Bách Luyện Thành Thần

Chương 2796: Người ngoài cuộc

“Soạt!”Một dải gấm màu tím bỗng lao vụt đến, quất La Chinh bay ra ngoài.

Diễm Phi xông lên, vòng tay ôm Phượng Ca vào ngực, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng.

La Chinh vững vàng đáp xuống đất, cũng nhìn Phượng Ca bằng ánh mắt quái lạ.

Theo lý thuyết, chỉ cần ngừng không để Tâm Cụ Ma Nhãn phóng ra sức mạnh sợ hãi nữa thì nỗi sợ tương ứng trong lòng đối phương cũng sẽ biến mất.

Vừa rồi La Chinh phóng năng lực Tâm Cụ Ma Nhãn ra chỉ với mục đích hù dọa Phượng Ca một chút, đâu ngờ nàng lại rơi vào cảm xúc vượt khỏi tầm kiểm soát như vậy.

Lửa thần Kim Ô dần dần tắt đi, xung quanh đã bị thiêu cháy đen thui..

Phượng Ca nằm trong ngực Diễm Phi, cơ thể vẫn run rẩy không ngừng.

Diễm Phi đưa tay nhẹ nhàng nhấn lên trán Phượng Ca, một luồng khí tức linh hồn êm dịu lập tức lan tỏa, nhờ vậy Phượng Ca mới dần dần bình ổn được hơi thở.

“Ngươi dùng thủ đoạn gây nỗi sợ tâm linh lên người con bé?” Diễm Phi hỏi.

Trong Thái Nhất Thiên Cung, chân ý Nhất Niệm Thiện Ác là loại chân ý của đạo ít được để ý nhất, thế nhưng Diễm Phi vẫn nhìn ra được ngay, mặc dù bà không biết thứ mà La Chinh vừa sử dụng chính là năng lực Tâm Cụ Ma Nhãn.

“Ừ” La Chinh đáp.

Diễm Phi thở dài, ngược lại không hề có ý trách cứ La Chinh mà chỉ tự trách mình. Bà nói: “Vừa rồi là ta không đúng… Lúc Phượng Ca vừa ra đời, con bé đã phải trải qua những bài kiểm tra thử thách vô cùng tàn khốc trong Thần Sào. Loại thủ đoạn này sẽ gợi lại những ký ức ấy”

Hoàn cảnh trưởng thành của nữ yêu Thần Sào hoàn toàn không êm đềm và tình cảm như Nhân tộc. Nhất là Phượng Ca, từ khi ra đời nàng đã được bầu thành người có khả năng trở thành thủ lĩnh Thần Sào, trở thành Phượng nữ nhất.

Kể từ khi vừa mới chào đời, Phượng Ca đã phải cạnh tranh gay gắt đến mức ngươi chết ta sống đối với các nữ yêu Thần Sào khác, vô số nữ yêu nhỏ tuổi cũng vì chuyện này mà mất mạng. Phượng Ca gần như trưởng thành từ trong máu tươi và hài cốt, nếu không phải năm nàng sáu tuổi, Đông Hoàng một thân một mình đánh thẳng vào trong Thần Sào để giành lại Phượng Ca thì e là bây giờ chức vị Phượng nữ đã do Phượng Ca đảm nhiệm rồi.

Mặc dù Phượng Ca đã về Thái Đích Cung được rất nhiều năm, nhưng đoạn ký ức khi còn nhỏ thì khó mà quên lãng. Diễm Phi phải dùng cách thức khác lạ đặc thù mới có thể phong tỏa phần ký ức ấy ở sâu trong linh hồn nàng.

Trong khi đó, một vài thần thông do chân ý Nhất Niệm Thiện Ác kích hoạt nên vẫn có thể gợi lại đoạn ký ức ấy.

Cũng chính vì những ngày tháng tàn khốc mà Phượng Ca phải trải qua khi còn nhỏ nên bây giờ tính cách nàng mới lạnh lùng như vậy.

“Vậy tại sao vừa rồi ngươi không ra tay ngăn cản?” La Chinh nhíu mày, hỏi.

Có Diễm Phi ở đây, La Chinh cũng không nghĩ rằng mình có thể đánh nhau sống mái với Phượng Ca mà bà vẫn cứ khoanh tay đứng nhìn!

Vừa rồi La Chinh cũng bị cơn tức xộc lên đầu nên mới phải ép Phượng Ca giao nhóm Hàm Lưu Tô ra.

Diễm Phi nhẹ nhàng xoa lên trán Phượng Ca, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên vẻ thê lương: “Ta chỉ muốn xem thử ngươi có thể ép con bé đến mức nào…”

Phượng Ca đã trở lại Thái Đích Cung rất lâu rồi nhưng vẫn luôn luôn giữ thái độ vô cùng lạnh lùng đối với người và vật quanh mình. Mặc dù Diễm Phi cả ngày làm bạn với nàng, nhưng vẫn khó có thể thấy được vẻ mặt nàng thay đổi mảy may. Bà thân là mẫu thân, thấy con gái mình như vậy đương nhiên sẽ rất sầu lo.

Dù bà đã dùng thử tất cả mọi cách nhưng vẫn không thể thay đổi nàng. Từng phút từng giây trong lòng nàng luôn tồn tại nỗi sợ sâu sắc đối với thế giới này, nên khi đối mặt với bất cứ điều gì, nàng cũng đều trưng vẻ lạnh lùng ra.

“Ta ép nàng chẳng phải sẽ khiến nàng đau khổ hơn?” La Chinh ngạc nhiên hỏi.

Diễm Phi khẽ cười nói: “Cũng không hẳn. Ít ra lúc con bé đối mặt với ngươi, biểu cảm của nó phong phú hơn nhiều. Ta là mẫu thân của con bé nhưng thậm chí còn chưa được thấy cả dáng vẻ lúc con bé nổi giận là như nào, vậy mà hôm nay con bé còn khóc nữa cơ đấy…”

Vừa rồi khi Diễm Phi dẫn La Chinh đến đây, Phượng Ca đối với người mẹ này quả thực vô cùng lạnh lùng.

Nghe được câu này, La Chinh không khỏi âm thầm trợn trắng mắt. Sao hắn cứ có cảm giác đôi mẹ con này đều có bệnh tâm thần vậy? Bà có muốn ta thường xuyên ghé qua hù dọa nàng không?

“Liệt Hỏa Chi Lăng không phải một loại hình phạt, mà là một phương thức tu luyện. Đây là cách tu luyện mà ngay đến con cháu dòng chính trong Thái Đích Cung cũng cần trân quý. Người ngươi muốn tìm chắc không có gì nguy hiểm” Diễm Phi nói thêm.

La Chinh thoáng ngây ra, trong lòng càng oán thầm không thôi. Nếu mẹ con hai người chịu nói rõ ra thì hắn với Phượng Ca việc gì phải đánh nhau kịch liệt như vậy?

Phượng Ca nằm một lúc lâu mới từ từ tỉnh lại trong ngực Diễm Phi. Vừa mở mắt ra, nàng lập tức hung tợn trừng La Chinh rồi đứng dậy khỏi lòng Diễm Phi, sau đó quay đầu bỏ đi.

“Ngươi thua ta rồi” La Chinh ở sau lưng nàng lên tiếng.

Phượng Ca dừng chân, lạnh lùng đáp lại: “Ngươi muốn thế nào?”

“Dẫn ta đi tìm các nàng” La Chinh lại nói.

Phượng Ca yên lặng một lúc rồi bỏ lại một câu: “Đi theo ta”

Diễm Phi ra hiệu cho La Chinh đuổi theo, thế là hắn liền đi theo Phượng Ca tiến vào Thừa Hỏa điện.

Diễm Phi vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của La Chinh. Trên mặt bà là nụ cười không ai nhìn thấu, miệng lại thì thào: “Không sợ lửa thần Kim Ô, sức lực còn lớn hơn cả Phượng Ca. Có vẻ là một tiểu oan gia phù hợp…”



Trong Thừa Hỏa điện, từng luồng khí nóng rực phả đến. Trên xà ngang trong điện treo từng sợi xiềng xích bị nung đến đỏ rực, buông thõng xuống trông như sợi mì. Nếu nhìn lên theo sợi xích ấy có thể loáng thoáng trông thấy ngọn lửa đang bập bùng trong cây cột trụ, trong mái hiên hay thậm chí là cả mặt đất của Thừa Hỏa điện.

La Chinh khá tò mò, rất muốn hỏi trong Thừa Hỏa điện này tu luyện cái gì, nhưng vừa nghĩ đến gương mặt bí xị của Phượng Ca thì hắn vẫn chọn cách ngậm miệng.

Sau khi băng qua một đường hành lang dài và nhỏ, bọn họ tiến vào một thiên điện.

Vừa bước vào đây, trong làn không khí nóng rực bỗng có thêm chút khí tức linh hồn…

Hai mắt La Chinh hơi sáng lên. Khí tức này rất giống khí tức của hồn đan, hay nên nói là cùng loại với những ánh sao giáng xuống bên ngoài Long thành, chẳng qua ở đây mạnh hơn gấp mười mà thôi!

Trong thiên điện, Huân, Mục Ngưng và Hàm Lưu Tô cùng ngồi xếp bằng. Trên đỉnh đầu các nàng đều treo một sợi xiềng xích nung đỏ, mà phía dưới xiềng xích là từng vòng xoáy bằng lửa nho nhỏ. Khí tức linh hồn mãnh liệt ấy tản ra từ chính những vòng xoáy lửa này.

Đây là lần đầu tiên La Chinh được thấy kiểu rèn luyện linh hồn như vậy, cho nên hắn cũng khá kinh ngạc.

“Đây chính là Liệt Hỏa Chi Lăng?” La Chinh hỏi.

“Không thì ngươi nghĩ là gì?” Lúc Phượng Ca đối mặt với La Chinh, nàng vẫn vô cùng căm phẫn.

Lần này đến phiên La Chinh xấu hổ, hắn gãi gãi đầu nói: “Ta cứ tưởng là một loại cực hình…”

Phượng Ca hung tợn trừng mắt liếc La Chinh.

Lúc này Mục Ngưng mở hai mắt ra, vòng xoáy lửa trên đầu lập tức tiêu tan theo xiềng xích. Nàng vừa thấy Phượng Ca liền cười nói: “Tiểu sư phụ, ta cảm giác khí tức của mình lại tiến bộ hơn rồi! Ơ? La Chinh?”

“ ‘Ơ’ là sao chứ…”

Thấy Mục Ngưng trò chuyện với Mục Ngưng thân thiết như vậy, La Chinh bỗng có cảm giác như thể mình là người ngoài cuộc.

Lúc này, Hàm Lưu Tô và Huân cũng từ tỉnh lại. Hàm Lưu Tô vừa thấy La Chinh đã lập tức nở nụ cười ngọt ngào, nói: “Huynh tìm được đến đây rồi!”

“Tiểu sư phụ từng nói, sợ là huynh không vào được Thái Đích Cung” Huân ngồi bên cạnh hời hợt bổ sung thêm một câu.

Đến lúc này, La Chinh đã có thể khẳng định chắc chắn rằng bao công sức mình bỏ ra để đi tìm các nàng coi như đổ sông đổ bể. Sự việc chẳng những không hề giống những gì mình tưởng tượng, mà các nàng còn vốn chẳng lo lắng chút nào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận