Bách Luyện Thành Thần

Chương 2302: Chuột đá

Tám người còn lại cầm theo tám phiến đá, đi về phía trước một cách thận trọngĐám Địa Quỷ bốn chân này quanh năm sinh sống ở đây, đã hết sức quen thuộc với địa thế xung quanh. Tuy nhiên, dưới sự liên thủ của La Chinh, Khôn Ngạo và tộc trưởng Thiên Long, bọn chúng cũng không có cơ hội tới gần.

Huống chi, đám Địa Quỷ bốn chân này cũng sợ chết. Dù sao hiện tại Ngoạt Hỏa Đồ Lưu đang bắn tứ tung khắp hang động, chúng nó sơ sảy chút thôi là sẽ bị Ngoạt Hỏa Đồ Lưu thiêu chết…

Sau khi khoảng hơn trăm con Địa Quỷ bốn chân bị đốt cháy, cuối cùng chúng cũng ngừng tấn công.

Có điều, tuy chúng thôi không bò khắp bề mặt tầng đá gân nữa nhưng lại đục ra nhiều lỗ hổng và dẫn ra nhiều Ngoạt Hỏa Đồ Lưu hơn…

Cứ thế, cả nhóm vừa chống lại Ngoạt Hỏa Đồ Lưu vừa đi về phía trước chừng nửa canh giờ, phía trước chợt trở nên trống trải.

“Được rồi! Đi tiếp nữa là an toàn rồi!” Khôn Ngạo mừng rỡ thốt lên.

Hang động phía trước vô cùng rộng rãi. Đám Địa Quỷ bốn chân này đục lỗ trên vách động là nhờ áp lực của Ngoạt Hỏa Đồ Lưu, khi đến một nơi rộng lớn thoáng đãng, áp lực trong lỗ hổng không đủ, đương nhiên Ngoạt Hỏa Đồ Lưu cũng không còn sức uy hiếp…

Khi mọi người đến gần nơi rộng mở, quả nhiên đám Địa Quỷ bốn chân kia cũng ngừng đục lỗ.

Thậm chí chúng còn ngừng truy sát mọi người, đồng loạt biến mất trong tầng đá gân.

Lúc này tộc trưởng Thiên Long mới giống như nhớ ra gì đó, chắp tay với La Chinh: “Đa tạ vừa rồi đã ra tay cứu giúp!”

Nếu vừa rồi không có La Chinh ra tay, sợ rằng tất cả mọi người đều đã bị diệt sạch.

Ngay cả tộc trưởng Thiên Long cũng không dám chắc mình có thể tránh thoát tất cả Ngoạt Hỏa Đồ Lưu.

Ý định giết La Chinh trước đó đã hoàn toàn tan thành mây khói. Mặc kệ La Chinh tự mình đến đây hay là theo đuôi bọn họ, hắn cũng đã phát huy tác dụng to lớn và cứu được tính mạng của ông ta.

La Chinh chỉ khẽ gật đầu: “Cửa ải khó khăn nhường này cũng cần mọi người hỗ trợ lẫn nhau, ta ra tay không phải chỉ để cứu người mà còn là cứu mình”

Tộc trưởng Thiên Long mỉm cười, không kìm lòng được mà gật đầu.

Người tu luyện đến cảnh giới như ông ta, đương nhiên ánh mắt không hề tầm thường.

Trong vô số năm thám hiểm, đã có bao nhiêu người chết vì ích kỷ và thiếu lòng tin. La Chinh vốn chẳng quen biết bọn họ nhưng lại có thể nhận thức được điều này, đủ để cho thấy phẩm chất và ánh mắt của hắn.

Tuy nhiên, khi mọi người vừa đi tới nơi rộng rãi, tinh thần mới buông lỏng được chút ít đã lại lập tức căng chặt như dây đàn.

“Ùng ục, ùng ục…”

Dưới hang động rộng lớn này là những đầm sâu khổng lồ… Nhưng thứ trong đầm không phải là nước, mà là những đầm Ngoạt Hỏa Đồ Lưu!

Hơi nóng phả ra khắp chốn, táp thẳng vào người khiến người ta cảm thấy mặt mày nóng bừng lên.

Tất cả mọi người đều do dự, rốt cuộc có nên đi về phía trước hay không.

La Chinh không chần chừ nhiều. Hắn cầm phiến đá gân trong tay, đầu ngón chân giẫm nhẹ một cái, bay thẳng lên không trung.

Những người khác thấy thế cũng làm theo.

Tuy một phiến đá gân cao bằng thân người có sức nặng khủng khiếp, cầm theo nó bay lượn có hơi bất tiện, nhưng cũng không ai chọn cách ném nó đi cả.

Dù sao thứ này có thể ngăn Ngoạt Hỏa Đồ Lưu, có thể trở thành vật cứu mạng vào thời khắc mấu chốt…

“Phụt, phụt, phụt…”

Trong đầm liên tục nổi lên bọt khí nóng rực, giống như có một con thú khổng lồ đang nằm thổi khí bên dưới.

Tuy biết rõ trong Ngoạt Hỏa Đồ Lưu không thể nào có sinh linh tồn tại, nhưng mỗi khi nhìn thấy bọt khí nổi lên, mọi người vẫn không nén nổi sự căng thẳng.

Trong lúc bay lượn, La Chinh cũng nhìn qua những đầm sâu này, âm thầm quan sát Ngoạt Hỏa Đồ Lưu trong đó.

Về bản chất, Ngoạt Hỏa Đồ Lưu cũng là một loại nham thạch, bên trong cũng ẩn chứa một loại lửa.

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!

Hắn chợt lóe lên một ý nghĩ, bèn lặng lẽ khởi động xích Vô Lượng trong đầu.

Vòng sáng vàng trong mắt sáng lên nhè nhẹ, xích Vô Lượng không hề có phản ứng.

Trong ngọn lửa này không hề có đạo uẩn, xem ra không phải do Sồ Hỏa Thần đạo hóa thành…

“Vậy thì lạ thật…”

La Chinh nghĩ thầm trong lòng.

Tuy thân thể hắn có thể chống lại các loại lửa, nhưng cũng khó mà chống lại Ngoạt Hỏa Đồ Lưu.

Tiếp tục đi được chừng mười dặm trong hang động rộng lớn, phía trước bắt đầu truyền đến hàng loạt tiếng vang.

“Rầm!”

Từ trong đầm sâu này đột nhiên phun ra một luồng Ngoạt Hỏa Đồ Lưu, giội lên đỉnh hang động rồi bắn tung tóe xuống bên dưới.

Tuy tầng đá gân trên đỉnh hang động không sợ Ngoạt Hỏa Đồ Lưu, nhưng sau nhiều năm tưới giội giờ cũng đã xuất hiện từng cái hố to đùng.

Thấy cảnh tượng ấy, mọi người lại dừng bước lần nữa.

“Cái này có được tính là đài phun nước không?”

“Thế này thì làm sao mà qua!”

Lần này, cuối cùng bọn họ cũng được mở mang và hiểu biết thêm rằng, ngoại trừ cấm địa, trong Thần vực còn có một nơi kinh khủng như vậy.

“Rào rào rào…”

Ngoạt Hỏa Đồ Lưu trong đầm sâu phun lên hết đợt này đến đợt khác, giống như một kiểu phối hợp ăn ý.

La Chinh lẳng lặng quan sát một hồi, sau đó nói: “Sự phun trào của Ngoạt Hỏa Đồ Lưu có tính gián đoạn, mọi người nhìn cho chuẩn sẽ thấy băng qua đó cũng không khó lắm đâu!”

Tộc trưởng Thiên Long cũng gật đầu: “Tìm đúng tiết tấu trong đó là được”

Câu này nghe thì nhẹ nhàng, nhưng chỉ cần đi sai một bước là ngàn kiếp cũng không thể nào cứu vãn, áp lực trong lòng mọi người rất lớn.

La Chinh chậm rãi khuếch tán thần thức, chầm chậm nhắm hai mắt lại.

Phía trước mọi người có chừng hơn một nghìn đầm sâu, trong đó có vài cái đồng thời phun trào, có vài cái thì lâu lâu phun trào một lần.

La Chinh yên lặng ghi tạc thời gian và tiết tấu phun trào của mỗi một đầm sâu trong đầu mình.

Khoảng nửa canh giờ sau, hắn chậm rãi mở mắt và nói: “Mọi người cùng lên đi! Tin tưởng ta!”

Lộ Thiên Dật là người đầu tiên đi theo La Chinh. Trong mắt hắn ta, La Chinh còn đáng tin hơn cả Khôn Ngạo và tộc trưởng Thiên Long.

Dù sao mấy người tộc trưởng Thiên Long không hề quan tâm đến sống chết của bọn họ, ngược lại “người ngoài” như La Chinh lại chưa từng bỏ rơi bọn họ lấy một lần.

Những người khác cũng không có gì để nói. Đã đến nước này rồi, họ chỉ có thể cắn răng đi về phía trước.

“Vù vù vù vù vù…”

La Chinh bay vút ra, mọi người theo sát phía sau.

Chỉ chớp mắt họ đã đi xa trăm trượng, rồi chợt nghe La Chinh nói: “Dừng!”

“Xoạt xoạt xoạt…”

Tất cả mọi người đều giống như La Chinh, đồng loạt dừng lại giữa không trung.

“Rào rào rào…”

Xung quanh mọi người là sáu bảy đầm sâu, chúng đều đang phun trào theo tiết tấu, chỉ có đầm sâu dưới chân bọn họ là yên ả như thường.

Đợi khi những đầm sâu này phun trào xong xuôi, đầm sâu dưới chân mọi người lại bắt đầu nổi lên bọt khí.

“Ùng ục, ùng ục…”

Ánh mắt La Chinh lóe lên, hắn hé miệng thốt ra đúng một chữ: “Đi!”

Mọi người đồng loạt bay vút theo La Chinh mà không chút do dự.

Khoảnh khắc bọn họ lao ra, đầm sâu sau lưng đã phun trào…

Cảnh tượng này khiến mọi người kinh hãi không thôi, đồng thời cũng thầm bội phục La Chinh. Không thể không nói, con đường mà hắn tìm được quả thật vừa chính xác vừa an toàn.

Họ cứ đi một chút rồi lại dừng một chút như vậy, dọc đường tuy luôn phải kinh sợ nhưng cũng không gặp hiểm nguy gì.

Mất chừng một canh giờ sau, cuối cùng họ cũng vượt qua những đầm sâu ấy, mà ở một bên vách động cách đó không xa lại xuất hiện một đài tế tự nho nhỏ màu đen.

Trên đài tế tự thờ phụng một tảng đá!

Đó là một con chuột đá màu xám tro, trông có vẻ như được điêu khắc mài giũa một cách tinh tế!

Nhìn thấy con chuột đá này, La Chinh bỗng giật mình.

Đương nhiên hắn biết con chuột đá này không phải do điêu khắc thành, mà là sinh ra một cách tự nhiên. Đây là thân đá chuyển thế của chuột Thạch Lẫm!

Nhưng đúng vào lúc này, La Chinh lại đột nhiên ngửi thấy một mùi tanh ngọt…
Bạn cần đăng nhập để bình luận