỉ sau thời gian cực ngắn, hai người cũng bị ép vào thế giới Bích, không thể phản kháng.

“Ha ha ha ha ha ha… Tinh Mạn Giới, Chính Hạ Giới, Hạ Cực Giới đều đã hàng cách hoàn toàn! Ta tuyên bố, kỷ nguyên của thế giới Bích bắt đầu!”

Bây giờ, thứ duy nhất còn giữ được hình thái “ngăn thứ ba” chỉ còn lại luồng ánh sáng đen ở chính giữa và Hàng Cách Giả bên trong ánh sáng đen ấy.

Luồng ánh sáng đen kia cũng bắt đầu hàng cách, chậm rãi chìm vào giữa thế giới Bích.

Lúc vật chất của thế giới ngăn thứ ba hàng cách, hình thái đều cực kỳ mất trật tự, sau khi bị ép vào thế giới Bích đều sụp đổ, duy chỉ có luồng ánh sáng đen kia là khác.

Sau khi luồng ánh sáng đen dung nhập vào thế giới Bích tạo thành hình dáng một quả cầu cực kỳ tiêu chuẩn, xung quanh còn có một vòng gợn sóng dài ngắn giống nhau. Nếu như nhìn từ bên trên thế giới Bích xuống thì sẽ thấy một dấu ấn nhìn giống như một mặt trời màu đen tinh xảo.

Đương nhiên, trên thế giới đã chẳng còn ai có thể tận mắt nhìn xuống thế giới Bích nữa.

Sau khi dấu ấn mặt trời màu đen co lại trên thế giới Bích, Hàng Cách Giả chui ra từ bên trong, từ từ bò trên mặt phẳng.

Bây giờ hình dáng của Hàng Cách Giả trông rất kỳ quái, giống như một con quái vật được ghép lại từ rất nhiều mảnh vụn, giống như tác phẩm điêu khắc quái dị trên vật thờ của những bộ tộc viễn cổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận