Bách Luyện Thành Thần

Chương 3815: Con nhện

Mặc dù La Niệm lần đầu tiên tiến vào Thâm Không nhưng cậu vẫn có dự cảm mình có thể nhìn rõ vùng không gian nàyLa Niệm đã có sự tự tin này từ khi tiến vào thế giới Huyền Lượng, cho nên lúc cậu thấy rõ ràng cảnh vật trong Thâm Không cũng không quá kinh ngạc.

Cậu đang ở trong một mật thất hình tròn. Trên vách tường mật thất chạm trổ hoa văn phong cách cổ xưa, nhìn giống như chữ tượng hình nào đó, nhưng cậu đọc không hiểu chữ nào.

“Đi về bên phải à?”

La Niệm bước mấy bước lựa chọn lối đi bên phải, nhìn theo lối đi thì thấy một đường cụt, đầu bên kia lối đi đã vỡ tan tành, điểm cuối đã bị hạ thấp thành ngăn không gian thứ tư.

Khổ Thụ chuẩn bị con đường này cho La Niệm chính vì sợ La Niệm không thể tự do hành động ở bên trong Thâm Không, cho nên đi theo một phần của ngăn không gian thứ tư là một lựa chọn tốt.

Bây giờ La Niệm không gặp chướng ngại gì trong Thâm Không, đương nhiên không cần chọn con đường cụt này.

Cậu lùi ra khỏi lối đi bên phải, bước tới một con đường ở ngay phía trước.

Đây là một lối đi nhỏ dài, bốn phía lối đi đều là dùng một loại gạch trong suốt xây lên, trong mỗi một viên gạch đều có vô số viên cầu nhỏ phát ra ánh sáng, cũng là những ánh sáng này chiếu sáng cả lối đi.

Dựa theo tiêu chuẩn của ngăn không gian thứ ba để đo, lối đi này dài chừng hơn ba trăm trượng, chỉ mất một lúc cậu đã đi tới điểm cuối.

Sau khi bước ra khỏi lối đi, một luồng ánh sáng chói mắt khiến La Niệm hoa mắt chóng mặt, sau khi từ từ thích ứng ngẩng đầu lên nhìn, cậu nhất thời bị cảnh tượng trước mắt làm chấn động.

Một vòng sáng màu vàng lơ lửng trên bầu trời, chiếu ánh sáng vô tận ra bốn phương tám hướng.

“Đây là mặt trời trong Thâm Không?” Trên mặt La Niệm hiện lên vẻ chấn động.

Tuy tu vi của La Niệm không cao, nhưng những gì trải qua trong những năm gần đây đã khiến tầm mắt cậu được mở rộng rất nhiều, tầm nhìn của cậu đã không thua kém gì những đại năng trên thế giới hỗn độn.

Mặt trời hình vòng chỉ có một nửa là nguyên vẹn, một nửa kia ở trạng thái vỡ vụn, mảnh vụn màu vàng hóa thành từng dải vẫn tỏa ra nhiệt độ và ánh sáng như thường.

“Mặt trời này một nửa bị hạ thấp, nửa còn lại vẫn nguyên vẹn, khi đó hạ thấp không hoàn chỉnh là bởi vì sức mạnh của Hàng Cách Giả không đủ hay sao?” La Niệm lẩm bẩm.

Sau khi rời mắt khỏi mặt trời hình vòng, La Niệm nhìn về phía trước, nằm ngang trước mặt là một kiến trúc khổng lồ hình bánh xe, mà vị trí La Niệm đang đứng là nơi tiếp giáp với bánh xe đó.

Sau khi trao đổi với Khổ Thụ, La Niệm cũng đã có hiểu biết đại khái về Thâm Không, tòa kiến trúc hình bánh xe kia được Tứ Linh Môn gọi là “thành Thiên Luân”, là tòa kiến trúc hùng vĩ nhất bên trong Thâm Không, mà đại đa số Tứ Linh Môn bắt đầu khai quật Thâm Không đều triển khai từ thành Thiên Luân.

“Bọn ta chưa từng đến gần trung tâm thành Thiên Luân, cấu tạo nơi đó cực kỳ phức tạp, bọn ta đã từng thử rất nhiều lần vẫn không thể tới đó, ta kiến nghị ngươi hãy coi nơi đó là mục tiêu” Đó là kiến nghị Khổ Thụ đưa ra cho La Niệm.

“Không biết Nhân Linh họ Tiết kia có ở đó hay không…” La Niệm bĩu môi.

Mặc dù cậu vô cùng vui vẻ tiếp nhận nhiệm vụ này, nhưng gợi ý mà Nhân Linh Vương đưa ra quá ít, hiểu biết của Tứ Linh Môn về Thâm Không hoàn toàn là thầy bói xem voi, hiệu suất cực kém, e rằng còn không rõ ràng và chân thực bằng những gì La Niệm nhìn thấy!

Sau khi mê mang một lúc, La Niệm vẫn đi về phía tòa thành ở trung tâm, dù sao trên lưng cậu đang gánh vác hy vọng của toàn nhân loại, toàn nhân linh, toàn bộ thế giới hỗn độn.

Nghĩ đến nhiệm vụ nặng nề như vậy đang đè lên vai mình, trong lòng cậu tràn đầy nhiệt huyết hăng say.

Bây giờ mình quan trọng như vậy, vui quá…

Từ trung tâm thành Thiên Luân tách ra mấy chục lối đi rộng lớn, kéo dài đến bên ngoài tòa kiến trúc hình bánh xe, La Niệm chọn một lối đi trong số đó.

Ban đầu La Niệm còn dè dặt, cậu sợ bên trong thành Thiên Luân có thứ kỳ quái gì đó đột nhiên nhảy ra. Phải biết chỉ cần là hung vật trong thế giới hỗn độn cũng đủ hành La Niệm ra bã, thứ trong thế giới Huyền Lượng cậu càng không thể chống cự, quái vật trong Thâm Không chỉ có thể càng mạnh, càng đáng sợ hơn, tùy tiện gặp một con cũng đủ để lấy mạng mình.

Nhưng La Niệm vừa đi vừa quan sát, và sau khoảng nửa tiếng, bốn phía đều tĩnh lặng, nhất là trên lối đi vừa lớn vừa rộng này chỉ có lẻ loi một mình cậu. Sợ hãi trong lòng cậu dần dần tan đi, bước chân cũng dần dần thoải mái hơn.

“Khương Tử Nha tiền bối ở trên thế giới Huyền Lượng nửa bước khó đi, nếu kéo ông ấy đến Chủ Giới sẽ xảy ra chuyện gì? Có lẽ sẽ khó khăn hơn cả thế giới Huyền Lượng, bước cũng không bước nổi…” Trong lòng La Niệm thầm nghĩ.

Đáng tiếc một lần leo lên Thánh Trụ tốn quá nhiều thời gian, cho dù không có những bức tượng kia cản đường cũng phải mất chừng hai tháng, nếu không cậu thật sự sẽ dẫn Khương Tử Nha tới.

“Sột soạt sột soạt sột soạt…”

La Niệm đang vừa đi vừa nghĩ, bên tai bỗng truyền đến một chuỗi âm thanh quái dị, giống như tiếng cát rơi trên tấm ván.

La Niệm vốn đang thả lỏng bỗng ngừng bước, trên mặt lộ vẻ nghi ngờ, nhìn ngó trước sau con đường.

Không có gì cả… Ảo giác à?

La Niệm lắc đầu, tiếp tục bước đi.

Mới bước được mười mấy bước, âm thanh “sột soạt sột soạt sột soạt” lại một lần nữa truyền vào tai La Niệm. Lần này nghe cực kỳ rõ ràng, âm thanh đến từ phía sau lối đi!

Bản thân lối đi là huyền không, hình dáng bên ngoài ra sao La Niệm không nhìn thấy được, bây giờ cậu cũng không dám nhìn, dưới tình thế cấp bách trực tiếp chạy như điên.

“Sột soạt sột soạt sột soạt…”

Tốc độ chạy của La Niệm tăng nhanh, tần số tiếng sột soạt kia cũng tăng nhanh theo.

Thứ ở phía sau lối đi vẫn luôn đuổi theo cậu! Nỗi sợ hãi khiến trong lòng cậu âm u, cậu không cảm thấy mình có thể chống lại thứ đó, không còn lựa chọn nào khác ngoài tăng tốc.

“Sột soạt sột soạt sột soạt…”

La Niệm đi ra xa hơn, tiếng sột soạt phía sau càng lúc càng nhiều, càng ngày càng có nhiều thứ gia nhập hàng ngũ truy đuổi.

Sau khi chạy mấy dặm đường, tiếng sột soạt càng ngày càng gần, La Niệm nhìn hai bên lối đi, nhất thời sợ xanh mặt.

Từng “cây gậy” màu đen to bằng ngón tay xuất hiện ở hai bên lối đi, tiếng sột soạt đó chính là âm thanh những cây gậy màu đen kia va chạm với mặt đất phát ra. Mà đầu kia của những cây gậy màu đen này đỡ lấy một thứ hình đĩa tròn, xung quanh thứ hình đĩa tròn này còn khảm một vòng răng nhọn.

“Nhện…” Một cảm giác rợn tóc gáy đánh thẳng vào lòng cậu.

Loại sinh linh trong Thâm Không này rất giống nhện, nhưng chân nhỏ hơn, thân thể nhỏ hơn, ngoại hình lại quái dị đáng sợ hơn!

“Nhân Linh Vương kia là tên lừa gạt!” Trong lòng La Niệm kêu gào.

Khổ Thụ nói chuyện với cậu tận hai canh giờ nhưng lại chẳng hề đề cập đến những con quái vật đáng sợ này!

Thực ra chuyện này cũng không thể trách Khổ Thụ. Tình hình của Thâm Không rất giống thế giới Huyền Lượng, sau khi nơi này xảy ra một lượt hạ thấp không triệt để, các tồn tại cường đại từng là chúa tể Thâm Không đều đã chết, ngay cả sinh linh nhỏ yếu nhất cũng bị xử lý sạch.

Nhưng thời gian là thuốc giải tốt nhất, trải qua hơn một nghìn kỷ nguyên Hỗn Độn, Thâm Không trở thành cấm địa của sự sống cũng đã từ từ có một vài thứ quái dị được sinh ra, mấy con “nhện” kia chính là một loại trong số đó.

“Sạt…” Một “con nhện” trong đó đi đầu đến gần La Niệm, một cái chân nhỏ màu đen của nó như một ngọn giáo đâm về phía La Niệm.

La Niệm nhảy về phía trước, nhanh nhẹn né tránh cái đâm kia, nhưng còn chưa kịp rơi xuống đất đã cảm thấy ngực đau đớn. Cậu bị một cái chân nhỏ màu đen khác đâm xuyên qua, sau đó thân thể trực tiếp bị xiên treo lên, hai chân cách xa mặt đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận