Bách Luyện Thành Thần

Chương 2064: Tiếng bước chân

Sao La Chinh có thể không hiểu ánh mắt căm giận của Đông Phương Quỷ chứ?Trong lúc rơi xuống, La Chinh cười khẩy, Lục Thần Tứ Kiếm lập tức ngưng tụ thành hình.

Trong hai năm tu luyện, hắn dành phần lớn thời gian vào việc lĩnh ngộ và sử dụng chân ý của đạo.

Chân ý đạo pháp tự nhiên hoàn toàn không giống với những chân ý của đạo khác, bởi vì nó gần như có thể dung hòa với bất cứ thần thông nào!

Tất nhiên là gồm cả Lục Thần Kiếm Trận!

Bốn thanh kiếm vô hình bay ra và tùy ý xoay múa, đan xen với nhau rồi đâm thẳng về phía Đông Phương Quỷ.

Cách sử dụng này đã đi ngược với Lục Thần Kiếm Trận của Hàm Cửu Di.

Nhưng mà Hàm Cửu Di cũng biết việc đưa chân ý đạo pháp tự nhiên vào Lục Thần Kiếm Trận sẽ giúp nó tăng thêm uy lực và giảm bớt sơ hở.

Sau khi phát hiện điều này, Hàm Cửu Di đã tập trung khai thác tiềm lực của Lục Thần Kiếm Trận.

Theo nàng, việc đó có thể sáng tạo ra loại kiếm trận biến hóa khôn lường hơn nữa.

“Vèo vèo vèo vèo!”

Lúc bốn kiếm đâm xuống, Đông Phương Quỷ cũng rút ra một thanh trường kiếm bản rộng.

Thế nhưng y vừa vung kiếm lên thì kiếm Phật Hoàng đã ép xuống trước.

“Keng!”

Kiếm Phật Hoàng đã va trúng thanh kiếm dài.

Tuy rằng Đông Phương Quỷ là chân thần cấp cao nhưng vẫn không thể nào chống lại sức ép của kiếm Phật Hoàng, hơn nữa, còn suýt đánh rơi cả kiếm trong tay.

Y lảo đảo, vừa định lui về sau thì bỗng cảm thấy nửa người dưới bị trói chặt!

“Kiếm Trường Đằng!”

Sau khi chứa đựng chân ý của đạo, bốn thanh kiếm lặng lẽ phối hợp chặt chẽ với nhau một cách thuần thục, tự nhiên như nước chảy thành sông.

Điểm đáng sợ của đạo pháp tự nhiên là khiến mọi thứ trở nên tự nhiên và hài hòa, không hề có cảm giác đột ngột.

Dù thi triển chiêu thức gì vào bất cứ thời điểm nào, nó đều làm người ta cảm thấy bất ngờ nhưng cũng là điều hiển nhiên!

“Kiếm Thiên Nha!”

“Phập!”

Kiếm Thiên Nha bay ngang qua, phần cổ của Đông Phương Quỷ lập tức xuất hiện một vệt máu thê thảm.

May mà Đông Phương Quỷ đã ngửa ra sau trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, nếu không đã đầu thân hai ngả rồi.

Sau khi liên tục trúng chiêu, Đông Phương Quỷ đột nhiên cắn răng, tránh khỏi trói buộc của kiếm Trường Đằng và tung người ra sau.

Đông Phương Quỷ chịu không ít thua thiệt trong cuộc giao tranh này.

“Ngươi thật sự cho rằng mình là đối thủ của ta à?” Đông Phương Quỷ đứng vững xong thì tỏ thái độ kiêu ngạo ra mặt.

Tất cả những sự do dự và nhẫn nhịn trước đó đều biến mất.

Nếu Đông Phương Quỷ đã định được ăn cả ngã về không thì sẽ không kiêng kỵ gì nữa.

“Xoẹt xoẹt xoẹt…”

Y rạch một đường trên cổ tay mình, máu tươi đỏ thắm phun tung tóe ra từ vết thương!

Máu tươi không ngừng tụ lại trên không trung rồi nhanh chóng ngưng tụ thành một thanh kiếm hẹp dài.

“Kiếm máu?” La Chinh tỏ vẻ bình thản nhưng ánh mắt lại lóe sáng.

Thanh kiếm ấy được tạo thành từ máu tươi của Đông Phương Quỷ. Thủ đoạn này trông thì huyền bí nhưng chưa chắc đã lợi hại.

“Diệt Huyết Chú Kiếm!”

Những quầng sáng màu máu khuếch tán ra từ thanh kiếm ấy.

Thanh kiếm máu không ngừng bốc cháy, đồng thời tỏa ra khí thế mãnh liệt.

Diệt Huyết Chú Kiếm…

Trả giá bằng việc đốt cháy máu tươi và nguyền rủa bản thân, đương nhiên sẽ tạo ra uy lực cực kỳ kinh khủng nhưng cũng không thể kéo dài vì tổn thương vô cùng lớn.

“Hừ” La Chinh hừ nhẹ.

Bốn thanh kiếm lượn quanh một vòng rồi lại đâm về phía Đông Phương Quỷ với trạng thái lửng lơ khó nắm bắt.

Kiếm của Đông Phương Quỷ xoáy nhẹ, mùi máu nồng nặc xộc vào mũi.

“Roẹt roẹt roẹt roẹt!”

Lục Thần Tứ Kiếm chỉ vừa chạm nhẹ vào thanh kiếm máu kia thì đã vỡ tan.

Thấy thế, La Chinh nhíu mày.

Đông Phương Quỷ mạnh hơn hắn tưởng, chẳng qua sức mạnh này không đến từ bản thân y.

Từ lúc bắt đầu, những thủ đoạn mà Đông Phương Quỷ sử dụng đều cần đánh đổi bằng một cái giá đắt.

Ví dụ như với năng lực thật sự của Đông Phương Quỷ thì gần như không thể nhảy lên mức chín mươi hai trượng.

Thế nhưng y lại cưỡng ép làm việc đó với Ly Tán Tụ Linh Châm, cái giá phải trả là các chân thần trong liên minh các gia tộc quyền thế như Mục Huyền, Phương Kính đã mất đi sức chiến đấu, hiện giờ vẫn còn nằm yên trên mặt đất.

Còn thanh kiếm máu đang bốc cháy hừng hực trước mắt…

La Chinh mỉm cười với Đông Phương Quỷ: “Máu này bốc cháy hơi mạnh đấy…”

“Yên tâm, ta nhất định sẽ chém chết ngươi trước khi cạn máu!” Đông Phương Quỷ dứt lời bèn vọt đến chỗ La Chinh.

Đến lúc này, La Chinh hoàn toàn không cần phải đối đầu trực diện với y.

Khi Đông Phương Quỷ xông lại, La Chinh nhấn khẽ mũi chân xuống để lùi nhanh về sau.

“Đồ hèn!”

Đông Phương Quỷ không sợ La Chinh liều mạng mà chỉ sợ La Chinh không đánh mà chạy.

Như La Chinh đã nói, Diệt Huyết Chú Kiếm thật sự lợi hại, tất cả sinh linh bị kiếm máu chém trúng đều sẽ bị vỡ tãn dù có mạnh đến đâu đi nữa!

Bởi vì về bản chất thì thanh kiếm máu này là một loại “nguyền rủa” cực kỳ lợi hại.

Lục Thần Tứ Kiếm của La Chinh không phải sinh linh nhưng cũng sẽ vỡ tan khi bị kiếm máu chém trúng.

“Hèn? Lúc nên lùi mà không lùi lại, mới là kẻ lỗ mãng chứ nhỉ?” La Chinh bình tĩnh đáp trả.

Hắn không phải đứa trẻ ba tuổi, Đông Phương Quỷ hơi ngây thơ khi trông chờ vào việc chọc tức hắn bằng ngôn ngữ đấy.

Trong lúc một người tiến một người lùi, La Chinh lại ngưng tụ ra bốn thanh kiếm khác để ngăn chặn sự truy đánh của Đông Phương Quỷ. Thanh kiếm nào bị Đông Phương Quỷ chém tan đi thì La Chinh lại ngưng tụ thanh ấy thêm lần nữa.

La Chinh không ngừng ngưng tụ ra kiếm mới. Chúng lượn vòng quanh Đông Phương Quỷ làm khoảng cách giữa đôi bên không thể ngắn lại.

Một bên khác…

Thật ra nếu như Đông Phương Quỷ dẫn dắt liên minh các gia tộc quyền thế ra tay ngay từ đầu thì sẽ có phần thắng cao hơn.

Suy cho cùng, sức mạnh của bọn Mục Huyền không kém hơn Đông Phương Quỷ là bao.

Thêm vào đó, bên phía Kiếm tộc chỉ có hai nhân vật lợi hại thật sự là Kiếm Ngao và La Yên.

Nhưng mà những người đứng đầu trong liên minh các gia tộc quyền thế như Mục Huyền đều bị Đông Phương Quỷ bòn rút tu vi bằng Ly Tán Tụ Linh Châm nên sức chiến đấu đã bị giảm mạnh.

Sau khi Kiếm Ngao bố trí Lăng Tiêu Kiếm Trận, đệ tử Kiếm tộc phối hợp chặt chẽ với nhau nên vẫn chiếm lợi thế!

Đương nhiên, việc La Yên ra tay cũng rất quan trọng!

La Yên không đối đầu trực diện với đám con cháu gia tộc cấp một. Với thần thông mà nàng tu luyện, không ra tay thì thôi chứ đã ra tay thì sẽ có người mất mạng.

Điều nàng cần làm chỉ là nói chữ “diệt” mà thôi.

Sau một nén nhang, La Chinh không ngừng lùi về sau, dáng vẻ rất là bình thản.

Thế nhưng sắc mặt của Đông Phương Quỷ lại rất tệ, ánh lửa trên thanh kiếm máu trong tay y cũng ngày càng mờ đi.

Như suy đoán của La Chinh, việc đốt máu không thể kéo dài được bao lâu.

Đông Phương Quỷ càng ngày càng yếu. Cuối cùng y dừng lại, chống kiếm mà không ngừng thở dốc. Y nhìn La Chinh ở cách đó không xa, rốt cuộc đã tuyệt vọng…

La Chinh vẫn tỏ ra hờ hững trước Đông Phương Quỷ: “Bỏ cuộc đi, ngươi đã làm đủ nhiều cho Đông Phương gia rồi”

“Bỏ cuộc…” Đông Phương Quỷ vừa tuyệt vọng vừa tiếc nuối sâu sắc.

Kết quả vốn không nên là thế này.

Trước khi lên đường, Đông Phương Quỷ từng nghe Mục Huyết Dung trong đội nói rằng bọn họ khó có thể giết chết La Chinh.

Khi ấy Đông Phương Quỷ chưa hiểu, nhưng hình như bây giờ y đã hiểu rồi…

Đúng lúc này, tiếng bước chân thật lớn bỗng nhiên truyền đến từ phía xa, một hình bóng to lớn cũng ẩn hiện trong làn sương.

Đông Phương Quỷ nở nụ cười khi thấy hình bóng ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận