Bách Luyện Thành Thần

Chương 3471: Gặp mặt

Vào giây phút La Chinh biến mất ở bệ đá, hắn rõ ràng cảm nhận được Khởi Nguyên Thần Huyết trong cơ thể lại dao động một lần nữa. Trong lúc nó dao động, La Chinh đã hiểu rõ cấu tạo năng lượng của Lục Giác Tinh TrậnLúc bị truyền tống tới đây, hắn không hề cảm nhận được sức mạnh của không gian dao động. Lúc ấy hắn không cảm nhận được không có nghĩa là không có, chẳng qua lúc đó La Chinh không thể hiểu được. Bây giờ, nhờ sự phản hồi nhanh chóng của Khởi Nguyên Thần Huyết, La Chinh đã hiểu rõ sức mạnh không gian bên trong Lục Giác Tinh Trận chỉ trong nháy mắt, thật ra đó là do hai loại sức mạnh không gian kết hợp với nhau một cách khéo léo đã triệt tiêu dao động không gian sinh ra.

Sau khi trở lại bức tranh bất hủ, La Chinh lại bị ép phẳng thành một bức họa một lần nữa. Thứ hiện ra trước mắt hắn là một vòng xoáy khổng lồ.

“Nơi này lại có thêm hai đường nữa…”

La Chinh bước thêm một bước thì thấy ở phía trước có thêm hai đường kẻ mảnh. Đây chính là khu vực trung tâm của vòng xoáy khổng lồ trong bức tranh bất hủ. Từ trước tới nay, chỉ có một mình La Chinh bước được vào nơi này. Ai lại để lại hai đường kẻ ở đây chứ?

La Chinh ôm theo sự nghi ngờ bước về phía trước. Lúc hắn vừa bước vào trong hai đường kẻ thì hai đường kẻ kia lập tức bao trùm lấy vòng xoáy, hóa thành một con đường bao trùm vòng xoáy và kéo dài về phía xa.

La Chinh bước ra khỏi mặt phẳng, đứng trong bức tranh bất hủ và chăm chú nhìn. Hắn thấy con đường này nối thẳng tới tờ thứ hai của bức tranh bất hủ. Đó chính là vị trí mà “Hồ Nữ” xuất hiện.

Thông thường, sau khi nhận được huyết mạch trong bức tranh bất hủ, người ta thường về Bình Dịch Thiên thông qua vòng xoáy lớn. Bây giờ, bức tranh bất hủ đã đóng lại, La Chinh không thể trở về Bỉ Ngạn theo lối tắt thông thường được, chỉ có thể tìm cách khác…

Lúc trước, Hồ Nữ yêu cầu hắn phải lấy được một loại huyết mạch cấp bản nguyên, nếu La Chinh không lấy được thì nàng ta sẽ giết hắn. Bây giờ, thứ hắn đưa tới chính là Khởi Nguyên Thần Huyết, chắc Hồ Nữ sẽ không ra tay với hắn nữa đâu nhỉ?

Nghĩ tới đây, trong lòng La Chinh cũng không quá lo lắng, hắn đi dọc theo con đường này tới trang thứ hai của bức tranh bất hủ.

Lúc La Chinh trở về bức tranh bất hủ đã bị Chấp Bút Giả phát hiện. Con đường này cũng là nó cố ý chuẩn bị cho La Chinh.

“Hắn trở về rồi” Chấp Bút Giả tươi cười nói.

Sau khi Hồ Nữ nghe thấy vậy thì nghi ngờ hỏi: “Nhưng hình như thời gian quá ngắn thì phải? Hắn thất bại rồi sao?”

Huyết mạch cấp bản nguyên tuyệt đối không dễ giành được. Hồ Nữ đã chuẩn bị sẵn tinh thần chờ mấy chục năm tới trăm năm. Khả năng cao nhất là La Chinh chết ở bên đó, mãi mãi cũng không thể trở về được nữa. Thời gian chưa qua bao lâu tên nhóc kia đã trở về, e rằng chẳng lấy được cái gì.

“Không biết nữa. Ta sẽ chế ra một con đường để hắn quay về đây” Chấp Bút Giả nói.

“Chấp Bút Giả đại nhân định gặp trực tiếp hắn sao?” Hồ Nữ hỏi.

Chấp Bút Giả là người quản lý đường đi. Từ trước tới nay, nó chưa bao giờ gặp trực tiếp sinh linh trong Bỉ Ngạn, rất nhiều chuyện đều do Hồ Nữ làm thay.

“Không sao cả” Chấp Bút Giả đã đổi cảm xúc trên mặt thành khóc, cảm khái nói: “Rất nhiều quy củ đã bị phá vỡ. Nếu ta tiếp tục bảo thủ không chịu thay đổi thì sẽ bị bó buộc trong quy tắc hạn hẹp”

Nghe Chấp Bút Giả nói như vậy, Hồ Nữ chỉ im lặng không nói gì. Nhiều năm qua, Chấp Bút Giả rất ít khi lộ diện. Xem ra, nó đã xem La Chinh là hy vọng cuối cùng.

La Chinh đi dọc theo con đường kia bước vào phạm vi trang thứ hai của bức tranh bất hủ, Hồ Nữ và Chấp Bút Giả cùng xuất hiện trước mặt hắn. Đây là lần thứ hai La Chinh gặp Hồ Nữ, hắn đi tới bắt chuyện một cách tự nhiên. Nhưng khuôn mặt khóc trắng bệch kia khiến hắn hơi cảnh giác. Hắn biết khuôn mặt khóc này có liên quan chặt chẽ với bức tranh bất hủ, nhưng không rõ lai lịch của khuôn mặt này như thế nào.

“La Chinh?” Chấp Bút Giả hỏi.

La Chinh gật đầu chắp tay nói: “Không biết các hạ là ai?”

Khuôn mặt khóc của Chấp Bút Giả đột nhiên lại đổi thành khuôn mặt cười và nói: “Chấp Bút Giả”

Lời nói của mặt cười vừa dứt thì một chiếc bút lông lớn đột nhiên xuất hiện. Lúc nhìn thấy chiếc bút lông này, trong mắt của La Chinh lóe lên ánh sáng lạ, vội vàng hỏi: “Những đường cong của bức tranh bất hủ là do các hạ tạo ra sao?”

“Đúng vậy” Chấp Bút Giả trả lời: “Cũng có thể nói mọi thứ ở nơi này đều do ta sáng tạo ra”

Bức tranh bất hủ là một con đường đặc biệt, và Chấp Bút Giả là chúa tể của con đường đặc biệt này.

“Thì ra là thế…” Không chỉ một mình La Chinh tỉnh ngộ mà các anh kiệt của Nhân tộc và Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng cảm thấy hứng thú với những đường cong liên tục xuất hiện trong bức tranh bất hủ. Bọn họ biết trong bức tranh này có một tồn tại vô hình, nhưng chưa bao giờ thấy được diện mạo thực sự. Nhờ La Chinh nên giờ họ đã nhìn thấy.

“Này, ngươi lấy được huyết mạch cấp bản nguyên chưa?”

Hồ Nữ nhìn Chấp Bút Giả và La Chinh nói tới nói lui nhưng vẫn không nói tới việc chính, nàng ta vô cùng sốt ruột.

La Chinh mỉm cười nói: “Cũng coi như là đã lấy được”

“Cái gì mà ‘coi như đã lấy được’? Ta thấy ngươi vốn không lấy được” Hồ Nữ lạnh lùng nói.

“Ta có lấy được hay không, e rằng cũng chẳng có cách nào làm bộ được?” La Chinh hỏi ngược lại.

“Vậy ngươi dùng đi để ta xem nào” Hồ Nữ ra lệnh.

Trong bức tranh bất hủ không có phương pháp kiểm tra huyết mạch, La Chinh chỉ có thể dùng mới chứng minh được.

La Chinh xòe tay ra nói: “Dưới trạng thái như thế này, e rằng tại hạ không thi triển ra được”

Mặc dù La Chinh đang đứng trong bức tranh bất hủ nhưng thực tế hắn vẫn dùng hình thái của một bức họa để tồn tại. Trong hình thái này, năng lực mà La Chinh có thể thi triển rất hạn hẹp.

“Thế thì hóa thành hình thái bình thường cho ta xem” Hồ Nữ nói.

Nàng ta không tin La Chinh thật sự lấy được huyết mạch bản nguyên. Hồ Nữ rất bất mãn với hắn, một lòng muốn vạch trần lời nói dối của La Chinh.

Sau khi hai người tiến vào một gian phòng Lục Giác Tinh Trận thì hóa thành hình thái bình thường. Khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn của Hồ Nữ tỏa ra khí tức lạnh lẽo: “Ngươi có thể chứng minh được rồi”

Nhìn dáng vẻ của nàng ta, nếu La Chinh không thi triển ra một thần thông huyết mạch bản nguyên nào thì Hồ Nữ sẽ giết hắn tại chỗ.

“Ta muốn nói rõ một chút nhé…” La Chinh duỗi ngón tay ra nói: “Ở nơi đó chỉ có bốn huyết mạch bản nguyên mà thôi, chứ không phải năm loại”

Lúc đó Hồ Nữ nói với La Chinh rằng huyết mạch bản nguyên có năm loại. Trên thực tế, La Chinh chỉ thấy bốn loại.

“Ta muốn xem thần thông huyết mạch của ngươi” Hồ Nữ nói thẳng, hiển nhiên nàng ta rất xem thường La Chinh.

“Sau bốn loại huyết mạch cấp bản nguyên này là một loại huyết mạch mạnh hơn, nó được gọi là Khởi Nguyên” La Chinh lại nói tiếp: “Khởi Nguyên Thần Huyết của Vĩnh Hằng thần đình mới là cội nguồn của mọi loại huyết mạch. Bốn loại huyết mạch bản nguyên kia đều do Khởi Nguyên Thần Huyết biến thành”

Hồ Nữ ngây người ra, nhưng cũng không vì thế mà thay đổi. Sát ý trong mắt cũng nhanh chóng ngưng kết: “Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, thi triển thần thông huyết mạch của ngươi đi!”

Lúc Hồ Nữ sắp ra tay thì giọng nói tràn đầy kinh sợ của Chấp Bút Giả đột nhiên vang lên: “Làm sao ngươi lại biết tới Khởi Nguyên Thần Huyết? Ngươi còn biết cả Vĩnh Hằng thần đình nữa? Ngươi đã đi vào quảng trường kia rồi?”

Dù là Hồ Nữ cũng chỉ biết trong bức tranh bất hủ có năm loại huyết mạch bản nguyên. Nàng ta cũng không biết loại cuối cùng là Khởi Nguyên Thần Huyết, lại càng không biết sự tồn tại của Vĩnh Hằng thần đình. Lời La Chinh nói đã khiến trong lòng Chấp Bút Giả dâng lên sóng to gió lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận