Bách Luyện Thành Thần

Chương 3547: Lựa chọn của rừng Sí Phong

Trong hai phần chi bị đốt cháy này, một cái là chân, một cái là cánh tayKhi hai khúc tay chân màu đen nổi lên trên mặt sông Thần, hô hấp của đám người dị tộc và Bất Hủ cảnh đều trở nên dồn dập.

Hắc Mông chiếm được một đoạn tay chân bị đốt cháy không rõ lai lịch, chuyện này cũng không phải bí mật gì trong rừng Sí Phong, không ít dị tộc nhân chắc chắn đó chính là nguyên nhân Hắc Mông trở nên cường đại.

Những dị tộc nhân này du đãng trong sông Thần, lúc tìm các loại bảo vật ly kỳ cổ quái đương nhiên đều sẽ chú tâm, hy vọng bản thân có ngày may mắn lấy được đoạn tay chân bị đốt cháy kia. Nhưng điều khiến người ta thất vọng là bao nhiêu năm qua, chưa có ai lấy được đoạn tay chân cháy khét thứ hai…

Ai mà ngờ, trong rừng Sí Phong lại ẩn giấu hai đoạn tay chân màu đen!

Rễ cây của rừng Sí Phong cực kỳ phát triển, mà hai bên bờ sông Thần cũng mọc đầy Sí Phong, bên trong sông Thần có gió thổi cỏ lay gì đương nhiên đều không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của rừng Sí Phong, bọn chúng muốn vớt thứ gì từ trong sông Thần lên cũng không phải việc khó.

“Sau khi ăn đoạn tay chân màu đen kia, thực lực của thân xác có thể tăng mạnh…”

“Có thể giúp ta trở nên mạnh hơn cả Hắc Mông!”

“Đây là thánh vật, là thánh vật của tộc ta!”

Đám người trở nên điên cuồng.

Lấy được một đoạn tay chân màu đen, thực lực của bản thân có thể tăng lên tới một mức khó có thể tưởng tượng nổi. Đối với các sinh linh ở Bỉ Ngạn mà nói, loại cám dỗ này cực kỳ kinh người.

Có lẽ rừng Sí Phong cảm nhận được đông đảo dị tộc nhân rục rịch, từng nhánh cây phủ đầy lá phong vờn quanh tộc Hà Mông và tộc Á Nho, đồng thời bên ngoài tất cả lá phong đều lóe lên ánh sáng màu đỏ.

Ý cảnh cáo cực kỳ mãnh liệt!

Có mấy dị tộc nhân thấy lá phong màu đỏ thì dừng bước theo bản năng.

Bọn họ chưa quên nơi này là rừng Sí Phong, kết quả khi dẫn tới công kích của những lá phong kia là gì.

Nhưng trong lòng đa số dị tộc đều mang tâm lý may mắn, bọn họ cho rằng chỉ cần không dùng tới năng lượng, rừng Sí Phong sẽ không công kích, mà một khi cược đúng, cướp được đoạn tay chân màu đen kia vào tay, lợi ích trong đó không cần nói cũng biết!

“Vèo vèo vèo…”

Những dị tộc nhân kia chia ra chen chúc lao về phía người tộc Hà Mông và người tộc Á Nho.

“Tự tìm cái chết!”

“Dám cướp đoạt đồ của chúng ta?”

Sắc mặt của đám người tộc Hà Mông và tộc Á Nho đồng loạt trầm xuống.

Bản thân hai chủng tộc này gần như là đứng đầu ở rừng Sí Phong, nhưng đối mặt với cơn bạo động của nhiều dị tộc nhân như vậy, bọn họ vẫn có áp lực.

Lúc dị tộc nhân đi đầu đến gần, những lá phong màu đỏ kia rụng khỏi nhánh cây.

Trước đây những lá phong này đều nhẹ nhàng bay lượn tới gần mục tiêu, nhưng lá phong màu đỏ hoàn toàn khác biệt, bọn chúng giống như những mũi tên nhọn bắn về phía người tới gần.

“Con đường… rất ngắn” La Chinh nói một câu.

Độ dài ngắn của con đường người thường không nhìn thấy kia quyết định thời gian lá phong đến gần mục tiêu. Con đường kia quá ngắn, lá phong đương nhiên là sẽ nhanh chóng phát nổ.

“Oành oành oành oành…”

Những dị tộc nhân xông lên phía trước nhất trực tiếp bị lá phong nổ nát.

Đại đa số dị tộc nhân còn lại thấy kết quả trước mặt thê thảm như vậy, cuối cùng cũng bị thực tế dọa sợ tỉnh.

Bọn họ xông tới như thế, trừ tự tìm cái chết ra thì chẳng còn gì khác. Sau khi suy nghĩ rõ ràng bọn họ lại rối rít lùi về phía sau, ngược lại tộc Nhân tộc Hà Mông và tộc Á Nho phí công lo lắng một phen.

Sau khi Nữ Oa thấy cảnh này dường như lại có một ít cảm ngộ: “Xem ra rừng Sí Phong mới là chủ nhân thực sự của nơi này, cái gọi là tộc nhân tộc Hà Mông căn bản không có năng lực nắm rừng Sí Phong trong tay, Hắc Mông chính là tay chân mà rừng Sí Phong lựa chọn ra mà thôi”

Đông Hoàng và Thắng Thiên Thử Vương nghe thấy kết luận này, trên mặt đều toát lên vẻ kinh ngạc, nhưng nghĩ kỹ lại thì Nữ Oa nói cũng không sai, khúc tay chân màu đen lúc trước Hắc Mông ăn chỉ e cũng là do rừng Sí Phong “vô tình” ban cho.

“Vậy rừng Sí Phong bây giờ đồng thời chọn tộc Hà Mông và tộc Á Nho?” Phục Hy hỏi.

“Hẳn là như vậy” Nữ Oa mỉm cười: “La Chinh dễ dàng giết chết Hắc Mông, có thể mang đến áp lực không nhỏ cho rừng Sí Phong, cho nên rừng Sí Phong sẽ mở rộng đội ngũ của mình”

“Mở rộng đội ngũ chính là vì đối phó với ta?” Mắt La Chinh hơi nheo lại: “Vậy nếu như ta cướp đoạt mấy khúc tay chân màu đen kia, rừng Sí Phong sẽ làm như thế nào?”

Những lời này của La Chinh vừa mới ra khỏi miệng, ba cây Sí Phong ở cách đó không xa bỗng nhiên cúi về phía La Chinh, xòe ra từng nhánh cây, lá phong trên nhánh cây lóe lên ánh sáng màu xanh lục, rừng Sí Phong lại đưa ra hảo ý với La Chinh!

Rừng Sí Phong sợ La Chinh thật sự ra tay cướp đoạt!

Trong cả cánh rừng Sí Phong, người duy nhất khiến bọn chúng không thể làm gì cũng chỉ có mình La Chinh.

“Ta chỉ thuận miệng nói vậy mà thôi” La Chinh nhún vai một cái.

Đương nhiên hắn không thể nào dừng lại ở rừng Sí Phong mãi được, huống hồ La Chinh cũng không hứng thú gì với rừng Sí Phong và sông Thần.

“Có điều đoạn tay chân màu đen kia có tác dụng cường hóa thân thể vô cùng khả quan, mặc dù ta không dùng được nhưng…” Mắt La Chinh hơi híp lại.

Nữ Oa, Phục Hy, lão Anh và Đông Hoàng, còn cả đám người Thắng Thiên Thử Vương nghe thấy lời này của La Chinh, trong lòng rung động. Nếu như thân thể của bọn họ cường hóa được tới trình độ như Hắc Mông, thực lực của bọn họ cũng được tăng lên đáng kể.

Đám người tộc Hà Mông và tộc Á Nho ở đằng xa cũng chú ý đến động tĩnh bên này, giờ phút này vẻ mặt bọn họ đều cực kỳ ảm đạm.

Những người khác đến cướp đoạt đương nhiên bọn họ không sợ, nhưng La Chinh đến cướp, bọn họ trốn cũng không thoát, phản kháng cũng không phản kháng được, ngoài bó tay ra thì không còn lựa chọn nào khác.

Nhưng đoạn chân tay màu đen kia liên quan đến vận mệnh cả tộc, bọn họ sao có thể cam tâm bị người khác cướp đi được?

Có điều rừng Sí Phong không đợi La Chinh nói xong, bên rìa sông Thần kịch liệt sôi trào.

Vô số sợi kinh mạch thô to nâng đồ vật từ đáy sông Thần lên, Kim Ngân Cốt lấp lánh hai loại ánh sáng, Thể Phách Chi Tinh màu xanh lam, Phu Thể Mô Y chói sáng như sao trời…

Cho dù La Chinh liếc mắt nhìn qua cũng biết giá trị của đống đồ này không rẻ, mặc dù không so được với đoạn tay chân bị đốt cháy kia, nhưng cũng là một khoản tài sản lớn đối với dị tộc nhân trong Thái Thanh Thiên.

Đám người Nữ Oa, Phục Hy, Đông Hoàng đều lộ vẻ chấn động…

“Khoản tài sản này, chít… Rất nhiều, rất nhiều…” Thắng Thiên Thử Vương giỏi tính toán nhất, nó chỉ liếc qua đã có thể xác định đại khái giá trị của đống đồ này.

Vẻ mặt của Ô Mông ở tộc Hà Mông bên kia vẫn không hề thả lỏng, ông ta biết mặc dù đống đồ này rất nhiều, nhưng giá trị gộp lại cũng không bằng đoạn tay chân màu đen, nếu La Chinh không chịu nhả ra thì sao đây?

Có lẽ bản thân rừng Sí Phong cũng biết điều này, một cây phong trong số đó bỗng nhiên đưa nhánh cây ra, bắt đầu “loạt soạt” viết chữ trên mặt đất: “Bất Hủ cảnh không thể dung nạp thi thể bị cháy, nuốt đoạn tay chân đó vào ắt phải chết, nếu không tin có thể thử một lần”

Hàng chữ này như một chậu nước lạnh, dội tắt ảo tưởng của đám người Phục Hy, Nữ Oa.

Bất Hủ cảnh và dị tộc nhân có khác biệt rõ ràng, dị tộc nhân chính là sinh linh Bỉ Ngạn sinh ra trong Tam Thanh Thiên, mà Bất Hủ cảnh là người thông qua bức tranh bất hủ mà tới.

La Chinh tỏ vẻ từ chối cho ý kiến, nhưng lại hỏi: “Vậy lai lịch của đoạn thi thể cháy đen kia là gì?”

Cắn nuốt đoạn tay chân màu đen là có thể cường hóa thân thể đến mức đáng sợ, thi thể cháy đen kia khi còn sống mạnh mẽ đến cỡ nào, lai lịch của nó e rằng không đơn giản.
Bạn cần đăng nhập để bình luận