Bách Luyện Thành Thần

Chương 3373: Quy tắc bảo hộ

“Làm sao để đi vào thế giới dưới tranh?” La Chinh đi quanh thần miếu một vòng rồi hỏi!Thần miếu vốn là tồn tại chân thật, xuất hiện với hình thức nổi lên đương nhiên vô cùng tinh xảo. Thậm chí La Chinh còn nhìn thấy ba bóng người đứng sừng sững bên cạnh thần miếu, có lẽ vì ba người này là dương hồn, dương hồn trước nay vẫn không hiện ra một cách rõ ràng.

Cam Cao Hàn vươn tay, tay ông hiện lên một tia sáng trắng như tuyết. Chỉ thấy ông vỗ xuống mặt đồng một cái, sau đó mặt đồng xuất hiện một lốc xoáy trắng xóa.

“Đó chính là lối vào” Cam Cao Hàn nói.

“Ánh sáng trong tay Cam tiền bối hình như là cùng một loại với ánh sáng từ xa tới đây?” La Chinh hỏi.

“Đúng” Cam Cao Hàn gật đầu nói: “Ánh sáng từ xa tới đây là Nhập Quyển Chi Quang, thông qua Khinh Thạch có thể tập hợp loại ánh sáng này lại, tới lúc cần thiết thì phóng lốc xoáy màu trắng này ra, vậy là có thể đi vào thế giới dưới tranh”

Cam Cao Hàn nói xong, ngón tay trở nhẹ một cái, một khối đá hình trứng xuất hiện từ trong không gian Tu Di, nhìn giống như đá cuội, sáng lấp lánh tỏa ra ánh sáng như tuyết.

“Vù!”

Cam Cao Hàn nhẹ nhàng ném nó về phía La Chinh: “Cường giả Thánh Hồn cảnh tiến vào Tam Thập Nhị Trọng Thiên đều phải tới thần miếu nhận một viên Khinh Thạch, chỗ ta thừa một viên, tặng ngươi trước”

La Chinh cầm lấy Khinh Thạch trong tay, quan sát tỉ mỉ, Cam Cao Hàn bèn nói: “Ngươi có thể thử làm một lối vào trước”

“Được” La Chinh gật đầu.

Lốc xoáy màu trắng do Cam Cao Hàn tạo ra dần dần tiêu tan, La Chinh cũng cầm lấy viên Khinh Thạch ban nãy đập mạnh xuống mặt đất. Nhập Quyển Chi Quang được thu vào trong Khinh Thạch lập tức bắn ra, nện xuống mặt đất, hóa thành một lốc xoáy trắng xóa.

“Có thể đi vào được rồi” Cam Cao Hàn cười nói.

Sau khi La Chinh tiến một bước vào trong lốc xoáy màu trắng, toàn bộ Bình Dịch Thiên đột ngột biến mất. Hắn đã rơi vào thế giới dưới tranh, thứ hiện ra trước mắt hắt chính là thần miếu do Thiên Cung tạo ra trong Tam Thập Nhị Trọng Thiên.

Cam Cao Hàn và Lý Bôi Tuyết theo sát đằng sau La Chinh, cũng chui vào lốc xoáy, bọn họ cũng xuất hiện tại thế giới trong bức tranh ngay lúc đó.

“Thế giới trong bức tranh thật sự là một thế giới” La Chinh nói: “Nói như vậy, bức tranh bất hủ tại Bình Dịch Thiên thật ra là một thế giới khác?”

Phán đoán như vậy có lẽ không sai, ai ngờ Cam Cao Hàn lại lắc đầu: “Ta nghe Đông Hoàng nói, hai cái có khác biệt rất lớn”

Dưới tranh giống như La Chinh đã nhìn thấy, chỉ là một thế giới khác mà thôi, chẳng qua mọi thứ trong thế giới đều có hình thức hình vẽ hiện lên trên bề mặt đồng thau, vậy hẳn là bức kia cũng không khác là bao.

Trước lúc tiến vào trong tranh, đa số người đều suy đoán như vậy, thực tế hai cái căn bản không cùng một khái niệm.

Thế giới trong tranh hoàn toàn là một thế giới khác, tất cả hình thái sinh mệnh trong tranh đều bày ra hình thái độc đáo.

“Hình thái này giống như đè ép cả người rồi nhét vào trong bức tranh, tất cả mọi thứ bên trong đều có hình dẹt” Cam Cao Hàn cười nói: “Đây là hình dung của Đông Hoàng khi đó, đáng tiếc chúng ta không có cơ hội tiến vào, không có duyên nhìn thấy cảnh tượng kia”

Nghe Cam Cao Hàn hình dung, trong mắt La Chinh cũng hiện lên vẻ hứng thú. Đợi sau khi chuẩn bị sẵn sàng, hắn cũng muốn lập tức tiến vào bức tranh bất hủ để xem xem rốt cuộc trong đó có thứ gì.

Vào lúc này, trong thần miếu cũng có bốn dương hồn ra đón. Người đi đầu là Ninh Hư Viễn và Thu Âm Hà.

Thế giới dưới tranh trong Tam Thập Nhị Trọng Thiên cực kỳ rộng rãi, gần như mỗi một người vào tranh đều sẽ xây dựng thần miếu cho đồng tộc mình, có một vài chủng tộc Bỉ Ngạn diệt vong, sau đó thần miếu cũng bị vứt ở nơi đó, nghiễm nhiên trở thành đối tượng thăm dò.

Các cường giả Thánh Hồn cảnh của Thiên Cung cũng thường xuyên thăm dò thế giới dưới tranh, hy vọng có thể khai quật được một ít tín vật Bỉ Ngạn cường đại.

Tín vật Bỉ Ngạn trọng Tam Thập Nhị Trọng Thiên thật sự không chê vào đâu được, ngay cả Văn Minh Chi Khí cũng có thể đào được, Văn Minh Chi Khí của sơn chủ núi Thái Minh cũng được khai quật từ Tam Thập Nhị Trọng Thiên.

Dương hồn có thể tiến vào Bình Dịch Thiên đều là nhân vật nòng cốt của Thiên Cung. Thần miếu của Thiên Cung sừng sững trong Bình Dịch Thiên lâu như vậy, tuy không bằng thần miếu của các sinh linh Bỉ Ngạn nhưng cũng xem như có chút của cải. Ngoại trừ phát cho Lý Bôi Tuyết một viên Khinh Thạch, Thu Âm Hà còn xoay chuyển một bức tường trong thần miếu. Những món tín vật Bỉ Ngạn được khảm vào trong vách tường, trong những tín vật Bỉ Ngạn ở đây đều có khí tức năng lượng trào lên…

“Những tín vật Bỉ Ngạn này tuy không bằng Tam Thanh Thiên nhưng đã thuộc hạng nhất trong Bình Dịch Thiên, các ngươi có thể chọn lựa theo nhu cầu của bản thân” Thu Âm Hà nói.

Thần miếu của Thiên Cung tại Tứ Trọng Thiên cũng phân phát tín vật Bỉ Ngạn, nhưng số đệ tử có thể đi vào Tứ Trọng Thiên quá đông, cần phải chọn lọc.

Những người có thể tiến vào Bình Dịch Thiên đều như bảo bối của Thiên Cung, số lượng quá ít, những tín vật Bỉ Ngạn đã được thu gom ở đây đương nhiên đều tùy ý bọn họ lựa chọn.

Nhìn thấy những tín vật Bỉ Ngạn này, ánh mắt Lý Bôi Tuyết lập tức sáng lên.

Tín vật Bỉ Ngạn của nàng chỉ đến từ Nhị Thập Bát Trọng Thiên mà thôi, nếu có thể đổi thành một tín vật Bỉ Ngạn thuộc Bình Dịch Thiên thì thực lực của nàng sẽ được nâng cao đáng kể!

So với nàng, biểu hiện của La Chinh hơi thiếu hứng thú, dù sao hắn cũng đã dung hợp ba món Văn Minh Chi Khí, đã không còn thừa vị trí để dung hợp tín vật Bỉ Ngạn khác…

Trong lúc Lý Bôi Tuyết lựa chọn tín vật Bỉ Ngạn, La Chinh bỗng nhớ tới một chuyện, lập tức hỏi: “Nguyên Thủy Thiên Tôn tiền bối, nếu Thái Nhất Thiên Cung cũng có thể xây dựng thần miếu, vậy hẳn là Nhân tộc cũng xây dựng thần miếu dưới tranh mới đúng?”

“Đương nhiên có xây dựng” Nguyên Thủy Thiên Tôn mỉm cười nói: “Nhân tộc chúng ta xây dựng rất nhiều thần miếu, lúc ấy hẳn là để lại hơn hai mươi ngôi thần miếu…”

Bản tôn của Nữ Oa, Phục Hy được xem là thế lực một phương trong văn minh số bảy mươi bảy, sau khi trở thành Bất Hủ cảnh, bọn họ đều sẵn lòng xây dựng một thần miếu cho tộc mình, mà khi đó Nhân Tổ đã xây dựng một ngôi thần miếu cho Nhân tộc.

“Những ngôi thần miếu này có còn ở trong Bình Dịch Thiên nữa hay không?” La Chinh tiếp tục hỏi.

“Bị hủy rồi” Câu trả lời của Nguyên Thủy Thiên Tôn mang theo cảm xúc tiếc nuối.

“Bị hủy rồi?” La Chinh ngẩn người một chút: “Là bị tộc Nguyên Linh hủy, vậy vì sao tộc Nguyên Linh không hủy diệt ngôi thần miếu này của Thiên Cung?”

Khi đó thực lực của Nhân tộc nhất định là đã cực kỳ cường đại, là thế lực cấp chúa tể, ít nhất cũng phải mạnh hơn những thế lực siêu cấp như Thiên Cung, Hữu Hùng, Lê Sơn bây giờ rất nhiều. Ngay cả Nhân tộc cũng không thể tồn tại trong Tam Thập Nhị Trọng Thiên, vì sao tộc Nguyên Linh lại có thể buông tha cho thần miếu của Thiên Cung?

“Bởi vì Bình Dịch Thiên có một quy tắc bảo hộ nhằm vào sinh linh trong Hỗn Độn” Nguyên Thủy Thiên Tôn giải thích: “Trước lúc vòng Hỗn Độn này kết thúc, bất cứ một chủng tộc Bỉ Ngạn cường đại nào, dù là tộc Vô Không hay tộc Nguyên Linh đều không thể động tới thần miếu của Thiên Cung, đương nhiên tộc Nhĩ Thử, tộc Ly Uyên cũng như vậy”
Bạn cần đăng nhập để bình luận