Bách Luyện Thành Thần

Chương 221: Lĩnh ngộ Tinh

Ba ngày trước khi bắt đầu đại hội toàn phong, bảng đơn của ba mươi ba phong đều đã được chốt, trong ba ngày này không thể khiêu chiến nữa, danh sách toàn bộ đệ tử tham gia đại hội toàn phong đã được định raTrước đó một ngày, trên ba mươi ba phong, tất cả các lôi đài đều được sử dụng.

Một vài đệ tử xếp hạng phía dưới vẫn luôn che giấu thực lực, đến ngày cuối cùng phóng ra tất cả át chủ bài, chạy nước rút trên bảng xếp hạng, hy vọng có thể có mặt trong danh sách tham gia đại hội toàn phong.

Mà những đệ tử có tên trên danh sách cũng dốc hết toàn lực, tử thủ thứ hạng của mình, bởi vì một khi thua sẽ bị loại khỏi bảng đơn.

Tiểu Vũ Phong cũng tiến hành thi đấu kịch liệt trên lôi đài.

Ngoại trừ La Chinh và Tả Vân, đệ tử xếp hạng thứ ba tới thứ tám đều nhận được lời mời khiêu chiến, trong đó đệ tử xếp hạng thứ sáu và bảy lại bị đệ tử nội môn xếp hạng thứ chín và thứ hai mươi thay thế!

Sau khi bảng đơn chốt lại rồi được các đạo sư Tiểu Vũ Phong trình lên, danh sách tham gia đại hội toàn phong đã được xác định.

Thời gian ba ngày cuối cùng, La Chinh không tu luyện ở Huyễn Ngư Thâm Đàm và đài Thất Tinh Kiếm Quang nữa, mà nhốt mình trong phòng, không ngừng lĩnh ngộ.

Hai quyển công pháp Thiên Ma Thần Quyền và Kinh Thần Thứ, một quyển là trụ cột về công kích chân nguyên, quyển còn lại là công kích linh hồn. Hai bản công pháp này đều cực kỳ uyên thâm, với ngộ tính của La Chinh còn có thể khai thác thêm vài thứ ảo diệu bên trong.

Trừ chuyện đó ra, La Chinh còn muốn tiếp tục quán tưởng bức Nhật Nguyệt Tinh Thần kia.

Lần đầu tiên La Chinh xem, cảm giác mắt của mình bị hút vào bên trong, nhưng sau này tiếp tục quán tưởng, loại cảm giác đó đã dần tiêu tan.

Bức Nhật Nguyệt Tinh Thần này là bức tranh xếp hạng nhất trong Tiên Phủ, nên đương nhiên La Chinh không có khả năng nhìn thấu nó hoàn toàn. Chẳng qua hắn có thể dốc toàn lực để tìm hiểu.

Qua hai ngày, ngoại trừ việc thi thoảng có luyện Thiên Ma Thần Quyền một chút, đọc qua Kinh Thần Thứ, La Chinh không ăn không uống mà dùng tất cả thời gian cho bức Nhật Nguyệt Tinh Thần.

Nhưng quán tưởng tới hai mươi mấy canh giờ, La Chinh cảm thấy không thu hoạch được gì.

Chẳng qua sáng sớm ngày thứ ba, La Chinh nhìn bức Nhật Nguyệt Tinh Thần kia, bỗng nhiên cảm thấy thế giới xung quanh bị uốn lượn một hồi.

“Chịu đựng quá lâu, đầu choáng váng rồi hả?” La Chinh vỗ vỗ đầu mình. Với thân thể hắn bây giờ, không ăn không uống rất lâu thì cũng không thể bị chóng mặt, có lẽ quán tưởng bức Nhật Nguyệt Tinh Thần này quá hao phí lực lượng tinh thần. Dù cho linh hồn La Chinh đã từng bị nung đốt nên mạnh hơn so với người bình thường, nhưng bức Nhật Nguyệt Tinh Thần này cũng không phải vật phàm, linh hồn của hắn cũng chịu không nổi hao tổn lực lượng tinh thần như thế.

Nhưng hắn vừa chớp mắt một cái liền phát hiện không gian xung quanh càng vặn vẹo, hơn nữa theo thời gian, tốc độ xoay tròn càng lúc càng nhanh.

“Chuyện gì đang xảy ra?”

La Chinh rốt cục đã nhận ra điều không đúng.

Đợi đến lúc La Chinh phục hồi lại tinh thần, không gian đó đã xoay tròn càng nhanh hơn. La Chinh bỗng phát hiện mình bị kéo đến trước mặt bức Nhật Nguyệt Tinh Thần kia, lập tức trời đất quay cuồng, cả người hắn đều bị kéo vào trong bức tranh.

Bức Nhật Nguyệt Tinh Thần…

La Chinh phát hiện mình đứng bên trong một không gian vô hạn, bên trên không thấy trời, bên dưới không chạm đất, hoặc nên nói khu vực này vốn không có ranh giới giữa trời và đất.

Cách đó không xa, một quả cầu lửa lớn toả ra ánh lửa hừng hực, trong ánh lửa lộ ra uy thế, làm cho người ta phải sợ hãi!

“Đây là… mặt trời!”

Lịch sử Đông Vực lưu truyền nhiều năm như vậy, đến bây giờ, nhân loại cũng không biết rõ mặt trời rốt cuộc là cái gì.

Cách mặt đất khoảng ba ngàn trượng, chính là ngọn núi cao nhất Đông Vực. Nghe nói đỉnh núi rất cao, không khí loãng, giống như là tuyệt cảnh.

Trong hoàn cảnh ác liệt này, chỉ có những đại năng mới có thể leo lên.

Mà lên trên ngàn trượng nữa sẽ có từng trận gió đối lưu, uy lực vô cùng khủng bố, cho dù là ném đồ kim loại vào cũng có thể bị trận gió đối lưu đập thành mảnh vỡ.

Những trận gió đối lưu này uy lực phi phàm, cho dù là những đại năng kia cũng khó có thể ngăn cản.

Nhưng trên đời cho tới bây giờ cũng không thiếu người thăm dò thế giới. Tương truyền có một vị đại năng rèn luyện thân thể của mình tới Huyền Thể Cửu Trọng, thân thể bất diệt, cứ thế mà xông qua trận gió đối lưu kia rồi hướng thẳng lên trên.

Vị đại năng kia cho là mình có thể nhìn thấy mặt trời thực sự, nhưng sau khi hắn xông qua được trận gió đối lưu kia thì lại phát hiện phía trên còn có rất nhiều vết rạn hư không. Những vết rạn này xen kẽ lẫn nhau, như là từng lớp vảy cá nối tiếp nhau giữa mây trời.

Về phần sau những vết rạn hư không này còn tồn tại cái gì…

Câu hỏi đó, cho dù là đại năng viễn cổ cũng không cách nào đưa ra đáp án.

Chính là vì con người không thể thăm dò chân trời, nên truyền thuyết về mặt trời, trăng và sao lại càng thần bí hơn, có vô số câu chuyện phát sinh xung quanh chúng.

Lần này La Chinh cũng cách mặt trời cực xa, nhưng đứng trong hư không này, uy thế của mặt trời kia càng thêm chấn động lòng người.

“Ý thức của ta hiện tại đang quán tưởng vào trong bức tranh, nếu có thể đi vào, đó cũng là cơ duyên. Thế nhưng mà bức Nhật Nguyệt Tinh Thần này, ta mới chỉ lĩnh ngộ một chút Tinh, với thực lực của ta mà muốn quán tưởng Nhật, vẫn là quá miễn cưỡng!”

Lúc này ánh mắt La Chinh nhìn về phía một tinh cầu khác cách đó không xa. Tinh cầu kia tản ra ánh sáng vằng vặc, so với khí tức bạo ngược của mặt trời, tinh cầu đó yên tĩnh mà cũng nhu hòa hơn rất nhiều.

Ban nãy nhìn về phía mặt trời, La Chinh cảm giác mắt của mình mỏi nhừ, trong mắt cay xè. Thế nhưng sau khi nhìn hành tinh này, La Chinh lại cảm thấy con mắt được truyền đến một tia lạnh lẽo, vô cùng thoải mái.

“Đây là mặt trăng.”

La Chinh chú ý thấy trên tinh cầu này xuất hiện một vòng bóng mờ phác họa theo độ cong nó, khiến mặt trăng có thể biến hóa thành các hình dạng khác như nửa vầng trăng, trăng lưỡi liềm…

Phía sau hai tinh cầu lớn là một biển sao mênh mông bát ngát.

Biển sao này mới là đối tượng La Chinh muốn quán tưởng.

Trước đây khi quán tưởng, La Chinh đã có thể ngưng kết ra một chút ánh sao trong chân nguyên Thiên MaLúc những ánh sao đó nổ tung thì có thể tỏa ra năng lượng hủy diệt.

Chẳng qua lực lượng của Tinh tuyệt đối không phải chỉ có một chút như vậy. Trong bức Nhật Nguyệt Tinh Thần che dấu tầng tầng lớp lớp huyền cơ, La Chinh còn cần lĩnh ngộ từng chút một.

Đã vào được, La Chinh liền khoanh chân ngồi trên không trung, im lặng quán tưởng dải ngân hà xa xôi kia.

Chỉ là một bức tranh mà có thể xây dựng vũ trụ mênh mông, bức Nhật Nguyệt Tinh Thần này không biết là do vị đại năng nào chế tạo thành.

Ánh mắt La Chinh sáng quắc, bước vào trạng thái thiền tịnh.

Ngay vào lúc này, một luồng ánh sao lướt qua, mang theo năng lượng khủng bố, đánh thẳng về phía La Chinh.

“Muốn lao vào mình sao?”

La Chinh muốn né tránh, nhưng giờ phút này bản thân hắn chỉ là một ý thức hư vô, căn bản không cách nào phản kháng.

“Vù vù…”

Trong nháy mắt, luồng ánh sao này trực tiếp lướt qua thân thể La Chinh. Nó là do một ngôi sao hóa thành, thoạt nhìn thì như sắp lao vào La Chinh, nhưng trên thực tế còn cách hắn rất xa. Luồng ánh sao kia vọt thẳng tới va chạm với một luồng ánh sao khác ở phía xa.

Hai luồng ánh sao va chạm với nhau, ầm ầm nổ tung, năng lượng hủy diệt tỏa ra vào lúc này đâu chỉ nhiều hơn gấp mười lần!

Năng lượng hủy diệt bộc phát ra sáng chói, hình thành một vầng sáng thật lớn, rực rỡ tươi đẹp mà tràn ngập khí tức tử vong.

“Ánh sao va chạm?”

Lúc trước La Chinh chỉ đơn giản là làm nổ những ngôi sao bên trong chân nguyên.

Nhưng lúc này nhìn hai luồng ánh sao đụng vào nhau, năng lượng bạo phát ra càng kinh khủng hơn. Thấy tình cảnh như vậy, La Chinh liền sáng tỏ…

Thật lâu về sau, La Chinh mới rút ý thức của mình ra khỏi bức Nhật Nguyệt Tinh Thần.

Đợi đến lúc đi ra ngoài, hắn mới phát hiện trời đã sáng rồi…

Vô tình vậy mà lại tiến vào bức Nhật Nguyệt Tinh Thần, sau lần quán tưởng này, La Chinh lại tiến xa hơn một phần trong việc vận dụng lực lượng của Tinh rồi.

Trời đã sáng, hôm nay chính là ngày đầu tiên của đại hội toàn phong, hắn cũng đi theo sáu vị đệ tử khác của Tiểu Vũ Phong xuất phát.

Đi đến đỉnh núi trên Tiểu Vũ Phong, ba vị đạo sư đã chờ ở đó, bên người bọn họ có một phi thiên liễn cỡ trung.

Bên trong ba vị đạo sư cũng không có Tô Linh Vận.

Lần trước, trước khi Tô Linh Vận rời đi có nói với La Chinh rằng nàng sẽ mau chóng trở về trước khi đại hội toàn phong bắt đầu, vì sao hiện tại còn chưa thấy nàng?

Chẳng lẽ Tô Linh Vận thật sự gặp phiền toái?

“Văn đạo sư, xin hỏi vì sao hôm nay Tô đạo sư không tới?” La Chinh hỏi.

Văn đạo sư dẫn đội lắc đầu nói : “Sau khi xin nghỉ lần trước, Tô đạo sư vẫn không tới Thanh Vân Tông, còn vì nguyên nhân gì thì ta cũng không biết!”

La Chinh yên lặng gật đầu, xem ra Văn đạo sư cũng không biết rõ tình hình.

Mang theo một tia âu lo, La Chinh và sáu đệ tử khác cùng nhau bước lên phi thiên liễn cỡ trung. Vừa lên xong phía dưới phi thiên liễn lập tức tản ra một vầng hào quang màu xanh lam, đưa phi thiên liễn bay về phía Tây.

Phía Tây Thanh Vân Tông có một võ đài cực lớn, là nơi diễn ra đại hội toàn phong.

Giờ phút này phi thiên liễn đưa các đệ tử tinh anh của Thanh Vân Tông từ bốn phương tám hướng hội tụ lại đây.

Sau khi phi thiên liễn cỡ trung dừng lại, La Chinh cùng với Tả Vân và các đệ tử nội môn khác nhảy xuống.

Văn đạo sư lập tức đưa cả đội đi về phía võ đài.

“Khà khà, lão Văn. Đây là những đệ tử xuất chiến năm nay của Tiểu Vũ Phong các ngươi? Mấy người này?” Bên cạnh Văn đạo sư, còn có một đội ngũ khác, dẫn đội chính là một vị lão đầu với dáng người gầy gò. Lão đầu gầy nhỏ đó họ Vương, chính là đạo sư của Hậu Hải Phong.

Hậu Hải Phong là phong xếp thứ hai mươi chín trong ba mươi ba phong của Thanh Vân Tông, cũng là phong có thực lực gần cuối, chẳng qua cũng đỡ hơn Tiểu Vũ Phong một chút. Nhìn theo danh sách xuất chiến trong đại hội toàn phong thì có thể thấy, Tiểu Vũ Phong chỉ có bảy người xuất chiến, mà nhân số xuất chiến của Hậu Hải Phong thì có tới mười ba người.

Nghe đạo sư họ Vương kia chế nhạo, sắc mặt ba đạo sư Tiểu Vũ Phong rất khó coi. Dù sao Văn đạo sư và hai đạo sư khác cũng là đạo sư của Tiểu Vũ Phong, Tiểu Vũ Phong biểu hiện không tốt, bọn hắn cũng mất mặt.

Nếu đổi lại là Tô Linh Vận dẫn đội, chắc chắn không ai dám tự làm mất mặt, đi chế nhạo Tô Linh Vận. Nhưng hôm nay Tô Linh Vận không ở đây, tình huống liền không giống lúc trước.

Danh sách số lượng người tham gia ở mỗi phong đều đã được xác định, đạo sư họ Vương kia khẳng định đã biết danh sách tham gia đại hội toàn phong của từng phong từ lâu rồi, nhưng hắn biết rõ còn cố hỏi, cái này là cố ý muốn chế nhạo Tiểu Vũ Phong.

Phía sau đạo sư họ Vương kia có vài đệ tử, nguyên một đám cũng đang đánh giá đệ tử Tiểu Vũ Phong bên này, trên mặt đều hiện lên vẻ mỉa mai.

Văn đạo sư hừ lạnh một tiếng: “Mấy người? Đệ tử Tiểu Vũ Phong chúng ta chất lượng hơn số lượng! Thế nào? Nhân số nhiều có thể có thành tích tốt? Ta không nghĩ vậy!”

Ánh mắt đạo sư họ Vương đảo qua bọn người La Chinh, trên mặt toát ra vẻ mỉa mai: “Chất lượng hơn số lượng? Ha ha ha, Tiểu Vũ Phong các ngươi thật sự không có ai sao? Vậy mà lại có một tên Tiên Thiên Nhị Trọng?”

“Ha ha ha ha…”

Ngay từ đầu La Chinh đã đi trong đội ngũ nên không ai để tâm tới tu vi của hắn, nhưng lúc này đạo sư họ Vương nói vậy, liền làm mọi người chú ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận