Bách Luyện Thành Thần

Chương 2813: Cơn lũ Hồn Xà

Lăng Sương chặn người đầu tiên chạy đến, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”Người nọ la lên: “Tộc Hữu Hùng đến trả thù! Bọn họ thả rắn!”

“Rắn? Rắn gì?” La Chinh sững sờ.

Lăng Sương nhíu mày nói: “Chính là Hồn Xà mà tộc Hữu Hùng chăn nuôi, không ngờ bọn họ lại dám thả rắn ở chỗ này! Chúng ta đi ra xem một chút!”

Hai người vừa ra khỏi thần miếu thì đã thấy phía trước một mảng đen kịt!

La Chinh cẩn thận nhìn kỹ lại mới phát hiện đó là một bầy rắn đen sì, nhưng hắn không thể nào thấy rõ hoa văn cùng chi tiết của đám Hồn Xà ấy.

Sinh linh sinh sống trong Bỉ Ngạn thì có thể nhận rõ được bề ngoài và chi tiết, còn đối với các dương hồn ngoài Bỉ Ngạn hay thậm chí thân thể của La Chinh thì chỉ có thể thấy được hình dáng đại khái chứ không cách nào nhìn rõ chi tiết được. Đúng như những gì Lăng Sương nói, đám Hồn Xà này là do tộc Hữu Hùng thả ra.

“Lũ Hồn Xà ập đến!”

“Mau rút về thần miếu!”

“Tộc Hữu Hùng chết tiệt, đừng nói họ muốn đánh chiếm thần miếu của Thiên Cung chúng ta đấy?”

Các đệ tử Thiên Cung lớn tiếng la lên, giọng điệu chứa đầy vẻ căm phẫn.

“Roẹt roẹt roẹt…”

Từng đường kiếm sắc bén chém về phía bầy rắn khiến rất nhiều Hồn Xà bị chia thành hai nửa.

Đa số các đệ tử Thiên Cung đều đang chạy trốn, nhưng vẫn còn một số ít đệ tử đứng ra phản kích, đánh giết đám Hồn Xà kia.

Thực lực của những đệ tử này đều không tầm thường, mặt ngoài dương hồn phát ra từng ánh tím chói lọi, mặc dù vẫn cách dương hồn nhập điện một khoảng nhưng đã đủ đặt chân lên Cửu Trọng Thiên, Thập Trọng Thiên.

Thế nhưng cơn lũ Hồn Xà này thật sự quá kinh khủng, chỉ vài người bọn họ thì không chém hết được, nên chỉ có thể vừa chém vừa thối lui về phía cổng thần miếu.

“Đám Hồn Xà này định xông vào thần miếu à?” La Chinh hỏi.

Lăng Sương đanh mặt lại, nói: “Chắc là không”

Những năm qua, giữa các thần miếu vẫn luôn có xung đột nhỏ nhưng vẫn rất khắc chế. Nếu tộc Hữu Hùng thật sự thôi thúc cho cơn lũ Hồn Xà xông vào thần miếu, vậy có nghĩa là họ muốn khai chiến với Thiên Cung!

“Cứu mạng!”

Cách đó không xa bỗng vang lên tiếng kêu sợ hãi.

La Chinh và Lăng Sương cùng đưa mắt nhìn qua, liền thấy bốn người bị bao vây giữa bầy rắn. Dương hồn của bốn người này vẫn có màu nâu nhạt, khí tức hơi tán loạn, hiển nhiên là vừa đặt chân lên Tứ Trọng Thiên chưa được bao lâu.

Đương nhiên bốn người họ cũng muốn lùi về thần miếu, nhưng bầy Hồn Xà trào lên như thủy triều, chỉ cần chậm chân chút là đã bị chúng bao vây. Bọn họ vừa ra sức chống cự vừa chém giết đám Hồn Xà này, nhưng chỉ với sức của họ thì sao mà giết nổi. Chẳng mấy chốc họ sẽ bị cơn lũ Hồn Xà bao phủ.

“Tại sao họ không rời khỏi Bỉ Ngạn?” La Chinh thấy hơi lạ.

Trừ lúc ở trong các thần miếu, còn lại bất cứ nơi nào trong Bỉ Ngạn đều có thể rời đi mọi lúc. Đối diện với đám Hồn Xà này, nếu địch không lại thì cứ lui ra khỏi Bỉ Ngạn là được.

“Ngươi nhìn dưới chân họ đi” Lăng Sương nói.

Ở dưới chân bốn người kia có tia sáng màu lam nhạt, chính những tia sáng ấy đã trói chặt linh hồn họ lên mặt đất.

Các đại tộc đã tung hoành bao năm trong Bỉ Ngạn, đương nhiên sẽ có thủ đoạn khiến không ai rời khỏi Bỉ Ngạn được. Những tia sáng này chính là Triền Hồn Ti mà tộc Hữu Hùng hay dùng, một khi bị Triền Hồn Ti trói buộc, mặc dù có thể tự do hoạt động nhưng không loại bỏ nó thì không thể nào rời khỏi Bỉ Ngạn!

Vì vậy, bốn người kia hiển nhiên đã rơi vào đường cùng.

“Ta đi cứu người!”

La Chinh không do dự nhiều thêm, lập tức sải chân phóng vọt về phía trước, cả cánh tay vặn vẹo và biến thành một cây gai nhọn.

Gai nhọn lóe lên ánh tím và độ mạnh của linh hồn La Chinh lớn hơn đám Hồn Xà đó không biết bao nhiêu lần. Hắn chỉ tiện tay quét ra đã cắt đứt mấy chục con Hồn Xà.

“Xoẹt, xoẹt xoẹt…”

Lăng Sương cũng không để La Chinh mạo hiểm một mình, nàng lập tức theo tới. Một thanh kiếm linh hồn nho nhỏ lơ lửng quanh thân nàng, bất cứ con Hồn Xà nào dám can đảm đến gần đều bị kiếm linh hồn cắt thành mảnh vụn.

Hai người hợp sức cùng nhau, gắng gượng mở ra một con đường giữa cơn lũ Hồn Xà, giết thẳng đến trước mặt bốn người đang bị bao vây.

Bốn người này gần như đã bỏ cuộc. Mấy năm trước họ mới vào Bỉ Ngạn, bây giờ đã đến được Bỉ Ngạn Tứ Trọng Thiên, trong khắp Thiên Cung này cũng thuộc hàng cực kì ưu tú. Nào ngờ họ vừa mới vào đây, còn chưa kịp đặt chân đến thần miếu thì hôm nay đã phải chết ở chỗ này, trong lòng họ tràn ngập cảm giác không cam tâm.

Ngay trong lúc họ đang tuyệt vọng thì cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến từng đợt gợn sóng linh hồn mãnh liệt.

“Roẹt roẹt roẹt!”

Đám Hồn Xà khó chơi quanh họ bị cắt chém như thể cây rơm cây rạ, thân hình đứt gãy tán loạn khắp nơi…

Thoắt sau, hai dương hồn lóe ánh tím đã chạy đến bên cạnh bọn họ.

“Sóng linh hồn mạnh quá!”

“Là điện hồn! Cường giả cấp điện hồn!”

“Thiên Tranh, chúng ta được cứu rồi!”

Bốn người bọn họ hoàn toàn không ngờ rằng vào thời khắc cuối cùng sẽ có người ra tay cứu giúp.

Thiên Tranh sững sờ nhìn một dương hồn trong đó, trong lòng thoảng qua cảm giác quen thuộc. Hình như nàng ta đã gặp người này ở đâu rồi.

“Chỗ này không nên ở lâu, lui vào thần miếu đi” La Chinh nói.

Sau đó hắn vượt qua Thiên Tranh, ngăn cản đám Hồn Xà đang trào đến như lũ.

La Chinh và Lăng Sương vẫn vô cùng sắc bén hệt như trước đây. Bọn họ đứng đó tựa như hai tảng đá ngầm giữa dòng nước xiết, dù cơn lũ Hồn Xà này cuộn trào dữ dội thế nào thì khi đến chỗ họ đều sẽ bị bổ ra!

“Thiên Tranh, đi mau! Ngây ra đó làm gì!”

Một người bên cạnh túm lấy nàng ta, bấy giờ nàng ta mới đi theo mấy người kia chạy về thần miếu.

La Chinh cùng Lăng Sương thì vừa đánh vừa lui, lùi về cổng thần miếu cùng những đệ tử Thiên Cung khác.

Đám Hồn Xà kia xông lên mãi đến tận cổng thần miếu mới đồng loạt dừng bước.

“Ngừng rồi?”

Ánh mắt La Chinh hơi lóe lên.

Đám Hồn Xà này như thể đã thương lượng với nhau từ trước, vừa đến ngưỡng cửa thần miếu thì ngừng lại, không một con nào vượt qua.

“Bên ngoài thần miếu là Bỉ Ngạn, bên trong thần miếu là Thiên Cung. Nếu chúng thật sự dám vượt qua một chút thôi cũng đã đại biểu cho việc khai chiến với Thiên Cung rồi. Đây chính là quy định được ký kết giữa các đại tộc trong thế giới mẹ” Lăng Sương nói.

Các thế lực siêu cấp đều xây dựng thần miếu cho mình trong Bỉ Ngạn. Ở thế giới mẹ chiến tranh không ngừng, chẳng ai muốn vào Bỉ Ngạn mà cũng phải ngày đêm tấn công chiếm đánh. Dù có xung đột lớn đến mấy cũng không cho phép đánh vào thần miếu của đối phương, vì vậy, trừ khi hai đại tộc muốn đấu đến ngươi chết ta sống, còn bình thường sẽ không ai vượt qua ranh giới này.

Lúc trước, tộc Hữu Hùng dẫn đầu tiến đánh thần miếu của tộc Cửu Lê, có nghĩa hai đại tộc này hoàn toàn không nể mặt nhau nữa. Cuối cùng, Cửu Lê bị diệt tộc.

“Nhưng đám Hồn Xà này cứ chặn mãi ở đây cũng không phải hay ho gì” La Chinh nhíu mày nói.

Đám Hồn Xà đếm không xuể ấy đã chiếm đầy hết mọi khoảng không trước thần miếu, thậm chí cả pho tượng của Thiên Cung cũng bị chúng bám đầy lên. Nhìn đám Hồn Xà lúc nha lúc nhúc ấy khiến người ta tê hết cả da đầu.

“Xì xì xì…”

Bầy Hồn Xà đột nhiên rít lên, sau đó uốn mình tách ra hai bên, tạo thành một con đường nhỏ.

Trên con đường ấy có ba người thong thả bước tới, đứng trước cổng thần miếu.

“Tộc Hữu Hùng gây chuyện lớn như vậy là muốn khai chiến với Thiên Cung bọn ta à?” Lăng Sương ngẩng cao đầu, lớn giọng chất vấn.

Tộc Hữu Hùng có rất nhiều cường giả trong Sắc Giới, nhưng Thiên Cung cũng không hề kém cạnh. Nếu chuyện này bị quấy cho lớn, Thiên Cung triệu tập cường giả từ Dục Giới Thập Tam Trọng Thiên về đây thì hươu chết vào tay ai còn chưa biết được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận