Bách Luyện Thành Thần

Chương 2611: Giải cứu

Sau khi vòi rồng nước biến mất, xoáy nước bên trên cũng ngừng theo. Vùng trung tâm vòng xoáy vốn đang điên cuồng xoay tròn cũng dần lắng lạiDưới ánh nhìn của nhóm mấy người Lăng Sương, dòng nước nơi biên giới nhanh chóng êm ả lại, hòa vào cùng với dòng nước ở bên ngoài và cuối cùng biến mất.

“Biến, biến mất rồi!”

“Xoáy nước thật sự biến mất!”

“Để ta thử xem!”

Lúc này có người vội vã điều khiển thuyền chân ý tiến lên, đi thẳng vào trong làn nước, cuối cùng xông ra ngoài ngay trước mắt bao người mà không bị chút trở ngại nào!

“Ha ha ha…”

Trong tiếng cười vang đầy sảng khoái, những người còn lại cũng điều khiển thuyền chân ý của mình đi theo.

Trong mắt bọn họ, rơi vào trong xoáy nước cũng tựa như mắc phải bệnh nan y, toàn bộ tiền đồ đều bị hủy hết.

Không ai ngờ lúc này tình thế lại xoay chuyển, mới chưa được bao lâu mà xoáy nước đã tự nhiên biến mất. Chuyện này mà nói ra ngoài e là chẳng ai tin.

Cả những chiếc thuyền chân ý của những giống loài khác cũng phát ra hàng loạt tiếng kêu quái lạ. Những người thuộc Nhân tộc có lẽ chẳng ai nghe hiểu được mấy tiếng kêu này, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự hưng phấn và mừng rỡ chất chứa bên trong.

Còn Lăng Sương thì ngược hẳn với mọi người, nàng vô cùng bình tĩnh ngồi trên thuyền chân ý của mình, trên mặt là nụ cười mỉm.

Vừa rồi nàng còn đang nghĩ lúc trở về mình nên nói với dì Bình như thế nào, thế mà bây giờ nguy cơ này đã được nhẹ nhàng cởi bỏ.

Khó trách bà ngoại lại coi trọng chuyện dùng thể xác tiến vào biển đến thế. Nếu kẻ phi phàm ấy đặt chân đến Bỉ Ngạn thì chắc sẽ phá tan rất nhiều thế cân bằng nhỉ?

Trong lúc nàng đang suy nghĩ, bên tai bỗng vang lên tiếng nước “Rào rào”, La Chinh đã trồi lên khỏi mặt nước.

Lăng Sương nhoài người qua mạn thuyền nhìn hắn, dù biết rõ mình không thể nào thấy rõ được gương mặt mờ ảo của La Chinh, song nàng vẫn tập trung nhìn thật chăm chú.

“Hình như dễ lắm?” Lăng Sương hỏi.

“Đúng là dễ hơn ta tưởng” La Chinh mỉm cười rồi “Roạt” một tiếng rút tay phải ra khỏi làn nước.

Trong tay phải của hắn vẫn đang nắm chặt cây nến kia.

“Đây là gì thế?” Lăng Sương nhìn chằm chằm ngọn nến, hỏi.

La Chinh vẩy vẩy cho toàn bộ nước biển còn vương trên ngọn nến văng đi hết, sau đó mới ném nó lên thuyền chân ý của Lăng Sương. Cùng tiếng “Cạch” nho nhỏ, ngọn nến đã rơi trên thuyền nàng, sau đó La Chinh nhỏ giọng nói: “Xoáy nước được tạo ra bởi ngọn nến này”

Ánh mắt Lăng Sương hơi lóe, nàng nhặt ngọn nến lên quan sát kỹ càng.

Có ai ngờ được rằng xoáy nước có khả năng nhốt biết bao nhiêu người lại chỉ được tạo ra bởi ngọn nến nhỏ bé này?

Trong lúc nàng đang xem xét thật kỹ, mấy chiếc thuyền chân ý kia đã quay lại. Sau khi mấy người bọn họ thấy được La Chinh thì cũng đoán ra đại khái rằng xoáy nước này biến mất là nhờ hắn.

Bọn họ quay trở về đây là để cảm ơn hắn rối rít.

Thật ra, ngoại trừ mục đích cảm ơn, trong lòng họ còn nhen nhóm ý định khác.

Một là có thể làm xoáy nước biến mất, hai là bơi được trong biển Chân Ý, chỉ cần ai làm được một trong hai chuyện này thôi cũng đủ để họ hao mọi tâm sức nghĩ cách làm quen rồi.

“Ân nhân, ta là đệ tử của La Phù Sơn, không biết các hạ xưng hô như thế nào?”

“Ân nhân, ta chính là người đứng đầu Ngọc Quan Sơn”

“Ta tên…”

Thấy đám người này lôi kéo quá nhiệt tình, lông mày Lăng Sương dựng ngược lên. Nàng nói: “Bọn ta chẳng qua đang tự cứu mình, tiện thể cứu được cả các ngươi mà thôi. Những chuyện lằng nhằng khác thì xin kiếu cho!”

Mấy người kia thấy Lăng Sương muốn “Một mình độc chiếm” La Chinh nên trong lòng đương nhiên rất bất mãn. Họ ỷ bên mình đông người, có kẻ bèn bạo gan đứng ra nói: “Vị cô nương này, biển Chân Ý là một con đường dài đằng đẵng, thêm một người bạn tương đương với thêm một cơ hội. Ân nhân đã cứu bọn ta ra khỏi xoáy nước, ơn đức to lớn này bọn ta nhất định phải đền đáp”

“Nói đúng lắm! Bọn ta không phải hạng người vong ân phụ nghĩa!”

“Anh bạn này, không biết ngươi là người châu nào, La Phù Sơn ta có thể đón nhận ngươi vào trong núi. Ta bảo đảm với ngươi”

Lăng Sương chỉ giữ bình tĩnh được chừng hai, ba hơi thở, sau đó dây chuyền Vu Hồn trước ngực nàng bỗng tản ra khí thế dào dạt, thanh kiếm nhỏ trên đỉnh đầu cũng xoay tròn phóng ra. Nàng lên tiếng quát lớn: “Tránh ra hết cho ta!”

Thanh kiếm nhỏ tựa như tia chớp thoắt ẩn thoắt hiện, vọt tới vọt lui trên đỉnh đầu nàng. Chỉ cần một ý nghĩ của nàng thôi là có thể tiêu diệt mấy người hay thậm chí là mấy chục người.

Những người xung quanh cũng rất sợ chết. Vất vả lắm họ mới thoát được xoáy nước, nếu giờ phải chết trong tay cô gái này thì quá oan.

Bọn họ đều giận tím mặt mà không dám nói gì, trong miệng lẩm bẩm “Nữ nhân điên” rồi “Quá đáng”…, nhưng rồi vẫn ngoan ngoãn rời đi.

Sau khi đuổi họ đi rồi, Lăng Sương mới thở ra một hơi, nói: “Được rồi, ngươi có thể đổi sang dương hồn quay về đây”

Ở trong biển Chân Ý, chỉ cần mình không nói thì rất khó để lộ thân phận, thế nhưng La Chinh vẫn gắng sức không để người khác đoán ra được mối liên hệ giữa thể xác và dương hồn của hắn. Chờ đến khi những người kia đã đi xa thật xa rồi, hắn mới rời khỏi biển Chân Ý.

Chỉ chốc lát sau, thuyền chân ý của La Chinh hiện ra hình dạng đại khái ở cách đó không xa.

Lăng Sương lái thuyền mình chầm chậm đến gần, sau đó ném cây nến trong tay mình về lại thuyền chân ý của hắn.

Với ánh mắt của Lăng Sương thì dù nàng không biết được ngọn nến này là gì, song nàng biết rõ thứ này tuyệt đối không phải tầm thường, thậm chí còn hiếm hơn cả mấy tín vật Bỉ Ngạn kia. Tuy nhiên nàng lại không hề có chút lòng tham nào với nó.

La Chinh nhặt ngọn nến lên, nhìn kỹ từ đầu đến cuối vài lượt rồi hỏi: “Ngọn nến này ngoại trừ có thể khuấy động tạo xoáy nước thì còn công dụng gì nữa?”

“Khuấy động biển Chân Ý? Ha ha, ngươi quá coi thường cây nến này rồi” 9527 cười nhạt, nói.

“Ngươi nói vậy là có ý gì?” La Chinh hỏi.

“Đây là nến hồn, là vật then chốt dùng để tiến vào Hắc vực, ngay cả trong Bỉ Ngạn cũng vô cùng hiếm có” 9527 suy nghĩ một lúc rồi lại trả lời: “Chỉ có điều, dù sao đã rất nhiều năm rồi bản chủ không đặt chân đến Bỉ Ngạn, có lẽ bọn chúng đã nắm giữ hầu hết biện pháp chế tạo nến hồn”

“Hắc vực lại là cái gì nữa?” La Chinh hỏi tiếp.

9527 không trả lời mà chỉ nói: “Ngươi hiểu quá ít về Bỉ Ngạn, cứ giải thích thế này thì sẽ chẳng bao giờ hết được vấn đề. Có nhiều thứ để ngươi biết sớm căn bản không mang đến nhiều lợi ích cho ngươi”

La Chinh nhún vai, không nói gì nữa mà bắt đầu tập trung điều khiển thuyền chân ý.

Hai chiếc thuyền chạy một trước một sau, cứ thế được nửa canh giờ thì dòng nước phía trước lại chảy xiết lần nữa. Trên mặt biển Chân Ý nổi lên bong bóng nho nhỏ, đẩy thuyền chân ý của họ lùi về sau.

“Lực cản bắt đầu mạnh hơn rồi, chắc đã đến đoạn thứ hai” Lăng Sương nhắc.

“Tiến lên!” La Chinh không chút do dự.

Bỉ Ngạn để lại trong lòng La Chinh rất nhiều điều hoang mang, cho nên hắn muốn sớm ngày vượt qua biển Chân Ý.

Với dương hồn hùng mạnh của hắn thì đoạn thứ hai chắc sẽ không có vấn đề gì, huống chi trong tay hắn còn có không ít hồn đan.

“Được thôi” Lăng Sương mỉm cười.

Thật ra hiện giờ Lăng Sương rất muốn rời khỏi biển Chân Ý để báo tin tốt này cho đường ca của mình. Đợi đến khi nàng và La Chinh xông phá được đến đoạn thứ sáu, nàng sẽ bảo La Chinh lấy ngọn nến dưới xoáy nước đi để giải cứu đường ca.

Không biết đường ca và cả cô cô, cô phụ của nàng nghe được tin này sẽ có vẻ mặt như nào nữa?

Trong lúc nàng còn đang mơ mộng thì áp lực truyền tới từ biển Chân Ý khiến thuyền chân ý của nàng lay động không ngừng.

“Tiểu Sương, ổn định lại. Ngươi đang suy nghĩ gì đấy?” Đang lúc then chốt vượt qua đoạn thứ hai mà Tiểu Sương lại lơ là như thế, điều này khiến La Chinh thấy hơi lạ.

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận