Bách Luyện Thành Thần

Chương 3845: Xông lên và cản đường

Hiện giờ La Chinh không có bất kỳ con đường nào để lựa chọn, hắn chỉ đành phải chọn lối đi này“Có Khởi Nguyên Thần Huyết giúp ta, chưa chắc đã phải sợ nó” La Chinh nói.

Khổ Thụ đứng cạnh không nói gì, đây là sự lựa chọn của bản thân La Chinh.

Thấy La Chinh kiên trì như vậy, Văn Địa Chi cũng không ngăn cản gì. Đương nhiên y hy vọng La Chinh có thể mang Thiên Hoàn Trượng về.

Lời nguyền mà nhóm Nhân Linh trong Đại Sai Tưởng viện đang hứng chịu cũng đến từ sức mạnh Thâm Không, Thiên Hoàn Trượng có thể giải trừ được, khi đó dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ của họ cũng sẽ chấm dứt.

“La Chinh các hạ đã kiên trì như vậy thì Đại Sai Tưởng viện ta cũng không có ý kiến gì khác” Văn Địa Chi nói xong bèn quay lại gật đầu với nhóm Nhân Linh sau lưng mình, đám quái vật lông dài ấy lập tức né người đi để chừa ra một con đường.

Đúng lúc này, bên cạnh Khổ Thụ bắt đầu lấp lóe ánh sáng, một bóng người màu vàng óng chầm chậm xuất hiện. Lăng Sương cũng đồng thời quay về đường hành lang.

Suốt khoảng thời gian qua, Lăng Sương vẫn luôn trong trạng thái giáng lâm, ở cùng với lão Anh tại Lê Sơn. Nàng nghe chuyện La Chinh định một mình tiến vào thế giới Huyền Lượng bèn vội vàng đuổi theo tới.

“La Chinh, ta đi cùng với ngươi!” Lăng Sương nói.

Thấy Lăng Sương xung phong đi cùng, Khổ Thụ lập tức tái mặt: “Sương Nhi, đang quậy phá gì đấy?”

Lăng Sương nhìn thoáng qua Khổ Thụ.

Mặc dù nàng và Khổ Thụ có một kiểu thân cận khắc sâu trong huyết mạch nhưng Khổ Thụ không biết được những gì Lăng Sương đã trải qua trong đời này kiếp này của nàng.

“Con không quậy phá” Lăng Sương lắc đầu: “Nếu con là con gái của người, vậy con cũng được xem là Nhân Linh, có lẽ con có thể tự do đi lại trong thế giới Huyền Lượng!”

Lăng Sương có năng lực này hay không, mấy người trong Đại Sai Tưởng viện vẫn chỉ luôn phỏng đoán chứ không chắc chắn kết quả, bởi vì trước giờ chưa từng có tiền lệ nào như vậy.

“Nếu con là sinh linh Chủ Giới, con sẽ bị quy tắc của Chủ Giới diệt trừ. Nếu không không phải là sinh linh Chủ Giới thì đi theo La Chinh sẽ chỉ làm vướng chân hắn, cho nên con không thể đi!” Khổ Thụ bước ra một bước, chặn trước mặt Lăng Sương.

“Lăng Sương” La Chinh nhíu mày lại.

Lăng Sương là người quật cường nhường nào chứ, ngay cả lão Anh còn không ngăn nàng được thì nói chi đến Khổ Thụ cùng với mấy Nhân Linh trong Đại Sai Tưởng viện. Chỉ có điều, nàng mới bước được hai bước, Văn Địa Chi đã vươn tay ra, trong lòng bàn tay y có một viên đá quý hình bầu dục. Viên đá quý lóe ra ánh sáng, Lăng Sương bỗng cảm thấy đầu mình như bột nhão, chóng mặt đến mức suýt ngã sấp xuống.

Khổ Thụ tiến lên đỡ lấy nàng, vội nói với La Chinh: “Đi đi!”

Nhờ Văn Địa Chi dẫn đường, La Chinh đi thẳng đến phía cuối hành lang, ở đó có một cánh cửa sắt loang lổ đầy vết rỉ sét. Đương nhiên, cánh cửa sắt này không làm từ sắt bình thường, đủ để chống chịu sự ăn mòn của hàng trăm triệu năm.

Lúc đi tới cửa, Văn Địa Chi nói: “Con đường này là do chúng ta tạo dựng ra sau khi bị vây nhốt ở thế giới hỗn độn, mặc dù vẫn là lối đi dựa vào bức tranh bất hủ nhưng trên thực tế đây là một con đường tắt. Ngươi vào đó rồi thì hãy đi thật nhanh, như vậy có có thể phòng ngừa phải chạm mặt Chấp Bút Giả…”

Thật ra, về vấn đề liên quan tới việc Chấp Bút Giả có thể đứng về phía Hàng Cách Giả, đây chính là suy đoán do Văn Địa Chi đưa ra. Sau khi kết hợp với các động cơ trước sau, La Chinh và Khổ Thụ cũng có khuynh hướng nghiêng về kết luận của Văn Địa Chi.

Chấp Bút Giả có thật sự như thế hay không thì còn chưa kết luận tuyệt đối được, song tránh mặt Chấp Bút Giả vẫn là phương án ổn thỏa nhất.

La Chinh gật đầu rồi kéo cánh cửa sắt, bước thẳng vào trong hư không đen kịt.

Bên kia cánh cửa sắt cũng không phải là hư không mà càng giống một vách tường kiên cố không thể phá hủy hơn. La Chinh vừa bước vào đã bị một luồng sức mạnh không thể nào chống lại được ép lên tường, biến thành hình thái hai chiều.

Vì từng có kinh nghiệm tiến vào bức tranh bất hủ nên La Chinh nhanh chóng thích ứng được trạng thái này.

“Một con đường thẳng!”

Quả nhiên giống những gì Văn Địa Chi nói, mặc dù con đường này có mượn nhờ bức tranh bất hủ nhưng lại không cần thông qua đủ loại thử thách trong bức tranh bất hủ.

La Chinh không hề dừng lại một chút nào, hắn hệt như một con cua đang chạy trốn, cứ thế thuận theo con đường này chạy như bay.

Vài chục hơi thở sau, La Chinh đã đi đến điểm cuối của lối đi.

Lúc tiếp tục tiến lên, một con đường khác lại xuất hiện.

La Chinh hơi hoang mang một chút rồi phản ứng lại kịp, đây chính là trang thứ hai của bức tranh bất hủ.

Bức tranh bất hủ có tổng cộng ba trang, phải thông qua trang cuối cùng mới được.

La Chinh vẫn duy trì tốc độ cao mà chạy tới, chỉ lát sau đã vượt qua trang thứ hai. Con đường cuối cùng của trang thứ ba hiện ra trước mặt hắn, chỉ cần băng qua là có thể tiến thẳng đến phạm vi bên ngoài Vĩnh Hằng thần đình!

Tiếp tục…

Lúc đi được hơn một nửa trong trang thứ ba, La Chinh lập tức trông thấy ở cuối mặt phẳng có vẽ một cánh cửa. Cánh cửa được vẽ ra ấy hiện đang mở, chỉ cần chui ra là được!

Dù hiện giờ La Chinh đang trong hình thái phẳng hai chiều nhưng trái tim vẫn căng thẳng và khẩn trương đập bình bịch, trong lòng thậm chí còn cầu nguyện. Để ta băng qua đi, để ta băng qua đi…

Khoảng cách giữa hắn và cánh cửa kia được rút lại càng lúc càng gần, hầu như chỉ còn chừng hai, ba thân vị nữa thôi, chỉ cần một cái chớp mắt là chui vào được. Nhưng ngay lúc này, một nét mực thô to bỗng xuất hiện trên Bức tranh bất hủ và hung hăng bôi lên cánh cửa kia.

Lối đi bị đóng rồi.

Bước tiến của La Chinh cũng dừng lại, dù đang là hình thái phẳng nhưng vẫn nhìn ra được sắc mặt của hắn cực kỳ u ám.

Lần trước gặp mặt Chấp Bút Giả, hắn còn chưa thể xác nhận được mục đích của nó, nhưng lần này thì khác. Căn bản không cần giao lưu, không cần hỏi thăm hay chất vấn, chỉ cần nhìn xem Chấp Bút Giả làm ra hành động như nào là đã có thể thấy được mục đích của nó.

“Xoẹt, xoẹt, xoẹt, xoẹt!”

Bốn nét mực thô to lần lượt xuất hiện ở bốn phía xung quanh La Chinh, tạo thành một nhà ngục nhốt La Chinh lại.

“Chấp Bút Giả” La Chinh lên tiếng.

Trong hình thái này, La Chinh không thấy được Chấp Bút Giả nhưng hắn biết rõ nó đang ở ngay trên bức tranh và nhìn xuống hắn ở bên dưới.

“Ngươi không cô phụ ta, rốt cuộc đã mở được địa đàn. Ngươi còn giỏi hơn cả ta tưởng…” Gương mặt khóc trên bức tranh vừa cười vừa nói.

“Vậy vì sao ngươi lại cản ta” La Chinh hỏi ngược lại.

Gương mặt khóc của Chấp Bút Giả lập tức biến thành khuôn mặt tươi cười, nhưng nó lại dùng chất giọng khóc tang mà nói: “Nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành, đừng tự tiện chen ngang nữa. Ngươi hoặc là quay về thế giới hỗn độn đi, hoặc là… ở lại đây”

Nghe đến đây, La Chinh thấy hơi tức giận. Giọng hắn cao thêm một quãng tám: “Ngươi cho rằng Hàng Cách Giả sẽ được giống như tâm nguyện của ngươi ư? Lúc nó sáng tạo ra ngươi đã bí mật để lại mánh khóe gì đó, khiến ngươi nghĩ rằng thế giới ngăn thứ hai là hoàn hảo nhất, nhưng hắn đã nói rất nhiều lời nói dối như thế rồi! Hắn đã lừa Tứ Linh Môn, bảo rằng thế giới ngăn thứ ba không tệ, lừa Đan tộc và nói rằng thế giới ngăn thứ tư không tệ, cũng đã lừa Thánh Minh khi nói thế giới ngăn thứ năm không tệ!”

“Ta không quản được nhiều như vậy, tâm nguyện của ta chính là khuếch trương toàn bộ thế giới Bích mà không chỉ giới hạn trong bức tranh bất hủ” Chấp Bút Giả nói.

Thực ra “bức tranh bất hủ” không phải là thế giới Bích chân chính, bởi vì sinh linh của thế giới Bích chỉ là một bức tranh trong thế giới mà thôi, vĩnh viễn không thể nhìn thấy toàn bộ diện mạo của mình. Bức tranh bất hủ là một loại mô phỏng giả tạo, mà Chấp Bút Giả chính là muốn biến kiểu mô phỏng này thành chân thật.

“Cho dù thực hiện được thế giới Bích thì hắn cũng sẽ không ngừng tay! Hắn vẫn sẽ hạ thấp thế giới Bích thành thế giới Vô Niệm ngăn thứ nhất. Cuối cùng ngươi cũng khó thoát được số mệnh bị diệt vong!” La Chinh phẫn nộ nói.

Đây hoàn toàn là kết quả có thể sẽ gặp phải, Chấp Bút Giả đã nhìn quen mọi tang thương mà lại ngu xuẩn như thế.

“Dù cuối cùng sẽ trở thành thế giới ngăn thứ nhất nhưng dù gì cũng đã dừng lại ở thế giới Bích, không cần biết là dừng lại mấy năm hay mấy chục năm, ta cũng thấy thỏa mãn rồi. Huống chi thế giới ngăn thứ ba đã tồn tại ở đây lâu như vậy, thời gian tồn tại của thế giới Bích chắc hẳn còn lâu dài hơn. Trên đó sẽ sinh ra càng nhiều sinh linh ngăn thứ hai hơn, mà toàn bộ thế giới Bích cũng sẽ càng phồn vinh hơn!” Trong giọng nói của Chấp Bút Giả mang theo chút cuồng nhiệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận