Bách Luyện Thành Thần

Chương 2352: Đạo sinh tồn dưới nước

Lúc trước xung quanh La Chinh đều là nước đen sền sệt, đương nhiên không thể nhìn thấy Trần Hoàng Dịch KiếmNhưng sau khi đến không gian này thì đã thấy được bản tôn của Trần Hoàng Dịch Kiếm…

Dịch Kiếm Thiên Tôn tóc tai rối bù, lôi thôi lếch thếch, quần áo rách nát tả tơi, trông hệt như một tên ăn mày.

So với Trần Hoàng Dịch Kiếm mà năm đó La Chinh nhìn thấy ở hành lang Đế Giả thì không thể nào là cùng một người được.

Điểm chung duy nhất giữa hai người chính là đôi mắt đen sắc bén, trông hệt như bảo thạch, lóe ra ánh nhìn âm u đen kịt.

“Chắc hẳn đây không phải lần đầu tiên ngươi nhìn thấy ta” Trần Hoàng Dịch Kiếm quay đầu lại nói.

La Chinh đáp: “Ta từng gặp ngươi ở hành lang Đế Giả trong chiến trường mộng ảo”

Trần Hoàng Dịch Kiếm khẽ gật đầu, đó là một luồng ấn ký linh hồn hắn ta từng để lại.

Nhưng ấn ký linh hồn hắn ta để lại khi đó không bằng Ngự Thần Phong, cho nên khi linh hồn của Ngự Thần Phong tại Tiên phủ bị kích hoạt thì đã biết sự tồn tại của La Chinh, còn Trần Hoàng Dịch Kiếm ở đây lại không hề hay biết.

Trần Hoàng Dịch Kiếm lại nhìn chằm chằm La Chinh, tiếp tục nói: “Ngươi là gì của Tiêu thánh?”

Tuy Trần Hoàng Dịch Kiếm đã có câu trả lời về thân phận của La Chinh, nhưng dù sao vẫn muốn xác định một chút.

“La Tiêu là cha ta” La Chinh đáp.

“Quả nhiên…” Trần Hoàng Dịch Kiếm tỏ vẻ đương nhiên: “Như vậy lúc ở hành lang Đế Giả, ngươi vẫn chưa bái ta làm thầy?”

“Vâng” La Chinh gật đầu nói: “Trước đó ta đã bái Bắc thánh làm thầy”

“Hẳn là như vậy rồi, trong mười vị đạo tử sau ta, ngươi là người quan trọng nhất, Tiên phủ của Bắc thánh chính là để lại cho ngươi…” Trần Hoàng Dịch Kiếm thì thào nói.

Khi còn là thiên tôn, Trần Hoàng Dịch Kiếm cũng không biết sự tồn tại của Tiên phủ.

Sau khi biết được kế hoạch đạo tử, hắn ta đã đến Thần vực.

La Chinh quan sát không gian xung quanh một chút, không gian này vô cùng hẹp, hơn nữa còn là một quả cầu hình tròn, không gian tầng ngoài cùng còn đang dao động chầm chậm, hắn bèn mở miệng hỏi: “Bao nhiêu năm qua ngươi vẫn luôn sống trong biển minh tưởng sao?”

Trần Hoàng Dịch Kiếm cười khổ một tiếng: “Phải nói là sống trong khoảng trống chật hẹp này, trong Hắc Thủy vực chỉ có bốn khoảng trống như vậy… Nếu ở bên ngoài khoảng trống thì sớm muộn gì cũng sẽ bị ‘vật thể không xác định’ nuốt trọn!”

“Những ‘vật thể không xác định’ này không thể tiến vào khoảng trống?” La Chinh hỏi.

Trần Hoàng Dịch Kiếm gật đầu: “Không chỉ có những ‘vật thể không xác định’ này, ngay cả những ác ma khác cũng không thể tiến vào khoảng không này. Khoảng không này chỉ thuộc về một mình ta”

Năm đó Trần Hoàng Dịch Kiếm xông pha trong vực sâu Ma Vực, cũng đánh bậy đánh bạ nên mới xông vào Hắc Thủy vực.

Hung vật truy sát Trần Hoàng Dịch Kiếm quá cường đại, với thực lực của hắn ta lúc đó thì không thể nào đối kháng, chỉ có thể đâm đầu vào Hắc Thủy vực.

Không ngờ những hung vật kia lại cực kỳ sợ hãi nước đen ở đây, không một con nào dám đuổi tới…

Nhưng không lâu sau Trần Hoàng Dịch Kiếm đã đụng phải “nỗi sợ không xác định” trong vùng nước đen.

Căn bản không cách nào chống lại nỗi sợ do những “vật thể không xác định” kia phóng ra!

Trong nỗi sợ hãi cùng cực, mỗi một người sẽ đưa ra một lựa chọn khác nhau…

Có người sẽ nơm nớp lo sợ như đà điều, ở yên một chỗ không dám chạy trốn.

Kiểu người như La Chinh, lúc sợ hãi tột cùng sẽ dốc hết sức lực tấn công, cố gắng loại bỏ nguồn gốc của nỗi sợ hãi này.

Còn Trần Hoàng Dịch Kiếm thì lựa chọn chạy trốn.

Trốn chui trốn lủi trong vùng nước đặc quánh này, cũng nhờ vào may mắn nên hắn ta mới chạy trốn khỏi miệng của những “vật thể không xác định” này, cuối cùng chui vào một khoảng trống.

Khoảng trống này chính là không gian La Chinh đang ở.

“Về sau ta mới biết được những khoảng trống này là do ác ma hao phí rất nhiều công sức tạo ra, bọn chúng muốn tu luyện trong Hắc Thủy vực, nếu không có những khoảng không này bảo vệ thì bọn chúng chỉ có thể chết” Trần Hoàng Dịch Kiếm nói, đưa tay chạm nhẹ một cái vào biên giới khoảng không.

Một luồng nước đen bị hắn ta kéo vào trong khoảng không, ngón tay hắn ta bóp nhẹ một cái, luồng nước đen này lại bị đẩy ra khỏi khoảng không, hắn ta lắc đầu cười khổ nói: “Cho tới tận bây giờ ta vẫn không biết ác ma đã làm ra những khoảng trống này như thế nào, chủng tộc này đúng là thiên tài…”

“Lẽ nào không có những ác ma khác tìm ngươi gây sự?” La Chinh tò mò hỏi.

Dù sao Hắc Thủy vực cũng thuộc về vực sâu Ma Vực, ác ma làm sao có thể trơ mắt nhìn Trần Hoàng Dịch Kiếm chiếm đoạt đồ vật của bọn chúng?

“Đương nhiên là có” Trần Hoàng Dịch Kiếm nhún vai: “Đáng tiếc khoảng trống này đã bị ta luyện hóa, ngoại trừ ở bên ngoài chửi rủa thì chúng nó có thể làm gì được ta?”

Những khoảng không này hẳn là một loại pháp bảo không gian có hình thái đặc thù nào đó.

Mấy tên đại ác ma lợi hại nhất có được pháp bảo tránh nước rồi thì lập tức biến Hắc Thủy vực thành nơi tu luyện của mình.

Khi đó bọn chúng cho rằng trong vực sâu Ma Vực rất khó có người ngoài tiến vào, càng không thể tiến vào trong nước đen, cho nên vẫn chưa luyện hóa những không gian này…

Trong một lần tình cờ, không gian bị Trần Hoàng Dịch Kiếm chiếm mất.

“Có một khoảng thời gian ta bị chửi phiền quá, cho nên phải trồng xuống một đạo thần văn để chống lại thần thức bên ngoài” Trần Hoàng Dịch Kiếm bất đắc dĩ cười nói: “Vì vậy, năm xưa nếu không phải không gian này cho ta một đường sống thì sợ rằng ta đã đầu thai sống lại…”

“Đầu thai sống lại?” Nghe Trần Hoàng Dịch Kiếm nói, ánh mắt La Chinh chợt sáng lên: “Ngươi có thể đầu thai sống lại?”

Trần Hoàng Dịch Kiếm khẽ gật đầu, búng tay một cái, một vầng sáng xanh biếc nở rộ trong tay hắn ta.

Đó là một con bươm bướm long lanh màu ngọc bích!

Tuy La Chinh chưa bao giờ nhìn thấy con bướm này, nhưng hắn vẫn bất giác gọi ra tên của nó: “Đây là bướm Bích Lân! Không ngờ nó lại ở trong tay ngươi!”

“Ngươi đã đi qua vùng đất chuyển thế rồi” Trần Hoàng Dịch Kiếm nói.

“Ừ, ta từ vùng đất chuyển thế đi tới vực sâu Ma Vực” La Chinh nói.

Vùng đất chuyển thế có ba tế đàn…

Lúc trước La Chinh đã thắc mắc trên hai tế đàn khác không có pho tượng, cũng không biết bướm Bích Lân và chim Diễm Huyết lưu lạc đến tận xó xỉnh nào trong Thần Vực, không ngờ một trong số đó lại nằm trong tay Trần Hoàng Dịch Kiếm!

Trần Hoàng Dịch Kiếm ẩn náu ở đây, không có bất cứ tài nguyên tu luyện nào, phương thức tu luyện của hắn ta tương tự như Hàm Lưu Tô, là thông qua bướm Bích Lân để tiếp cận lửa ký ức, thu nạp ký ức tu luyện trong lửa ký ức từng chút một mới từng bước đạt tới tu vi á thánh như bây giờ.

“Từ vùng đất chuyển thế đi vào vực sâu Ma Vực, sao ngươi lại bị đám người Hàm Thanh Đế truy sát?” Trần Hoàng Dịch Kiếm cảm thấy khó hiểu.

Tuy có bướm Bích Lân trong tay, nhưng Trần Hoàng Dịch Kiếm không thể tùy ý điều động và tìm kiếm lửa ký ức giống như La Chinh, nên không thể nào biết được những gì đang diễn ra trong Thần vực.

La Chinh nói cho Trần Hoàng Dịch Kiếm nghe về một số thông tin mình biết được.

“Đông Phương Thuần Quân liên kết với các gia tộc quyền thế, muốn chinh phục vực sâu Ma Vực…” Trần Hoàng Dịch Kiếm lẩm bẩm. Sau một hồi suy tư, hắn ta khẽ híp mắt một cái, lạnh lùng cười: “Xem ra Đông Phương Thuần Quân thông minh một đời cũng có lúc hồ đồ, có lẽ đây chính là một cơ hội dành cho chúng ta!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận