Bách Luyện Thành Thần

Chương 2988: Pho tượng

La Chinh đi đến một góc vách động và quan sát những pho tượng trên vách tườngChúng có đủ loại hình dáng, vẻ ngoài cũng vô cùng đa dạng. Có cái thì là con trâu, có cái lại như rắn, một vài bức tượng trông như chim bay. Chỉ có điều, những thân thể này đều không phải là bản thể của Tâm Cụ Nhãn Ma. Bản thân Tâm Cụ Nhãn Ma vốn chỉ là một con mắt, lúc La Chinh dung hợp đã biết đại khái về chủng tộc này rồi.

“Đúng là giống hệt pho tượng trong thần miếu Thiên Quỳ” La Chinh gật đầu.

Tộc nhân và các đệ tử của những thế lực siêu cấp thường không dừng chân tại Nhất Trọng Thiên, La Chinh cũng là do Nhân tộc mời nên trời xui đất khiến mới tiến vào trong đó.

Sầu Tuẫn cũng là một ngoại lệ, khi vừa vào Bỉ Ngạn, hắn ta cảm thấy tò mò với tất cả mọi thứ xung quanh nên từng vào thám hiểm thần miếu Thiên Quỳ.

“Tại sao ở đây lại có những pho tượng này?” Trong mắt Lăng Sương lộ vẻ cảnh giác.

Lần trước tiến vào thần miếu Thiên Quỳ, nàng đã gặp phải chuyện kinh hoảng, suýt còn bỏ mạng lại nơi đó.

“Sự lợi hại của thần miếu Thiên Quỳ đến từ Tịnh Hồn Quang có thể quét sạch mọi dương hồn kia. Nhưng ở đây thì không cần sợ…” La Chinh phân tích: “Nhưng sao Hồn Nguyên Chi Linh lại có liên quan đến tộc Tâm Cụ Nhãn Ma?”

Chính hắn cũng không thể nào hiểu được, đây hoàn toàn là hai chủng tộc không có bất cứ mối liên hệ gì với nhau.

Ngay cả La Chinh còn không biết điều bí ẩn trong chuyện này thì người khác lại càng không biết.

Hơn nữa, khi họ leo lên đến hang động này thì hình như đã đến cuối đường rồi. Mặc dù xung quanh hang động vẫn còn tám lối đi nữa, nhưng cả tám lối đi này đều dẫn lại xuống bên dưới. Ắt hẳn chúng thông với tám cửa vào ở dưới núi chủ.

“Chắc chắn Hồn Nguyên Chi Linh đang núp ở trên kia. Chúng ta đánh nát vách động bên trên là sẽ tìm ra đường thôi” Phượng Ca nói.

Hồn Nguyên Chi Linh có thể tự do cắt chém đá, cũng có thể tùy ý chui ra chui vào tảng đá. Với sức mạnh của cả nhóm bọn họ thì muốn đập ra một con đường chẳng phải việc gì khó, lời đề nghị của Phượng Ca là khả thi.

Lúc La Chinh và mấy người Sầu Tuẫn còn đang cân nhắc thì có thêm một đoàn người tiến vào từ lối đi khác.

Rất hiển nhiên, người đến thuộc hai tộc Hữu Hùng và Kim Ô. Họ vừa thấy nhóm La Chinh thì hơi kinh ngạc, thanh niên tóc bạc khiêng trường thương dẫn đầu tên Địch An cũng khẽ híp mắt lại.

“Thật thú vị, trên đường đi ta còn đang buồn bực là sao không gặp được hai người các ngươi, không ngờ lại chạm mặt nhau ở nơi này. Ha ha…” Địch An lạnh lùng cất tiếng, bàn tay cầm trường thương bóp nhẹ. Trường thương đột nhiên chấn động, từng tia sáng trắng lượn lờ quanh thân thương.

Cùng lúc đó, người của tộc Mẫn Nguyệt cùng Thần Nông Thị cũng xuất hiện từ một lối đi khác. Đi đầu tiên chính là người đàn ông tên “Sơn” thuộc tộc Thần Nông Thị, còn cô gái tóc quăn tên Mộc Mộc thì vẫn ngồi chễm chệ trên vai gã. Hai người họ vừa thấy La Chinh cùng Phượng Ca, trên mặt cũng toát lên vẻ hứng thú nồng đậm.

“Tiểu thúc thúc, bây giờ có muốn ra tay luôn không? Hai kẻ hạng nhất đồng thời xuất hiện ở đây kìa…” Mộc Mộc thấp giọng nói. Gương mặt nàng ta giấu sau từng lọn tóc quăn nên không thể thấy rõ được nét mặt.

Sơn vẫn híp mắt đánh giá La Chinh cùng Phượng Ca.

Ngoại trừ việc dung hợp Hồn Nguyên Chi Linh, đánh giết con mồi hạng nhất cũng rất quan trọng.

Nếu họ đã lấy đủ Hồn Nguyên Chi Linh thì bây giờ gã sẽ không chút do dự mà ra tay với La Chinh đầu tiên, thế nhưng cả nhóm bọn họ cũng đang khổ cực tìm kiếm đám Hồn Nguyên Chi Linh mất tích kia. Bây giờ họ vừa mới chạy đến phần giữa, cũng cảm thấy hang động này hơi kỳ lạ.

Sơn là dạng người trầm ổn cẩn trọng, khi chưa chuẩn bị chu toàn thì gã sẽ không tùy tiện ra tay.

“Đợi chút đã, mục tiêu của mọi người vẫn là Hồn Nguyên Chi Linh, chúng ta không thể tay không ra về. Cứ thả cho chúng sống lâu thêm một chút” Sơn vừa nói vừa đánh giá những bức điêu khắc quanh hang động. Những bức tượng này cũng gợi dậy sự hứng thú của gã.

“Đương nhiên Hồn Nguyên Chi Linh rất quan trọng, nhưng giết đám vô dụng Thiên Cung này mới là chuyện chính. Các ngươi không muốn ra tay thì cứ để ta là được” Địch An lại không có nhiều lo nghĩ và kiên nhẫn như Sơn. Trong mắt y lóe lên vẻ hưng phấn, trường thương gác trên vai còn rung lên hệt như một con rắn đang sống.

Mấy người Phượng Ca, Lăng Sương cùng Sầu Tuẫn nghe vậy thì sầm mặt, tỏ vẻ cảnh giác. Số người bên họ ít hơn nên không chiếm ưu thế, đối phương cũng là nhân tài nổi bật trong các thế lực siêu cấp, một khi đánh nhau thì e rằng bên phía Thiên Cung sẽ bị thua thiệt.

La Chinh chậm rãi bước ra một bước, ánh mắt lạnh lùng. Hắn nói: “Trong mắt ta, kẻ nào thích treo cụm từ “vô dụng” ở trên miệng thì phần lớn đều là đám vô dụng không chịu nổi một đòn. Nếu muốn tự chứng minh bản thân thì cần gì phải lắm lời như thế!”

Địch An căn bản chưa đề cao La Chinh. Trong suy nghĩ của y cũng như Sơn và Mộc Mộc, kẻ duy nhất đáng để họ cảnh giác chính là thanh niên mặc áo đen kia, còn La Chinh với Phượng Ca thì chỉ là con mồi của họ thôi.

Họ vốn cho rằng đệ tử Thái Nhất Thiên Cung đang ở thế yếu nên sẽ không dám khiêu khích, chỉ có thể nuốt giận trước mấy lời mỉa mai này, nào ngờ La Chinh lại chủ động đứng ra. Địch An có vẻ khá bất ngờ, hai hàng lông mày nhíu lại, y nhẹ giọng cười nói: “Bất ngờ thật đấy, rốt cuộc suốt mấy năm qua Thái Nhất Thiên Cung cũng có được một tên khá to gan. Nếu đã vội vàng muốn được chết như thế thì cũng đừng trách ta không khách sáo”

Địch An chầm chậm hạ trường thương màu trắng từ trên vai mình xuống, mũi thương hơi hất lên, đá tảng trên đất bị phá mở ra hệt như đậu hũ, có thể thấy được độ sắc bén của thanh trường thương này ở mức nào.

“Khách sáo?” Lông mày La Chinh hơi nhướng lên, mũi kiếm Hữu Tuyết cũng từ từ nhú ra khỏi nhẫn Tu Di. Ngay sau đó, La Chinh cầm Hữu Tuyết kiếm trong tay, chỉ thẳng vào mấy người tộc Hữu Hùng và Kim Ô, không chịu yếu thế mà nói: “Không liên quan gì đến chuyện khách sáo cả. Chỉ có điều, trước đây ta cũng đã nói rồi, bốn tộc Hữu Hùng, Kim Ô, Mẫn Nguyệt cùng Thần Nông đừng ai hòng sống sót rời khỏi đây!”

Dứt lời, các góc của Văn Minh Chi Khí trong thế giới trong cơ thể hắn đột nhiên chuyển động. Khi mở ra hoàn toàn, nó có hình dạng một quả cầu gai, mặc dù ngoại hình không có gì khác lạ nhưng khí tức đặc hữu của văn minh Thanh Ngọc tỏa ra khiến tất cả mọi người nơi đây đều phải kinh ngạc.

“Ngông cuồng!”

“Chán sống rồi!”

“Đây là ép chúng ta ra tay!”

Người trong bốn tộc Hữu Hùng, Kim Ô… nhao nhao mắng trả lại.

Vẻ mặt của Địch An, Sơn, Mộc Mộc và các tộc nhân khác thì hơi biến đổi. Họ vẫn xem thường tên oắt này rồi!

Dù sao thanh niên áo đen cũng được tạo ra từ chính thế giới trong cơ thể của tên này, thực lực của hắn sao có thể kém được?

Chỉ có điều, mấy thiên tài được ưu ái như họ rất kiêu ngạo, vận thế cũng rất mạnh, dù có đối mặt khó khăn trùng trùng thì vẫn có thể dùng nghị lực phi thường cùng với cơ duyên hiếm có mà vượt qua, làm sao lại chịu lùi bước chứ? Huống chi bọn họ người đông thế mạnh, phần thắng nhiều hơn.

“Vù…”

“Cộp cộp cộp…”

Khi không khí nơi đây đang đến hồi căng thẳng thì một loạt tiếng bước chân vang lên, trong lối đi thứ ba lại có thêm một đoàn người tiến đến.

“Ca!”

La Yên dẫn theo nhóm người tộc Nữ Oa cũng đã thuận lợi leo lên đây từ lối đi dưới núi. Các nàng vốn là nhóm đầu tiên tiến vào núi chủ, nhưng vì La Yên đuổi theo mấy con Hồn Nguyên Chi Linh nên bị chậm trễ không ít thời gian, vì vậy mới bị tụt lại sau cùng.

Thấy La Chinh bình yên vô sự, La Yên hết sức vui mừng, rảo bước thật nhanh về phía hắn.

Mỗi lần tiến vào Hồn Nguyên Đại Thế Giới, số người của Lê Sơn luôn chiếm nhiều nhất, mà Lê Sơn lại có ưu thế xuất phát trước nên dù bị gió lốc cuốn đi tan tác, các nàng vẫn có thể nhanh chóng tập hợp lại cùng nhau.

Sau khi tộc Nữ Oa tụ hợp với Thiên Cung, số người lập tức nhiều hơn hẳn bên phe tộc Hữu Hùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận