Bách Luyện Thành Thần

Chương 224: Thổ Linh Chiến Giáp

Chu Thông vô cùng kiêu ngạo về sức mạnh của mìnhHai chùy này của hắn nếu xoay tròn, đừng nói đến Tiên Thiên Đại Viên Mãn, cho dù là cường giả Chiếu Thần Cảnh cũng phải nhượng bộ lui binh.

Với cảnh giới Tiên Thiên Nhị Trọng của La Chinh thì không thể tránh thoát Chiểu Trạch Hãm Sát của hắn. Hai chùy này đánh xuống, La Chinh chắc chắn sẽ thất bại.

Ngay khi hai cây chùy mạnh mẽ xông tới trước mặt La Chinh, La Chinh chợt vươn hai tay ra, nghênh đón chùy đồng.

“Muốn chết!”

Chu Thông hừ lạnh một tiếng, áp thật mạnh hai cây chùy đồng xuống. Thằng nhóc này lại dám dùng tay không tiếp chùy đồng của hắn! Chùy đồng này có thể trực tiếp đập đứt từng đường gân trên tay hắn cho xem!

“Choang. Choang. Choang!”

Hai tay La Chinh vững chắc đỡ chùy đồng.

Nhưng tình cảnh trong tưởng tượng của Chu Thông không hề xảy ra, La Chinh đã dùng tay vững vàng tiếp được hai cây chùy đồng của hắn!

“Làm sao có thể?” Thấy như vậy, Chu Thông trừng mắt.

“Thần lực trời sinh! Thì ra là thế, thằng nhóc này cũng có thần lực trời sinh!”

“Khó trách hắn có thể lấy thực lực Tiên Thiên Nhị Trọng tham gia đại hội toàn phong. Chu Thông kia vốn có thần lực trời sinh, sức lực lớn vô cùng, cho dù là Chiếu Thần Cảnh cũng phải kiêng nể hai phần, La Chinh thế mà tay không tiếp được đại chùy của Chu Thông!”

Vung đại chuỳ hiển nhiên đơn giản hơn đỡ đại chuỳ nhiều.

Như bản thân Chu Thông cũng có thần lực trời sinh, nhưng sức mạnh khi hắn vung đại chùy này ra, bản thân hắn nhất định cũng không đỡ được.

La Chinh có thể đường đường chính chính đỡ được chùy đồng của hắn, vậy là đã rõ, sức mạnh của La Chinh vượt xa hắn, hơn nữa còn vượt qua không ít!

Càng biến thái hơn chính là, một đôi chùy đồng của hắn đánh tới, tốc độ còn tăng mạnh, cho dù là Tiên Thiên Đại Viên Mãn mà dùng tay trần đón lấy cũng có thể bị gãy vụn!

Nhưng hai tay La Chinh lại không hư tổn chút nào… Thân thể người này rốt cuộc làm từ cái gì!

Lúc La Chinh đỡ một đôi chùy đồng kia thì cũng đã kích hoạt một phần ba vảy rồng. Bản thân hắn mượn dùng một phần ba sức mạnh của vảy rồng, đã đủ để ứng phó với Chu Thông.

Cách một đôi chùy đồng, La Chinh và Chu Thông bốn mắt chạm nhau, trên mặt hắn vẫn không thay đổi vẻ tươi cười thản nhiên.

Đối với Chu Thông mà nói, điệu bộ tươi cười này quả là chói mắt!

Sức mạnh của Chu Thông vẫn luôn làm hắn kiêu ngạo vô cùng, nên giờ chính hắn cũng không ngờ, sức mạnh của La Chinh lại cách xa hắn nhiều như thế.

Thực lực như thế quả là đả kích đối với hắn. Sở trường của hắn lại bị sở đoản của người khác vượt qua, Chu Thông nhất thời không thể khống chế được tâm tình của mình, hai mắt đỏ bừng lên.

“Cuồng loạn đả kích! Hây!”

Hắn quát lên một tiếng lớn, chùy đồng trong tay điên cuồng múa may.

“Keng keng keng keng…”

Cho dù Chu Thông công kích như thế nào, tay La Chinh có thể vừa vặn ngăn lại chùy đồng của hắn, phát ra một âm thanh giòn vang.

Loại đánh đấm này đối với La Chinh mà nói thì đúng là một loại rèn luyện thích hợp…

Mỗi một lần dùng nắm đấm tiếp được công kích từ chùy đồng, hắn cũng cảm nhận được một luồng khí nóng được sinh ra từ hai tay, theo kinh mạch của mình phân tán đến toàn thân, tụ tập về đan điền.

Cho nên La Chinh cũng không vội vàng gì mà chấm dứt trận đấu này, hắn không ngừng đỡ đại chuỳ của Chu Thông để mạnh lên.

Chín trận so đấu được diễn ra trong chín võ đài nhỏ tách biệt, nhưng trận đấu của La Chinh bên này đã hấp dẫn hết ánh mắt của mọi người.

“La Chinh như thế này là cuồng bị ngược sao? Bị đánh như vậy cũng không khỏi quá khủng bố rồi…”

“Trời ạ, chùy đồng kia cũng là một huyền khí thượng phẩm, vậy mà La Chinh lại có thể đỡ được, chẳng lẽ thân thể La Chinh còn vượt trội hơn cả huyền khí thượng phẩm?”

Trên mặt đại bộ phận đệ tử đều toát ra vẻ cực kỳ khiếp sợ, tất cả đều hướng về phía La Chinh giống như đang nhìn một con quái vật. Bọn họ không hẹn mà cùng tưởng tượng, nếu chùy đồng to lớn kia đánh vào người mình sẽ sinh ra hiệu quả gì…

“Thú vị! Ta còn nghĩ nhân tài Thanh Vân Tông làm sao có thể suy tàn đến mức Tiên Thiên Nhị Trọng đã được tham gia đại hội toàn phong, hóa ra thằng nhóc này là một kẻ mình đồng da sắt!” Thạch Kinh Thiên ngồi ở chỗ cao vuốt cằm cười nói.

“Tông chủ anh minh! Thân thể hắn cứng rắn đến như thế, sợ là cũng gặp không ít cơ duyên!” Từ trưởng lão vội vàng phụ họa.

“Đại hội toàn phong nhân tài đông đúc, thằng nhóc này nếu chỉ dựa vào một thân khí lực, sợ là cũng không đi được xa.” Lúc này, bên cạnh lại có một vị Hoàng trưởng lão lắc đầu mà nói.

Tông chủ Thạch Kinh Thiên lại lắc đầu: “Đã tham gia đại hội toàn phong, chẳng nhẽ lại không có một con bài chưa lật trong tay? Thiếu niên này nhìn bề ngoài thì như chỉ dựa vào mình đồng da sắt, nhưng trên thực tế con át chủ bài của hắn còn chưa lật, ai có thể biết trước được chuyện gì?”

“A? Tông chủ xem trọng thằng nhóc này?” Hoàng trưởng lão hơi ngạc nhiên. Hắn nghĩ, tỷ thí trong đại hội toàn phong vốn không thể dùng thủ đoạn mờ ám, cho dù ngươi sử dụng sức mạnh thô bạo qua được cửa thứ nhất, đệ tử phía sau sẽ để tâm, sẽ nhằm vào điểm đó. Tuy nói La Chinh này một thân mình đồng da sắt có thể so sánh với huyền khí thượng phẩm, nhưng trong đại hội toàn phong vẫn có không ít đệ tử có thể phá phòng ngự của hắn.

“Không nói chắc được.” Thạch Kinh Thiên lắc đầu: “Cứ xem trước đi, bất kể như thế nào, trong đại hội toàn phong xuất hiện vài tên nhóc thú vị thế này, tóm lại là cũng không tồi.”

Ở một góc sân đấu, một chàng thanh niên mặc trường bào màu tím ngồi dưới đất. Hắn khoanh chân, hai tay đặt ở giữa đan điền, tại vùng đan điền của hắn không ngừng có chân nguyên màu vàng chậm rãi tràn ra. Quỷ dị là những chân nguyên đó hình thành một đám chữ Phạn không ngừng bay múa xung quanh hắn.

Chỉ nhìn thoáng qua đã thấy, trên người vị đệ tử thân truyền này mang một loại cảm giác đoan chính trang nghiêm.

“Bùi sư ca, huynh có thấy tên nhóc đang thi đấu kia không?” Bên cạnh hắn có một cô gái mặc đồ tím. Cô gái này tóc đen, làn da trắng tinh nhẵn nhụi, tạo cho người khác một loại cảm giác trong veo như nước.

“Ta thấy rồi!” Bùi sư ca ngồi dưới đất thản nhiên đáp lại. Dù hai mắt hắn nhắm nghiền, từ đầu tới cuối đều không mở mắt, nhưng không hiểu sao lại có thể nhìn thấy hết tất cả trên võ đài.

Cô gái áo tím chớp mắt cười nói: “Vậy huynh cảm thấy lực phòng ngự của huynh so với thằng nhóc đó thì thế nào?”

Bùi sư ca thản nhiên đáp lại: “Có lẽ hắn tu luyện một loại phương pháp luyện thể đặc thù nào đó, thân thể cường hóa đến cực hạn nên mới có hiệu quả này. Nhưng võ giả Đông Vực chúng ta tu luyện cơ bản nhất vẫn là chân nguyên, chỉ tập trung tu luyện thân thể thì sau khi đến một mức độ nhất định, không thể tăng mạnh được nữa. Hắn đây là bỏ gốc lấy ngọn. Thân thể ta không cường đại như hắn, nhưng Kim Chung Tráo được ngưng kết từ chân nguyên, đương nhiên sẽ không kém hắn.”

“Ta cũng nghĩ vậy! Thằng nhóc này không biết từ đâu đến, nhưng thật thú vị, thân thể cứng như vậy, ta thật muốn đục trên người hắn hai lỗ!” Thiếu nữ áo tím cười mỉm nói, trong đôi mắt đẹp kia đã có một tia thô bạo. Nếu là người có tu vi không đủ bị nàng nhìn qua một lần, tựa như bị độc xà nhìn thẳng.

“Tiên Thiên Nhị Trọng, cho dù thần lực thiên phú, chỉ dựa vào năng lực thân thể thì hẳn là cũng không vào được tốp một trăm người đứng đầu. Mạc sư muội sợ là không có cơ hội giao thủ cùng hắn.” Bùi sư ca tiếp tục nói.

“Vậy thì cùng xem vận may của hắn vậy. Hì hì!” Mạc sư muội nói xong, mỉm cười tiếp tục chú ý xem so đấu.

Bọn họ là đệ tử thân truyền nên không tham gia những vòng đấu bảng này. Trừ Vương Doãn ba năm trước, bởi vì thực lực Tiên Thiên Nhị Trọng của hắn nên đường đường chính chính đánh từ vòng đấu bảng mà tiến lên.

“Choang, choang, choang…”

Một đôi chùy đồng kia lần lượt đánh vào người La Chinh, âm thanh vang dội như chuông, không ngừng quanh quẩn trên võ đài.

Giờ phút này tám trận so đấu khác đã dần kết thúc, trọng tài đã công bố thắng bại, những đệ tử bên đó mới sôi nổi rời khỏi võ đài. Chỉ có trận so đấu này của La Chinh và Chu Thông vẫn còn tiếp tục.

Chu Thông bây giờ đâm lao thì phải theo lao, hắn thật sự không nghĩ ra tại sao chùy đồng của mình đánh vào người La Chinh mà không thể tạo được bất cứ thương tổn gì cho hắn! Mà tên kia còn mỉm cười với mình. Cười cái muội muội ngươi! Chu Thông mắng to trong lòng, hắn hận không thể trực tiếp đập nát đầu La Chinh.

Điều càng làm Chu Thông buồn bực hơn là, đôi đại chuỳ của mình không ngờ đã xuất hiện không ít vết lõm!

Chu Thông cũng là xuất thân sĩ tộc, nhưng sĩ tộc của hắn cũng không giàu có, không phải gia tộc nào cũng giàu có sung túc sánh ngang được với bảy đại gia tộc.

Hơn nữa vũ khí loại chùy vốn có rất ít, muốn chọn một đôi vừa tay trong đám huyền khí thượng phẩm thì khó càng thêm khó. Một đôi chùy đồng này của hắn chắc chắn không thể thay thế, chỉ có thể đi tìm luyện khí sư tu bổ lại sau…

Nhưng dù thế nào, trước tiên phải giải quyết La Chinh đã, nếu không hắn không chỉ thua so đấu mà còn bị mất một đôi chùy đồng!

Hao tổn một đôi chùy đồng này, sức chiến đấu của hắn sẽ suy yếu vô cùng. Hắn cũng không biết trận đấu tiếp theo mình nên dùng binh khí gì tham gia so đấu.

“Cổn Địa Lôi Chuy!”

Chu Thông bỗng nhiên hạ thấp người xuống, chùy đồng trong tay từ trên không trung nện về phía hai chân La Chinh.

Lúc này đây ánh mắt Chu Thông đặt cả vào hai chân La Chinh.

Chu Thông không thể phá vỡ đôi tay, mà trực tiếp công kích mặt và ngực La Chinh thì rất không thực tế. Nhưng Cổn Địa Lôi Chuy này là chuyên môn công kích vào phần thân dưới đối thủ. Đối với con người, xương ống chân ở cẳng chân chính là điểm yếu, đây là chỗ không có gì bảo hộ, chỉ cần hắn đánh hai chùy vào đó là có thể cứng rắn đánh gãy cẳng chân của hắn!

Nếu phế bỏ đôi chân của La Chinh, Chu Thông liền nắm chắc phần thắng hơn.

Khi hắn đột nhiên xuất chiêu, hai cây đại chuỳ ngay lập tức tiến tới trước chân La Chinh, trong lòng hắn vui vẻ, hiển nhiên là La Chinh không ngờ rằng mình bỗng nhiên biến chiêu.

Nhưng Chu Thông chẳng cao hứng được lâu, hai bàn tay của La Chinh đã giống như độc xà, áp chế chùy của hắn.

“Choang, choang!” Thiết quyền của La Chinh nện xuống chùy đồng, cứng rắn ấn chùy đồng xuống mặt đất. Cho dù là đã bị kết giới ngăn cản lại không ít, nhưng nền võ đài cũng bị La Chinh tạo ra hai cái hố.

Chu Thông muốn rút chùy đồng ra, nhưng khi hắn dùng lực thì lại phát hiện hai cây chùy đồng không thể dịch chuyển, áp lực từ La Chinh đã khiến chúng gần như bị khảm vào nền võ đài.

Đệ tử có thể tham gia đại hội toàn phong toàn là người có ý chí kiên định, nào chỉ vì thế mà dễ dàng nhận thua?

Ý thức được sức mạnh của mình chênh lệch rất lớn với La Chinh, Chu Thông quyết đoán buông bỏ vũ khí của mình, sau đó lại rống lên một tiếng, chân nguyên toàn thân bộc phát. Những chân nguyên màu vàng giống như áo giáp ngưng kết lại trên người hắn.

“Thổ Linh Chiến Giáp!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận