Bách Luyện Thành Thần

Chương 3004: Trả lại

Ba huynh đệ tộc Thần Nông Thị vốn đang trong trạng thái hư ảo, lượn lờ giữa không khí hệt như ba u hồnLúc trước, đệ tử Thiên Cung đã thử đủ mọi cách nhưng các đòn tấn công chỉ xuyên thẳng qua người họ chứ không thể nào quấy nhiễu đến thân thể họ được.

Song, Ám Ảnh Chi Cảnh cũng có một khuyết điểm rất lớn. Khi dùng Ám Cảnh Chi Thạch, họ phải giữ vững một trạng thái cân bằng vô cùng tinh tế, chỉ cần lơ đễnh chút thôi là cân bằng này sẽ bị phá vỡ ngay tức khắc. Cũng chính vì lý do đó mà ba người họ di chuyển và cử động rất chậm chạp, cẩn thận từng chút một.

Khi điểm sáng này rơi xuống, nó tựa như hòn đá nhỏ ném vào mặt hồ, uy lực yếu đến mức chẳng thể nào tạo thành tổn thương chân thực cho cường giả Bỉ Ngạn cảnh. Nhưng điểm sáng này lại không hề xuyên qua người ba huynh đệ giống các đòn tấn công trước đó, mà cứ thế đánh vào cơ thể họ!

“Bốp!”

Trong khoảnh khắc khi điểm sáng tràn ra, bóng dáng ba người tựa như mặt kính bị vỡ vụn, nứt toác ra thành từng mảng.

Các mảnh vụn nhanh chóng tách ra khỏi bề mặt thân thể ba huynh đệ tộc Thần Nông Thị, cuối cùng họ lảo đảo rời khỏi Ám Ảnh Chi Cảnh…

Hiển nhiên cả ba người đều không ngờ được rằng điểm sáng không có chút gì đặc biệt kia lại có thể mang đến hiệu quả ấy!

Mấy người Phượng Ca, Lăng Sương cũng mở to mắt nhìn. Dù sao uy lực của “Lạc Tinh Thủ” này cũng quá mức nhỏ yếu, gần như không đáng kể, vậy mà nó lại có thể phá hủy được Ám Ảnh Chi Cảnh. Việc này thật sự quá vô lý!

“Là tầng cấp năng lượng…” Sầu Tuẫn thì thào.

Nỗi hoang mang trong lòng hắn ta còn nhiều hơn hẳn những người khác. Khi thấy La Chinh bắn điểm sáng ra, hắn ta không hề cảm nhận được dao động của sức mạnh Bỉ Ngạn, mà thứ ngưng tụ thành khối vuông màu lục đó cũng không phải là đạo uẩn thần đạo, lại càng không thể nào là quan tưởng chân nguyên. Thứ duy nhất có khả năng chính là huyết mạch.

Nhưng tầng cấp năng lượng của lực huyết mạch thường chỉ có thể đạt đến khoảng cấp ba, một vài huyết mạch nhỏ yếu thậm chí chỉ bằng đạo uẩn thần đạo. Huyết mạch của La Chinh rốt cuộc là gì?

Những suy đoán của Sầu Tuẫn chỉ dựa theo trực giác, nhưng đã đến rất gần với sự thật rồi.

Tuy nhiên, trong trí nhớ của Sầu Tuẫn, lực huyết mạch của rất nhiều thế lực siêu cấp không có cái nào đạt đến tầng cấp năng lượng cao như vậy…

Ba huynh đệ tộc Thần Nông Thị cũng trợn tròn mắt. Mặc dù thực lực của họ trong tộc không hề yếu, nhưng sao có thể đối đầu với từng ấy đệ tử Thiên Cung?

Chỉ có điều, ba huynh đệ này cũng thuộc lớp tinh anh trong tộc Thần Nông Thị. Ngay khoảnh khắc khi Ám Ảnh Chi Cảnh bị phá giải, một người trong số họ đã lập tức lật hai tay, hai thanh đại đao đầu quỷ đột ngột xuất hiện trong tay gã. Gã giơ đao lên, chém thẳng về phía La Chinh từ hai hướng trái phải.

Ở khoảng cách này, gã tự cảm thấy mình không sợ bất luận kẻ nào!

Nhưng đại đao vừa mới bổ về phía La Chinh thì hai tay La Chinh đã nhuộm lên một màu đen tuyền. Hắn giơ hai tay lên đỡ, lưỡi đao chém vào kẽ ngón tay của La Chinh làm phát ra hai tiếng “Keng! Keng!” giòn tan rồi ngừng lại, không thể tiến sâu thêm.

“Đôi tay này…” Hai mắt của kẻ kia trợn to đến mức muốn lồi ra.

La Chinh lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương, sức mạnh Bỉ Ngạn bùng nổ dữ dội. Hai tay hắn đột nhiên gập lại, hai thanh đại đao đã bị xoắn thành bánh quẩy. Nếu kẻ tấn công thu tay lại trễ chút thôi là hai cánh tay gã cũng bị xoắn nát rồi!

“Chúng ta lui!”

Ba kẻ kia thấy đòn tấn công của mình không hiệu quả thì chẳng mơ tưởng gì nhiều, lập tức lùi vội về một hướng khác.

Hiện giờ các tộc nhân của tộc Thần Nông Thị đang kết hợp với các đại tộc khác đối phó với mẫu thể Hồn Nguyên Chi Linh, chỉ cần ba người tụ hợp được với họ thì đệ tử Thiên Cung sẽ chẳng dám làm gì.

Nhưng nhóm người Thiên Cung đâu cho phép ba kẻ đó chạy trốn?

Mấy người Phượng Ca, Lăng Sương, Mạc Nhất Kiếm gần như ra tay cùng lúc, ánh kiếm hỗn loạn tạo thành một vách tường kín kẽ, bao trùm về phía ba kẻ kia.

Ba gã tộc Thần Nông Thị thấy mấy ánh kiếm sắc bén mạnh mẽ ấy thì sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu. Một kẻ trong đó hét to lên: “Ta, ta trả Hồn Nguyên Chi Linh lại cho các ngươi, đừng, đừng giết ta!”

Các đệ tử Thiên Cung ở đây chẳng phải trẻ con ba tuổi, giá trị của Hồn Nguyên Chi Linh quan trọng nhường nào, trong lòng mọi người đều hiểu rõ.

Đây là số Hồn Nguyên Chi Linh họ lấy được bằng việc mạo hiểm tính mạng của mình, thế mà ba tên chết tiệt kia lại cướp đi mất, bây giờ bị La Chinh ép phải hiện ra thân thể thì lập tức muốn trả lại rồi thôi? Trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như thế.

“Dám cướp Hồn Nguyên Chi Linh của Thiên Cung chúng ta thì phải chuẩn bị sẵn tinh thần bị giết” La Chinh đứng yên tại chỗ, thản nhiên nói. Tình hình hiện tại đã không cần hắn phải tự mình ra tay nữa.

Ngay khi mấy ánh kiếm kia tạo thành một tấm lưới vây quanh ba kẻ kia, một bóng hình bỗng giáng xuống từ trên trời, đáp ngay cạnh ba người.

“Địa Sát Thủ Hộ!”

Người này giang rộng hai tay, ảo ảnh của một ngọn núi màu vàng lập tức khuếch tán ra từ trong cơ thể gã, bao bọc lấy gã cùng với ba huynh đệ tộc Thần Nông Thị vào trong.

“Keng keng keng keng xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt…”

Đủ loại ánh kiếm chém lên ảo ảnh ngọn núi làm phát ra hàng loạt tiếng động giòn vang, nghe như thể ai đó đang liên tục đánh lên một cái chuông lớn.

Người này chính là Sơn của tộc Thần Nông Thị.

“Các vị đệ tử Thiên Cung, hiện giờ chúng ta đang trong tình hình cực kỳ nghiêm trọng, cần gì phải tự giết lẫn nhau?” Sơn bình tĩnh nói.

Lai lịch của Sơn cực kỳ thần bí, ngoại trừ Mộc Mộc, hiện giờ gã hoàn toàn xứng đáng với cái danh kẻ đứng đầu tộc Thần Nông Thị.

Khi đang chiến đấu cùng với mẫu thể Hồn Nguyên Chi Linh, gã thấy tộc nhân của mình bị đệ tử Thiên Cung vây giết thì lập tức chạy tới, chặn lại đợt tấn công của đám người.

“Tự giết lẫn nhau? Tộc Thần Nông Thị các ngươi còn có mặt mũi nói câu này à?” Phượng Ca nghiêm nghị quát lớn: “Hồn Nguyên Chi Linh của bọn ta bị ba kẻ này cướp đi, họ làm vậy vốn là đã muốn chết rồi, không trách bọn ta được”

Bị Phượng Ca quát lên như thế, Sơn khẽ nhướng mày, gã cũng không ngờ ba huynh đệ này lại làm ra chuyện như vậy. Gã bình tĩnh lên tiếng: “Triệu Trần, trả Hồn Nguyên Chi Linh lại cho họ”

Ba huynh đệ thấy Sơn xuất hiện ngay lúc mấu chốt thì cảm giác như có chỗ dựa, dáng vẻ kiêu ngạo vốn đang giảm xuống lại lập tức bùng lên.

Tộc Thần Nông Thị bọn họ chẳng sợ Thái Nhất Thiên Cung, huống chi sau lưng họ còn có mấy tộc Hữu Hùng, Kim Ô. Đám đệ tử Thiên Cung này dám sỉ nhục họ chẳng khác nào đang tìm đường chết.

Triệu Trần lớn tuổi nhất trong ba huynh đệ còn đang định châm biếm lại Phượng Ca thì Sơn đã yêu cầu họ trả Hồn Nguyên Chi Linh lại.

“Sao lại phải trả chứ? Chúng ta sợ họ à?” Triệu Trần nói, vẻ mặt rất không phục.

Nghe vậy, trong mắt mấy người La Chinh, La Yên, Phượng Ca, Lăng Sương đều lóe lên sát ý. Xem ra cứ đứng đây nói nhảm với mấy người này cũng chỉ tốn công vô ích.

“Ta bảo các ngươi trả thì trả đi, nói nhiều làm gì?” Trong mắt Sơn cũng lóe lên vẻ tức giận.

Các tộc nhân trẻ tuổi của tộc Thần Nông Thị rất e ngại trước Sơn, chẳng qua tính tình Sơn vốn hòa nhã, chưa thấy gã nổi giận với ai bao giờ.

Lúc này thấy Sơn tức giận, trong lòng ba huynh đệ Triệu Trần khẽ run lên, họ bèn vội vàng trút Hồn Nguyên Chi Linh ra khỏi nhẫn tu di.

Phải tự tay trả lại từng ấy Hồn Nguyên Chi Linh, Triệu Trần hiển nhiên vô cùng đau lòng, nhưng gã lại chẳng làm gì được.

Tuy nhiên, lúc Sơn chuẩn bị dẫn theo ba huynh đệ kia rời đi thì giọng của La Chinh lại ung dung vang lên: “Chỉ trả lại đống Hồn Nguyên Chi Linh này là xem như không có việc gì nữa ư?”

Sơn nhìn chằm chằm La Chinh, mặt không thay đổi, mà ba huynh đệ Triệu Trần thì đã vô cùng tức giận: “Bọn ta đã trả rồi, ngươi còn muốn gì nữa!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận