Bách Luyện Thành Thần

Chương 2132: Bộ lạc Trưởng Giám Ngục

“Trong mắt La Chinh, hình như Phù Sơ không có điểm gì đặc biệt ngoài việc hơi thông minh hơn một chútCó điều, tốc độ lĩnh ngộ của Phù Sơ trong ngày hắn truyền dạy tu chân cho cậu ta không tệ lắm, nếu ở Thần vực thì cũng có thể xếp vào nhóm thiên tài.

Hiển nhiên La Chinh không ngờ Phù Sơ lại có năng lực này.

Cậu ta bước đến, nắm hai tay lại rồi chậm rãi tách ra, cuối cùng hai ngón trỏ và hai ngón cái cùng chạm vào nhau.

Một năng lượng đặc biệt bộc phát giữa bốn ngón tay của cậu ta, sau đó hóa thành một màn sáng màu nâu nhạt.

Đôi mắt Phù Sơ nhìn xuyên qua màn sáng, miệng cười nhạt: “Đương nhiên ngươi cũng bị dây xích nguyền rủa trói buộc”

La Chinh nhướng mày, bước đến nhìn vào hai tay của Phù Sơ.

Cảnh tượng trong màn sáng không hề thay đổi, tuy nhiên hắn có thể thấy thứ gì đó ở phía sau mình. Hắn tập trung nhìn kỹ một lát rồi ngạc nhiên: “Thứ này… là dây xích nguyền rủa à?”

Dây xích nguyền rủa chính là những con sâu vàng to cỡ cúc áo. Mỗi con sâu đều có một cái móc câu ở phần đầu và đuôi, hơn nữa chúng móc vào nhau và tạo thành một sợi xích.

Không chỉ hắn mà Phù Sơ và Tiểu Vân cũng có sợi xích như vậy!

“Tại sao có thể như thế…”

La Chinh vừa vào thế giới này không lâu nên không biết mình bị sợi xích trói buộc từ bao giờ.

Phù Sơ bước đến cửa nhà tranh, hai tay nhắm vào nơi xa rồi nói với La Chinh: “Ngươi nhìn tiếp đi”

La Chinh lại nhìn về phía xa thông qua màn sáng.

Vô số sợi xích vòng quanh giữa không trung, kéo đến nơi cực kỳ xa xôi.

“Mỗi một sinh linh trong thế giới này đều có một sợi xích, tất nhiên ngươi không phải là ngoại lệ” Phù Sơ nói với vẻ thản nhiên.

“Kể cả hoang thần mạnh nhất thế giới cũng không thể thoát khỏi xiềng xích, cho nên lúc gặp ánh sáng phán xét thì phải trốn trong cốt tháp” Tiểu Vân bổ sung thêm.

Nghe thế, gương mặt La Chinh lộ vẻ cay đắng.

Khổ hắn còn muốn về Thần vực với tốc độ nhanh nhất, không ngờ vừa rơi xuống đáy hỗn độn thì đã bị dây xích nguyền rủa trói buộc rồi.

“Không ai có thể chặt đứt dây xích nguyền rủa hả?” La Chinh hỏi.

“Có” Tiểu Vân trả lời.

“Ví dụ như ta” Phù Sơ khẽ cười, vẻ sâu sắc không hợp tuổi xuất hiện trên mặt.

La Chinh lấy làm khiếp sợ: “Không phải Tiểu Vân vừa nói, đến hoang thần mạnh nhất cũng bó tay sao?”

“Tất nhiên bọn họ phải bó tay, dù mạnh đến đâu cũng không thể tránh thoát dây xích nguyền rủa” Phù Sơ lắc đầu: “Thế nhưng những dây xích nguyền rủa này được sắp đặt bởi bộ tộc bọn ta…”

“Bộ tộc các ngươi?” La Chinh nhướng mày.

Tiểu Vân gật đầu: “Rất ít người biết đến sự tồn tại của bộ tộc vượt trên tất cả chủng tộc trong thế giới này như chúng ta, bọn họ gọi chúng ta là bộ tộc Trưởng Giám Ngục”

Hỗn độn là một thế giới cực kỳ rộng lớn, đến giờ vẫn chưa ai biết nó bao xa.

Thế nhưng vùng đất này lại bị cổ thần hỗn độn biến thành một ngục giam lớn.

Người nơi này đều bị lưu đày, bị cổ thần hỗn độn nguyền rủa mãi mãi không được rời khỏi đây…

Thật ra người bị lưu đày đến ngục giam này chẳng khác nào bị tuyên án tử hình.

Sinh linh mạnh đến bực nào cũng không thể chống lại ánh sáng phán xét.

Cường giả Bỉ Ngạn cảnh lẫn hoang thần bản địa đều sẽ bỏ mạng trước sự tinh lọc của ánh sáng phán xét.

Chuyện này đã lặp lại vô số lần trong những năm trước đây, sinh linh mạnh mẽ chết tại đây cũng nhiều khôn kể.

Dĩ nhiên là ngoại trừ bộ tộc Trưởng Giám Ngục.

Bọn họ là trường hợp đặc biệt của thế giới này, bởi lẽ bọn họ được sinh ra để quản lý ngục giam.

Trong những năm tháng dài lâu trong quá khứ, bộ tộc Trưởng Giám Ngục luôn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình, cũng chưa từng bỏ quên bất cứ sinh linh nào.

Một nghìn năm lại luân hồi một lần.

Những sinh linh bị cổ thần lưu đày xuống thế giới này sẽ bỏ mạng sau khi đón nhận lễ rửa tội vào nghìn năm sau.

Sau đó lại bắt đầu vòng luân hồi mới.

“Nghe nói đã có chuyện ngoài ý muốn xảy ra vào tám mươi tỷ năm trước” Tiểu Vân nói.

Bộ tộc Trưởng Giám Ngục tồn tại quá lâu, Tiểu Vân và Phù Sơ lại không lớn lắm nên cũng chỉ được nghe về chuyện cũ này thôi.

“Chuyện ngoài ý muốn gì?” La Chinh hỏi.

“Một vị cổ thần hỗn độn đã chết” Tiểu Vân đáp.

“Cổ thần hỗn độn cũng chết ư? Đó có phải là truyền thuyết không…”

La Chinh từng nghe mẫu thân nhắc đến cổ thần hỗn độn nhưng hoàn toàn không thể tưởng tượng ra đó là gì.

Có điều, biểu cảm của mẫu thân đã nói lên rằng đó là sự tồn tại mà cả người thuộc thế giới mẹ cũng tín ngưỡng. Sự tồn tại như thế sẽ chết sao?

Tám mươi tỷ năm là một quãng thời gian dài đằng đẵng, rất nhiều truyền thuyết đều sẽ thay đổi khi lưu truyền nên La Chinh rất khó tin vào tính chân thực của câu này.

“Sao có thể là truyền thuyết cho được?” Phù Sơ cười hì hì: “Xác chết của người đó còn nằm ở kia kìa!”

Dứt lời, Phù Sơ chỉ về nơi xa.

Những tòa cốt tháp đứng sừng sững tại nơi vô cùng xa xôi.

Với khoảng cách xa đến thế thì mắt người chỉ có thể nhìn thấy những thứ khổng lồ thôi.

Suy cho cùng, chiều cao của cốt tháp có thể sánh ngang với chiều dài của Thần vực.

“Ý ngươi là cốt tháp chính là xác của cổ thần hỗn độn à?” La Chinh mở to mắt.

“Đúng” Tiểu Vân gật đầu: “Không ai có thể chịu được ánh sáng phán xét vì nó được sáng lập nên bởi cổ thần hỗn độn, nhưng xác của cổ thần hỗn độn này lại không sợ nó!”

Hiện trạng của ngục giam này vẫn chưa thay đổi khi cái xác ấy vừa rơi xuống.

Tuy nhiên, sau vài lần luân hồi, có sinh linh đã phát hiện ra tác dụng của xác cổ thần hỗn độn.

Những kẻ bị lưu đày vốn rất thông minh. Bọn họ trốn trong cái xác để thoát khỏi một lần lại một lần tinh lọc của ánh sáng phán xét, kế đó dần phát triển lớn mạnh hơn.

Số người ở trong ngục giam ngày càng tăng rồi dần trở nên phồn thịnh.

Ban đầu, những người bị lưu đày trong ngục giam không có mâu thuẫn mà tạo thành một nhóm chung, suy cho cùng sống sót trong ngục giam quan trọng hơn mọi thứ.

Nhưng rồi xác của cổ thần hỗn độn dần biến chất, thối rữa và mất đi lực sinh mệnh qua vô số năm bỏ mạng, cuối cùng chỉ chừa lại những cái “xương thú” dựng cao, cũng tức là cốt tháp của ngày nay.

Trong quá trình này, người bị lưu đày không ngừng di chuyển, cuối cùng chỉ có thể trốn trong cốt tháp.

Sau khi sinh linh trong thế giới này ngày càng gia tăng, đồng thời các cường giả cũng nhờ vào hoang cốt mà trở nên mạnh mẽ không gì sánh nổi bằng, bọn họ bắt đầu tranh giành cốt tháp vì nó là thứ duy nhất có thể bảo vệ tính mạng của mình.

Do vậy, tranh chấp kéo đến, các gia tộc lớn phát động chiến tranh với mục đích tranh giành cốt tháp, sau đó đến tranh giành hoang cốt…

Cuộc tranh giành này đã kéo dài đến ngày nay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận