Bách Luyện Thành Thần

Chương 2631: Ngộ Kiếm Linh Dịch

Đến lúc này Vương Thiệu Kỳ mới nói: “Là, là Ngộ Kiếm Linh Dịch! Dùng Ngộ Kiếm Linh Dịch sẽ có thể gia tăng tức thời độ phù hợp của mình…”“Linh dịch giúp gia tăng độ phù hợp?” Ánh mắt La Chinh hơi lóe lên, hắn nhìn chằm chằm Vương Thiệu Kỳ, hỏi: “Ngươi có không?”

Trong lòng Vương Thiệu Kỳ rất không muốn đưa ra, nhưng y lại không dám làm trái ý La Chinh. Y run run rẩy rẩy lấy một cái bình phỉ thúy nhỏ ra khỏi nhẫn Tu Di và nói: “Ta chỉ có một bình này thôi!”

La Chinh nhận lấy bình nhỏ, nhẹ nhàng mở nắp ra xem. Một luồng chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng tinh khiết tản ra từ bên trong bình, tỏa ra xung quanh, sắc bén cực kỳ.

“Đây là có người dung nhập chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng vào trong nước” Ánh mắt La Chinh lóe sáng.

Nguyệt Bạch Thành đứng cạnh hắn nói: “Khí tức chân ý này rất giống với khí tức chân ý của La Chinh huynh”

Các đệ tử học cung ở đây đều từng đấu kiếm chân ý với La Chinh, nhờ đó mà linh hồn của họ cũng từng cảm nhận được khí tức chân ý của hắn và lưu lại ấn tượng rất sâu trong lòng họ. Quả thật nó rất giống khí tức tỏa ra từ bình Ngộ Kiếm Linh Dịch này.

La Chinh cũng đã hiểu được đại khái.

Vì độ phù hợp của mình không cao nên phải mượn khí tức chân ý từ người khác, đây cũng là một thủ đoạn khá hay.

Hơn nữa, theo như tình hình bây giờ thì có vẻ xưa nay Thái Nhất Thiên Cung vẫn cứ nhắm mắt làm ngơ với kiểu gian lận ấy…

“Ngộ Kiếm Linh Dịch này có tự luyện chế được không?” La Chinh lại hỏi tiếp.

Vương Thiệu Kỳ lắc đầu đáp: “Sao được chứ? Những người luyện chế ra Ngộ Kiếm Linh Dịch đều có độ phù hợp hoàn hảo đối với chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng, là thiên tài nhất niệm ngộ đạo, người bình thường sao có thể chế ra? Bình linh dịch này là do Vương gia ta bỏ ra rất nhiều tiền mua về…”

“Nếu có độ phù hợp hoàn hảo thì có phải sẽ tự mình làm ra được?” La Chinh tiếp tục hỏi.

“Ta cũng không biết” Vương Thiệu Kỳ tiếp tục lắc đầu, nói.

Ngộ Kiếm Linh Dịch này rất khó lấy được. Mấu chốt là thứ này chỉ có thể tăng độ phù hợp chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng lên trong một khoảnh khắc, giá bán lại cao vời vợi, người bình thường căn bản không dùng nổi. Hầu hết mọi người chỉ sử dụng đúng một lần vào thời điểm cần vượt tường kiếm mà thôi.

“Một bình Ngộ Kiếm Linh Dịch như này cần bao nhiêu Thần Tinh?” La Chinh hỏi.

“Hai mươi nghìn” Vương Thiệu Kỳ đáp.

Các đệ tử học cung nghe thấy con số này đều líu lưỡi.

Thu gia và Nguyệt Bạch gia là hai dòng dõi lớn đặt nền móng cho Đạo Kiếm Cung, nhưng e là khi đối mặt với cái giá cao như vậy cũng chỉ lắc đầu bó tay.

Các đệ tử học cung vốn còn đang ôm ấp ý định đối với Ngộ Kiếm Linh Dịch khi nghe được câu trả lời này cũng đành phải từ bỏ. Đâu thể nào trông mong có ai tình nguyện hao phí những hai mươi nghìn Thần Tinh cho mỗi một đệ tử học cung?

Ở đây có trên trăm đệ tử học cung, nếu cho mỗi người một bình Ngộ Kiếm Linh Dịch thì phải tiêu đến hai triệu Thần Tinh! Con số này cao ngất trên trời rồi!

“Ta sẽ cầm bình Ngộ Kiếm Linh Dịch này đi, ngươi không có ý kiến gì chứ?” La Chinh nói.

Khóe miệng Vương Thiệu Kỳ giật giật. Dù y là thiếu chủ Vương gia nhưng làm mất một bình Ngộ Kiếm Linh Dịch vẫn khiến y đau lòng tột độ.

Nhưng đứng trước La Chinh, Vương Thiệu Kỳ căn bản không có năng lực từ chối. Vương Trạch bị La Chinh giết mà Thái Nhất Thiên Cung còn không truy cứu, trong khi đó Vương Thiệu Kỳ thậm chí còn chưa vượt qua được tường kiếm, đối với Thái Nhất Thiên Cung thì độ quan trọng của y còn thấp hơn không.

“Không, không có ý kiến…” Vương Thiệu Kỳ lắc đầu, nói.

Sau khi giao bình Ngộ Kiếm Linh Dịch cho La Chinh rồi, Vương Thiệu Kỳ liền vội vàng quay người, định mang theo người của mình rời đi.

“Ta có cho phép ngươi đi à?” La Chinh từ tốn nói.

Nỗi buồn bực dần trào dâng trong lòng Vương Thiệu Kỳ mà y lại không biết phát đi đâu. Thế nhưng bây giờ ngoại trừ để mặc cho La Chinh giày vò tới lui, y quả thực không còn lựa chọn nào khác. Vừa nghĩ đến chuyện La Chinh trước sau gì cũng phải chết, y đành tự an ủi mình rồi quay đầu lại, hỏi: “Xin hỏi còn có chuyện gì…”

“Ngộ Kiếm Linh Dịch của tất cả mọi người ở đây đều giống ngươi à?” La Chinh lại hỏi.

Dưới khoảnh đất trống rộng rãi dưới tường kiếm có gần hai, ba mươi nghìn người đang tụ tập, mà khí tức chân ý tỏa ra từ đa số người trong đó đều rất bình thường. Theo suy nghĩ của La Chinh, khả năng những kẻ này vượt qua được tường kiếm là rất thấp, nhưng đâu phải ai cũng có thể sở hữu một bình Ngộ Kiếm Linh Dịch giống như Vương Thiệu Kỳ? Người bình thường căn bản không kiếm ra được nhiều Thần Tinh đến vậy.

“Dĩ nhiên không phải. Ngộ Kiếm Linh Dịch cũng có độ tinh khiết, loại Ngộ Kiếm Linh Dịch bị pha loãng có giá không quá đắt” Vương Thiệu Kỳ nói.

“Ngươi có Ngộ Kiếm Linh Dịch pha loãng không? Cho ta xem một chút” La Chinh nói.

Vương Thiệu Kỳ thầm khóc than trong lòng. Tên này định cứ dọa nạt cướp bóc mình mãi à? Y suy nghĩ một lúc rồi cắn răng nói: “Ta có, nhưng đưa cho ngươi rồi, ngươi có thể thả bọn ta đi không?”

“Được” La Chinh mỉm cười, nói.

Vương Thiệu Kỳ liếc mắt nhìn một kẻ đứng cạnh mình, tên đó liền đi tới đưa bình phỉ thúy của mình cho y. Sau khi giao bình nhỏ cho La Chinh, Vương Thiệu Kỳ liền ngóng trông nhìn hắn.

La Chinh tùy ý xua tay, bấy giờ Vương Thiệu Kỳ mới như được đại xá, vội vàng dẫn theo người mình chạy biến đi mất.

“Khí tức chân ý trong bình này yếu hơn rất nhiều…” La Chinh mở hé nắp bình, cảm nhận chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng mơ hồ tỏa ra từ trong Ngộ Kiếm Linh Dịch.

Các đệ tử học cung như Lại Hoa Bắc, Nguyệt Bạch Thành cũng xông tới.

“La Chinh huynh, với tư chất của bọn ta thì thôi, không qua tường kiếm này cũng được. Ngộ Kiếm Linh Dịch đắt đỏ quá, sẽ rất lãng phí” Lại Hoa Bắc nói.

Đa số đệ tử học cung đối mặt với bức tường kiếm chắn đường này đã nảy lên ý định từ bỏ. Bây giờ thấy La Chinh lo nghĩ vì họ như vậy, trong lòng họ đương nhiên rất cảm động, song công sức La Chinh bỏ ra cho họ đã quá nhiều rồi.

Thế nhưng, từ xưa đến nay, chuyện gì La Chinh đã nhận định thì sẽ không bao giờ từ bỏ. Hắn khẽ mỉm cười, nói: “Mặc dù ta không biết phương pháp điều chế Ngộ Kiếm Linh Dịch, nhưng chắc hẳn cũng thông qua một loại linh dịch nào đó để hòa tan và hấp thụ chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng mà thôi. Đương nhiên ta không có thứ linh dịch ấy, nhưng cái này thì ta lại có!”

Dứt lời, hắn đặt tay lên miệng bình phỉ thúy, một luồng khí tức tuôn ra theo hình xoắn ốc, đó chính là Kiếm Vận Vĩnh Hằng Chân Ý trong người La Chinh.

Khí tức chân ý xoay quanh trong lòng bàn tay hắn rồi chui vào trong bình nhỏ, khiến Ngộ Kiếm Linh Dịch trong bình cũng xoay tròn theo.

Không biết linh dịch này là vật như nào mà lại thuận lợi dung hợp với khí tức chân ý!

“Không khác là bao so với những gì ta nghĩ…” La Chinh cảm nhận được chất lỏng trong bình đang biến đổi thì hơi cong khóe môi.

Điểm khiến cho Ngộ Kiếm Linh Dịch đắt đỏ chính là khí tức chân ý của người có độ phù hợp hoàn hảo, còn cách điều chế linh dịch thì không quá khó. Cái khó là sau khi chế ra linh dịch này phải đi tìm những nhân vật thiên tài đó để họ rót khí tức chân ý của mình vào trong, hòa cùng với linh dịch.

Những nhân vật sở hữu khả năng nhất niệm ngộ đạo có ai mà không đắt giá đâu, muốn bọn họ ra tay thì đương nhiên phải trả thật nhiều tiền, giá cả cũng vì thế mà leo thang.

“Bình này cho huynh đấy” La Chinh nhẹ nhàng ném bình phỉ thúy đi, để nó rơi vào trong tay Lại Hoa Bắc. Sau đó hắn nói: “Chắc không chênh lệch nhiều so với bình của Vương Thiệu Kỳ”

“Không chênh nhiều so với bình trong tay huynh…” Lại Hoa Bắc sững sờ rồi kích động nói: “Nhưng cái này cũng quá, quá quý giá rồi, ta không thể dùng được! La Chinh huynh vẫn nên mang nó đi bán đi! Bình này đáng giá hai mươi nghìn Thần Tinh đấy!”

Có lẽ sau khi sử dụng bình Ngộ Kiếm Linh Dịch này, Lại Hoa Bắc sẽ đủ khả năng vượt qua tường kiếm. Nhưng nếu điều La Chinh nói là thật thì bình này đáng giá tận hai mươi nghìn Thần Tinh! Đây là khoản tiền khổng lồ mà Lại Hoa Bắc không thể nào tưởng tượng ra nổi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận