Bách Luyện Thành Thần

Chương 2337: Đồng bằng Tuyệt Vọng

Đối mặt với La Chinh còn cao lớn hơn cả mình, Hắc Hỏa giẫm xuống tiếp được mới là lạTrên mặt gã tràn đầy vẻ kinh ngạc, gã ngước mắt lên nhìn thân hình đang cao lớn không ngừng của La Chinh…

Thân thể to lớn luôn là ưu thế của ác ma!

Đây là lần đầu tiền Hắc Hỏa cảm thấy bản thân nhỏ bé đến lạ…

Trong nháy mắt, La Chinh đã biến thành một người khổng lồ cao hơn mười nghìn mét, thân thể to hơn cả quả núi tạo ra một cái bóng lớn kéo dài trên mặt đất, những dãy núi trước mặt La Chinh giờ chẳng khác nào mấy đống đất nhỏ.

“Chuyện gì thế này…”

Tộc trưởng Thiên Long nhìn chằm chằm La Chinh. So với hắn, ông ta chẳng khác nào con sâu cái kiến. Chỉ mỗi sự khác biệt về mặt thị giác này thôi đã khiến ông ta bị kích thích cực lớn rồi.

Ba chân thần cấp cao còn lại đang núp ở một góc cũng trợn tròn mắt, hoàn toàn không biết đang xảy ra chuyện gì!

“Rốt cuộc là ai nghiền ai đây?” La Chinh cười khẩy, sau đó nhấc chân lên đạp mạnh xuống!

Hắc Hỏa hít sâu một hơi rồi đột nhiên xoay người, cấp tốc chạy lùi về sau.

“Rầm!”

Mặt đất bị nứt ra vì cú đạp của La Chinh, khe nứt chạy dài đến mấy nghìn mét, để lộ dòng dung nham đang chảy cuồn cuộn ở bên dưới.

Ở bên kia, Hắc Hỏa thầm thấy may mắn vì tránh được cú giẫm của La Chinh. Thế nhưng, sâu trong lòng gã lại sinh ra một cảm giác từa tựa như “Khóc không ra nước mắt”…

Lần này bộ tộc Ác Ma cực kỳ coi trọng những kẻ xâm nhập kia, có thể nói tầng thứ sáu là tầng các cường giả tụ tập.

Hắc Hỏa là thống lĩnh của tầng thứ sáu, nhưng cũng chỉ được coi là một thủ lĩnh nho nhỏ, vì thế gã mới chủ động xin đi giải quyết mối rắc rối nhỏ ở bên này.

Gã đâu ngờ mình lại đụng phải quái vật như thế!

Tên này là loài người đấy hả? Sao hắn có thể biến thân thành một kẻ khổng lồ nhường ấy?

Gã có thể miễn cưỡng tránh thoát cú giẫm đầu tiên của La Chinh, nhưng lần giẫm thứ hai thì gã không thể tránh nổi.

“Rầm!”

Cú giẫm thứ hai này trúng ngay vào đầu Hắc Hỏa, khiến gã cảm thấy mặt mày xây xẩm, bên tai truyền tới một tiếng nổ lớn.

Hắc Hỏa thoáng sửng sốt rồi chợt nhận ra, đó là tiếng xương cốt của mình bị vỡ vụn, sau đó thì mọi thứ đều chìm vào bóng tối…

Sau khi La Chinh giẫm nát Hắc Hỏa, hắn đưa tay đập liên tiếp ra xung quanh.

Đôi tay kia giống như hai cánh cửa lớn, những con chim có hình thể to lớn lúc trước giờ lại chẳng khác gì những con ruồi nhỏ bé trước mặt La Chinh. Chỉ cần hắn vỗ trúng là những con chim lớn này và đám ác ma trên lưng nó đều bị tan xương nát thịt…

Không lâu sau, những hung vật này đều bị La Chinh giải quyết hết. Hai con chim lớn còn sót lại phát ra những tiếng kêu chói tai rồi vội vã đập cánh chạy trốn.

La Chinh nhìn về phương xa một lúc, sau đó mới thu hồi sức mạnh hoang thần của mình.

“Xoạt!”

Thân thể hắn không ngừng thu nhỏ, biến về kích thước thân thể của người bình thường.

Giờ đây, ánh mắt mà tộc trưởng Thiên Long nhìn về phía La Chinh trở nên khác hẳn.

Có thể biến thân thể trở nên cao lớn chừng mấy chục nghìn mét chỉ trong nháy mắt ư?

Ông ta là một á thánh, nhưng chưa từng nghe tới bản lĩnh cao cường như vậy…

Thực lực của tên Hắc Hỏa kia cũng không giống với bình thường. Dù tộc trưởng Thiên Long đối chiến với gã cũng không thể giải quyết một cách dễ dàng được, ấyy vậy mà La Chinh vừa ra trận đã có thể giết chết đối phương chỉ với một cú giẫm. Nếu không phải tộc trưởng Thiên Long tận mắt nhìn thấy thì có lẽ ông ta cũng khó mà tưởng tượng ra.

Vẻ mặt La Chinh chẳng biến đổi chút nào, hắn nói vọng về phía con quái ngư kia: “Còn bao xa nữa?”

Ánh mắt quái ngư nhìn La Chinh cũng có thêm mấy phần e ngại. Tuy nó không để ý tới sống chết của bản thân lắm, nhưng bất kể sinh linh nào cũng mang theo nỗi sợ hãi trời sinh khi đối mặt với các sinh linh mạnh mẽ hơn.

“Chắc hẳn phía trước là đồng bằng Tuyệt Vọng, băng qua đó là sẽ đến cánh cửa thông với tầng thứ năm. Chúng ta chỉ cần xông qua đó là có thể chạy trốn lên trời!”

Quái ngư cũng chỉ duy trì được cảm giác kính sợ ấy trong nháy mắt, sau đó nó lại tức khắc trở nên phấn khích.

Trên đồng bằng Tuyệt Vọng, từng luồng tử khí màu đen lượn lờ trên không trung, luồng tử khí này có thể cắn nuốt tất cả sinh khí.

Nếu có một thần dân đang còn khỏe mạnh mà đến nhảy nhót ở đồng bằng Tuyệt Vọng, sức sống trong cơ thể hắn ta sẽ bị xói mòn gần hết chỉ trong vòng chưa đầy hai ngày, sau đó biến thành một cái thây khô an nghỉ ở nơi đây.

Trên thực tế, ngay cả bộ tộc Ác Ma cũng không thích đồng bằng Tuyệt Vọng, tuy rằng tử khí không tạo ra chút uy hiếp nào với chúng.

Vậy nhưng lần này, có đến gần bốn trăm ác ma đóng quân ở nơi đây, sẵn sàng trận địa để đón địch.

Ngoại trừ chúng còn có hàng nghìn sứ ma vực sâu nữa…

Đồng bằng Tuyệt Vọng là con đường buộc phải đi qua khi đi từ tầng thứ năm tới tầng thứ sáu. Lần này các thánh nhân xâm chiếm nơi đây với quy mô lớn, trước đó bộ tộc Ác Ma chỉ phái một vài tiểu ác ma đi thăm dò chứ không chống cự ác liệt.

Nhưng bây giờ, dường như bộ tộc Ác Ma không muốn nhượng bộ nữa, chúng lựa chọn chống lại các thánh nhân ngay ở đồng bằng Tuyệt Vọng.

“U ô…”

Hai con chim lớn bay từ hướng khác tới, trong miệng phát ra từng tiếng thét gào sầu thảm, cuối cùng chúng hạ xuống đồng bằng Tuyệt Vọng.

Một ác ma đi tới trước mặt hai con chim lớn này, trao đổi với chúng bằng thứ ngôn ngữ kỳ lạ. Sau cuộc trò chuyện, sắc mặt của ác ma này hơi biến đổi.

Sau đó, gã ta báo cáo với một ác ma thống lĩnh: “Bên phía Hắc Hỏa xảy ra một số sự cố”

“Sự cố? Bên bãi chăn nuôi à?” Ác ma thống lĩnh hỏi.

“Hắc Hỏa bị giết rồi, thực lực của tên loài người xuất hiện bên bãi chăn nuôi rất mạnh” Ác ma kia nói.

Ác ma thống lĩnh khẽ cau mày. Hắn ta vốn cho rằng bên bãi chăn nuôi chẳng qua đang bị mấy con chuột làm náo loạn mà thôi, cho nên mới để Hắc Hỏa đi giải quyết.

Xem ra thực lực của mấy con chuột kia vượt ngoài dự liệu của hắn ta…

“Hắc Hỏa thật vô dụng, để ta qua đó được không?” Một ác ma khác thản nhiên nói.

Ác ma thống lĩnh lắc đầu: “Không cần, muốn rời khỏi nơi đây chỉ có thể đi qua đồng bằng Tuyệt Vọng mà thôi, chúng ta cứ mai phục ở nơi này thì chẳng ai có thể qua được. Gia Lục đại nhân sắp tới đây rồi, chúng ta cứ chờ ở đây là được”

Trong thời khắc quan trọng này, bọn chúng không còn hơi sức đâu mà đi để ý tới đám con chuột nhỏ ấy.

Ác ma thống lĩnh vừa dứt lời thì phía sau đồng bằng Tuyệt Vọng có khói đen cuồn cuộn dâng lên.

Đám ác ma nghe thấy động tĩnh phía sau lưng bèn đồng loạt quay đầu nhìn lại.

Khói đen dừng lại trước mặt đám ác ma rồi bỗng nhiên tan biến, ngay sau đó thân hình cao lớn của Gia Lục chợt hiện ra.

“Bịch bịch bịch bịch…”

Tất cả ác ma đều quỳ rạp xuống đất.

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!

Gia Lục là một trong bốn đại ác ma đứng đầu, có địa vị rất cao trong bộ tộc Ác Ma.

Địa vị này không phải dựa vào sức mạnh của bọn chúng, mà vì trong truyền thuyết liên quan tới ác ma, bốn đại ác ma này đã có tiếng tăm lừng lẫy rồi, cho nên chúng là những kẻ nhận được sức mạnh tín ngưỡng nhiều hơn cả và trở thành vương giả trong bộ tộc Ác Ma.

Gia Lục đứng vững chãi nhìn về phía xa, ở đó có một cánh cửa không gian cực lớn.

“Các tướng sĩ tộc ta, kẻ địch mà hôm nay các ngươi phải đối mặt chính là các thánh nhân trong Thần vực” Gia Lục nói bằng giọng điệu thong thả: “Các ngươi đều là sự tồn tại vĩnh hằng bất diệt, hôm nay có chết cũng là để ngày mai các ngươi có thể mạnh mẽ hơn! Những tên loài người kia nhìn thì có vẻ mạnh đấy, nhưng chúng cũng chỉ là bàn đạp để chúng ta bước vào Thần vực mà thôi”

Bộ tộc Ác Ma không sợ sống chết, bởi vì trong nhận thức của bọn chúng không hề tồn tại sự sống và cái chết. Cái chết đối với bọn chúng chỉ đơn giản là bị giảm bớt một chút tu vi mà thôi. Điều thực sự khiến chúng thích thú là được đặt chân tới Thần vực!

“Hô hô hô hô!”

Mấy trăm ác ma gầm lên, tiếng thét lớn vang vọng trên không trung của đồng bằng Tuyệt Vọng, văng vẳng mãi không dứt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận